Chương 16

Khi Thẩm Thành rời khỏi chỗ của Ôn Hỏa đã là năm rưỡi, anh đi từ ga Bắc Sa tới cầu Kiện Tường, lái xe đến phía bắc ga Kiện Đức, cuối cùng đừng xe trước một hiệu sách 24 giờ.

Hiệu sách do Kim Ca, mẹ của Thẩm Thành mở.

Kim Ca không ngạc nhiên khi thấy Thẩm Thành đến vào lúc này, rót cho anh một cốc trà nóng.

Thẩm Thành ngồi đối diện với bà, nhìn tách trà, không nói gì.

Trên khuôn mặt Kim Ca nở một nụ cười hiền dịu, đó là thói quen của bà. Người ăn chay niệm Phật luôn có một sự cố chấp nào đó mà người bình thường không thể hiểu được, ví dụ như cho dù bà đối mặt với ai cũng sẽ luôn mỉm cười như vậy.

Bà là một trong những đạo diễn kém nổi bật nhất đời thứ năm, bởi vì trong lúc dòng phim truyền hình đang thịnh hành nhất thì bà vẫn quay những bộ phim tài liệu, thậm chí khi phim thương mại ăn khách, bà cũng vẫn kiên trì với dòng phim tài liệu. Mà thời đại không bao giờ cần những kẻ cứng đầu, nó chỉ biết đưa những kẻ biết xem thời thế ngồi lên vương vị.

Trước khi Thẩm Thành được sinh ra, phim ảnh là tất cả đối với bà, sau khi Thẩm Thành ra đời, Thẩm Thành đã trở thành tất cả.

Giờ đây, khi Thẩm Thành đã lớn, đã lập gia đình và có con, bà cũng dần dần nhạt nhòa trong sinh mệnh và cuộc sống của Thẩm Thành.

Thẩm Thành vẫn luôn bận rộn, không còn dành nhiều thời gian cho bà nữa, chẳng hạn như khi con trai tới tìm bà cũng đã là nửa đêm, mỗi lần tới đều là vì trong lòng có chuyện. Con trai tới tìm bà cũng không phải muốn nhờ bà đưa ra gợi ý, mà trong lòng sớm đã có suy nghĩ, thiếu một người nghe suy nghĩ của mình mà thôi.

Anh cũng đã đến đây được một lúc nhưng vẫn không hề lên tiếng, nước trà cũng đã rót mấy lần, Kim Ca lên tiếng trước: "Đói bụng không?"

Thẩm Thành cầm chén trà lên uống cạn: "Hàn Bạch Lộ muốn ngả bài với con."

"Có phải con muốn ly hôn với nó không?"

Thẩm Thành không nói.

"Con cũng không thích nó, không bằng ly hôn sớm đi, có như vậy hai đứa cũng không làm chậm trễ đối phương."

Thẩm Thành vẫn không lên tiếng.

Hai tay Kim Ca đặt lên bàn: "Đã năm năm, cũng đã đủ rồi."

Nhưng với Thẩm Thành mà nói năm năm nữa cũng không thành vấn đề, chỉ là để Hàn Bạch Lộ chiếm vị trí vợ của anh mà thôi, trong lòng anh cũng không có người mình thích để thay thế vị trí này, cứ để cho cô ta ngồi ở vị trí đó thì thế nào?

Kim Ca rót thêm trà cho anh: "Uống thêm một cốc nữa, chắc có thể kéo dài cho đến khi công việc buổi sáng hoàn thành."

Dù Thẩm Thành có che giấu vẻ mệt mỏi của mình đến đâu, thì Kim Ca vẫn có thể nhìn ra được, cả buổi tối anh không ngủ.

Thẩm Thành không do dự uống hết tách trà. Anh chỉ đến uống trà, tiếp theo còn rất nhiều việc phải giải quyết, anh cần hai tách trà này để đầu óc tỉnh táo hơn.

*

Khi Ôn Hỏa rời giường, Thu Minh Vận đã trở lại, trạng thái của cô ấy cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Cô dựa vào đầu giường, hai tay ôm mặt: "Mấy giờ cậu mới về?"

Thu Minh Vận thay quần áo, liếc nhìn túi ni lông của Subway trên bàn: "Dậy ăn đi."

Ôn Hỏa ngồi thẳng người dậy, vươn vai một cái.

Tối hôm qua cô cùng Thẩm Thành triền miên tới tận khuya, quá nhiều lần, eo của cô gần như hoạt động cả đêm, bây giờ chỉ cần cử động một cái giống như có ai dùng dao khoét từng khớp xương của mình ra vậy.

Cô đỡ lấy lưng, xoay cổ.

Thu Minh Vận đột nhiên nghiêng người lại gần, nhìn chằm chằm vào cổ cô, rồi từ từ chạm vào: "Cổ của cậu..."

Ôn Hỏa không biết cô ấy đã nhìn thấy cái gì, nhưng từ phản ứng của đối phương cô cũng đã phần nào đoán được, Ôn Hỏa cũng không che lại, dù sao thì cũng đã nhìn thấy, có che thì cũng chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi: "Chuyện gì vậy?"

Thu Minh Vận kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô: "Làm rồi sao?"

"Ừm."

Vẻ mặt của Thu Minh Vận rất phấn khích, đây gần như là chủ đề thú vị nhất mà cô ấy nghe được trong mấy ngày gần đây: "Vậy, với ai?"

"Tớ thực sự không muốn nói ra."

Thu Minh Vận hiểu được: "Vậy có thể nói cho tớ biết, tớ có quen không? Có ở trong trường của chúng ta không?"

Ôn Hỏa không nói.

"Nếu là đàn anh thì đừng nói cho mình biết, mình sẽ cảm thấy cải trắng mình trồng bị heo ăn mất."

“Không phải."

Thu Minh Vận thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi."

Không phải là cô ấy không thích đàn anh, mà bản thân biết quá rõ cuộc sống thường ngày của họ. Quỹ đạo của cuộc sống chồng chéo nhau, cho dù có tiếng nói chung, một ngày nào đó cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Hơn nữa, bọn họ rất cố chấp, không thể chấp nhận được chuyện đối phương giỏi hơn mình, như thế có thể tiến tới quan hệ yêu đương được sao?

Cô ấy lại liếc nhìn cổ Ôn Hỏa, dấu hôn rất mờ, nhưng lại nằm ở vị trí rất dễ thấy, đột nhiên cô ấy muốn biết một số chi tiết, nháy mắt với Ôn Hỏa: "Cái này, cảm giác thế nào?"

Ôn Hỏa nhớ lại một chút: "Lần này cảm giác cũng giống như lần trước, cảm thấy chân thật hơn một chút, cũng mãnh liệt hơn một chút, hơn nữa tớ cũng cảm thấy được cái kia."

Thu Minh Vận từ trên ghế ngồi bật dậy: "Lần trước? Không phải chứ Hỏa Hỏa, cậu không chịu thành thật, lúc trước tớ nói cậu vẫn còn trinh, vậy mà cậu cũng không phản bác!"

Ôn Hỏa giữ chặt lấy cánh tay cô ấy, kéo người kia đến bên giường ngồi xuống: "Nếu như tới nói cho cậu biết, cậu cũng sẽ giống như bây giờ, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tớ."

"Tớ hỏi như vậy cũng là quan tâm cậu thôi."

Ôn Hỏa bất đắc dĩ cười: "Tớ tin mà."

Thu Minh Vận cười: "Được rồi, chủ yếu là nói chuyện phiếm thôi."

Ôn Hỏa muốn kết thúc chủ đề này: "Tớ dậy đây, hôm nay có rất nhiều việc phải làm."

Thu Minh Vận nắm chặt lấy cánh tay cô, không để cho cô đứng dậy: "Chờ một chút! Trước tiên, cậu cũng phải nói cho tớ biết cậu cảm thấy như thế nào đã chứ?"

Ôn Hỏa giả ngu: "Cái gì như thế nào?"

"Người vừa rồi cậu nói, rốt cuộc là ai?"

"Không ai cả."

"Hỏa Hỏa, cậu như vậy là không công bằng, có chuyện gì tớ đều chia sẻ với cậu. Cậu cũng nói cho tớ nghe một chút đi, có phải rất được không? Kéo dài bao lâu? Kỹ năng hôn? Thế nào? Có đẹp trai hay không?"

Ôn Hỏa nhớ tới dáng vẻ của Thu Minh Vận khi nhìn thấy Thẩm Thành: "Dáng vẻ hẳn là giống với người mà cậu thích, sức khỏe rất tốt, có thể kéo dài rất lâu."

Thu Minh Vận nghe vậy hai mắt sáng lên: "Phải không! Mau mau! Mời anh ấy đi ăn tối! Bạn thân tớ đây phải kiểm tra thôi!"

Ôn Hỏa chưa từng hẹn Thẩm Thành ăn tối, hai người họ rất ít khi ăn cùng nhau, những lúc gặp nhau cũng chỉ là làʍ t̠ìиɦ, thời điểm hai người họ làʍ t̠ìиɦ rất giống một đôi, nhưng sau khi chuyện này kết thúc thì không còn đúng như vậy nữa, mà càng giống như khách làng chơi và kỹ nữ.

Thu Minh Vận thấy cô có vẻ không mấy tình nguyện, cho nên cũng không ép buộc: "Vậy thì cho tớ xem ảnh được không? Có ảnh chụp không? Để tớ xem xem đẹp trai thế nào!"

Ôn Hỏa không có ảnh của Thẩm Thành, Thu Minh Vận không tin, đành phải để bắt cô mở album ra. Cô không còn cách nào khác đành phải mở album trong điện thoại ra, bên trong toàn bộ đều là tài liệu nghiên cứu, hoặc nếu không cũng là hóa đơn mua hàng từ phòng thí nghiệm bên cạnh, và thứ duy nhất không liên quan tới chuyện học tập, chính là ảnh thẻ của cô.

Thu Minh Vận nheo mắt lại, không có gì đặc biệt, có chút thất vọng: "Xong rồi, thời gian tới nhất định tớ sẽ bị cảm giác tò mò này hành hạ cho mà xem."

Ôn Hỏa đặt điện thoại xuống: "Ngày mai cậu sẽ bị những chuyện khác thu hút sự chú ý."

Thu Minh Vận đột nhiên đứng thẳng thắt lưng, như thể phản ứng lại điều gì đó: "Cho tớ xem điện thoại của cậu lần nữa!"

Ôn Hỏa không đồng ý ngay lập tức, nhìn vào mắt cô ấy: "Còn nhìn gì nữa?"

Thu Minh Vận trực tiếp lấy tới, đưa tới trước mặt cô để mở khóa màn hình, mở album ảnh, nghĩ đến bức ảnh thẻ sinh viên của cô, phóng to lên, quả nhiên biểu tình trên mặt thay đổi: "Tay cầm tấm ảnh thẻ này là tay đàn ông, đúng không?"

Ôn Hỏa vừa nhìn liền nhớ ra nguồn gốc bức ảnh này.

Lúc trước cô để quên thẻ sinh viên ở chỗ Thẩm Thành, anh nói cô tới lấy, khoảng thời gian đó cô khá mệt, không muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ, còn bịa ra một lời nói dối rất ngờ nghệch, nói mình không để quên, anh nhìn lầm rồi, Thẩm Thành lập tức chụp ảnh rồi gửi qua cho cô.

Lời nói dối bị vạch trần, cho dù cô không muốn tới cũng phải tới, cuối cùng bị anh đè lên cửa sổ sát đất, dày vò cả một buổi tối.

Thu Minh Vận nhìn ra được điểm mấu chốt hỏi: "Đúng không? Tay này rất đẹp, dáng người nhất định là rất đẹp, có cơ bụng? Không được, phải có ảnh."

Ôn Hỏa rất ngưỡng mộ Thu Minh Vận, khi cô ấy buồn, cả thế giới đều trở nên xấu xa, còn khi cô ấy vui, lại giống như bản thân chưa phải chịu bất cứ ấm ức nào. Sự quan tâm của cô ấy dành cho "người đàn ông" kia vào lúc này quả thực rất mãnh liệt.

May mà sinh viên giống như bọn cô, cuộc sống học tập rất bận rộn, đều phải giành giật từng giây từng phút, Thu Minh Vận thông cảm cho Ôn Hỏa chưa hoàn thành xong luận văn, có như vậy mới không quấn lấy cô, cũng không hỏi ra được chút gì.

*

Hàn Bạch Lộ bay chuyến buổi sáng, cả ngày Thẩm Thành đều có công việc phải xử lý, cũng sẽ không có thời gian tới gặp mặt cô ta, cho nên sau khi Hàn Bạch Lộ xuống máy bay, trực tiếp tới công ty tìm anh.

Mọi người trong công ty đều biết Thẩm Thành đã kết hôn và có con, họ cũng biết Hàn Bạch Lộ là một diễn viên, nhưng khi thấy cô ta tới công ty thì vẫn để ý một chút.

Hàn Bạch Lộ rất đẹp, các đường nét trên gương mặt được chỉnh sửa lại càng khiến người khác ấn tượng hơn. Nhưng trong một nền công nghiệp không bao giờ thiếu người đẹp này, cô ta vẫn còn kém xa kiểu người chỉ dựa vào nhan sắc để kiếm cơm.

Bác sĩ xinh đẹp, nữ luật sư xinh đẹp, từ xinh đẹp này đặt bên cạnh một từ khác sẽ cho người ta phải nhớ kỹ, chỉ có xinh đẹp không thôi thì có tỷ lệ bị lãng quên cao nhất.

Thẩm Thành vẫn đang họp, thư ký cũng không báo cáo việc Hàn Bạch Lộ đến cho anh biết, cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng.

Sau khi họp xong, Thẩm Thành ra khỏi phòng họp, đi qua khu vực lễ tân, nhìn thấy Hàn Bạch Lộ đang ngồi trên ghế sô pha, dừng lại.

Hàn Bạch Lộ đang ngồi đợi anh, tư thế ngồi chuẩn mực và lịch sự, nhưng đôi mắt cô ta lộ rõ vẻ vô cảm.

Thẩm Thành đưa tài liệu định mang đến văn phòng cho thư ký rồi bước lên lầu.

Hàn Bạch Lộ vừa nhìn đã hiểu, anh muốn dùng thời gian xử lý công việc của mình để nghe cô ta thẳng thắn nói chuyện. Cô ta đứng dậy, cũng theo sau.

*

Văn phòng của Thẩm Thành rất lớn, không phải hình vuông mà là một phần tư hình tròn. Phần cong là cửa sổ kính sát đất, hai bên còn lại là bàn làm việc ở một bên và khu vực tiếp khách ở bên kia.

Hàn Bạch Lộ đứng trước bàn làm việc của Thẩm Thành, giống như cấp dưới của anh.

Thẩm Thành vắt chéo chân đợi cô ta một lúc lâu, Hàn Bạch Lộ lại không nói lời nào, anh cũng không lên tiếng. Vừa đặt chân xuống, đế giày da va vào gạch lát nền phát ra tiếng "cạch" nhẹ, Hàn Bạch Lộ hít vào một ngụm rồi nói: "Rất xin lỗi chồng."

Thẩm Thành không nhìn cô ta: "Thật sao?"

Hàn Bạch Lộ nhắm mắt lại, như thể sau một hồi đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tất cả là do em, nếu như em không ghen tị với Anna, nếu không phải em giấu anh chuyện cô ấy sắp sinh, đứa nhỏ cũng sẽ không chết khi vừa mới sinh, tinh thần cô ấy cũng sẽ không thất thường như vậy, lại càng không bị bắt cóc, cũng sẽ không chết. Nhưng mà, đó bởi vì anh tin, anh tin đứa nhỏ đó là con của mình."

Sắc mặt Thẩm Thành vẫn không chút thay đổi.

Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ gặp nhau, không phải sau khi Hàn Bạch Lộ trở thành một diễn viên, mà là khi cô ta du học ở Canada. Lúc đó cô ta có một người bạn rất thân tên là Anna.

Anna là người Ukraina, cô ấy đã gặp Thẩm Thành vào ngày đầu tiên đến Canada, có ấn tượng sâu sắc về Thẩm Thành.

Lúc ấy ở sân bay, người ra vào tấp nập, mái tóc bạch kim, hai hàng lông mày, cánh tay của Thẩm Thành đã thu hút sự chú ý của cô ấy. Tới cái nhìn thứ hai, một cô gái chạy đến, ôm lấy chân anh rồi quỳ xuống, khóc lóc rất thương tâm, vậy mà anh cũng không thèm nhìn lấy một cái. Cuối cùng, cảnh sát sân bay cũng đến, anh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Làm chuyện gì có giá trị chút đi, cô sắp làm cho tôi hiểu lầm rằng phụ nữ đều rẻ rúng như vậy."

Có lẽ đang ở tuổi mới lớn, lại trong thời kỳ phản nghịch, Anna đã yêu một chàng trai hư như Thẩm Thành ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy vẫn luôn đợi bên ngoài đồn cảnh sát cho tới khi anh ra ngoài, rồi đi theo phía sau anh hai con phố.

Thẩm Thành cố ý đi đến một con phố hẻo lánh, cố ý cắt đuôi cô, nấp ở một góc nhìn đối phương sốt ruột tìm kiếm, sau đó anh đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn cô ấy.

Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại quái gở, không tự tin, đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thành ở cự ly gần như vậy, cô ấy vô thức cúi đầu xuống không nói gì.

Thái độ của Thẩm Thành không tốt lắm: "Đã đi theo đủ chưa? Cô là chó mà cô ta thuê để đi theo tôi à?"

Anna vội vàng lắc đầu: "Tôi không biết cô ấy."

Thẩm Thành thấy cô ấy không giống như có quen biết với người vừa rồi, cũng lười phải lãng phí thời gian với cô ấy, lập tức muốn đi.

Anna vẫn chưa từng quên anh, nhưng hai năm rồi cô ấy vẫn không gặp lại anh.

Tới khi gặp lại là ở trong một quán bar ở Bồ Đào Nha. Khi đó anh ngồi ở quầy bar nghịch điện thoại, những chàng trai, cô gái ngồi bên cạnh hẳn là bạn của anh, bọn họ đang hít ma túy cùng bóng cười, ôm lấy eo của đối phương, thậm chí còn nhéo mông nhau.

Thỉnh thoảng anh sẽ bị bọn họ gọi nhập cuộc, nhưng Thẩm Thành chỉ ngẩng đầu nói với bọn họ hai câu. Anh không thích cười cho lắm, đôi mắt rất sâu, cùng với bộ quần áo bụi bặm anh mặc trên người không hợp cho lắm, nhưng có vẻ chính vì dáng vẻ này, anh lại càng thêm mê người.

Tai trái của anh có bảy tám chiếc hoa tai, dưới ánh đèn của quầy bar lại phản chiếu những màu sắc khác, khiến cô ấy rất muốn lại gần.

Sau này, cô ấy cũng thường xuyên tới đây hơn, thường nhìn thấy anh cùng bạn bè của anh, những người phụ nữ xung quanh anh lần lượt thay đổi. Nhưng cô ấy vẫn luôn không có dũng khí đi tới xin phương thức liên lạc, cho tới khi bị Hàn Bạch Lộ, lúc ấy là một cô gái Trung Quốc thuê phòng cùng cô ấy biết được.

Ba mẹ Hàn Bạch Lộ làm nghề kinh doanh, điều kiện gia đình rất tốt, ở Trung Quốc cô ta học hành không đến nơi đến chốn nên đã bị ba mẹ đưa ra nước ngoài, chỉ là rác rưởi thì sẽ không có nơi nào muốn sử dụng, cho nên cô ta tới đây chưa được bao lâu đã bị đuổi học.

Cô ta và Anna quen biết nhau khi cùng tới thuê nhà, hai người họ, một người có tính cách hoạt bát, một người sống nội tâm, tính cách bù trừ cho nhau, cứ như vậy trở thành bạn tốt.

Khi Hàn Bạch Lộ biết chuyện Anna thầm mến một chàng trai Trung Quốc thì cảm thấy hứng thú, đồng ý nhất định sẽ giúp cô ấy theo đuổi. Thầm Thành rất đẹp trai, nhưng Hàn Bạch Lộ lại thích mấy người trưởng thành, cho nên khi đó cô ta thật lòng giúp Anna theo đuổi Thẩm Thành.

Chỉ là có những chuyện thuận theo mong muốn của con người ta thì quá ít, nhưng lại có rất nhiều chuyện kể từ sau khi bắt đầu đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hàn Bạch Lộ đã làm cho Anna và Thẩm Thành cùng quá chén, để hai người họ lên giường và bắt anh phải chịu trách nhiệm. Cô ta nói với Anna dù những chàng trai Trung Quốc có ăn chơi như thế nào thì trong lòng họ ít nhiều cũng có một chút trách nhiệm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Anna, dưới sự giúp đỡ của Hàn Bạch Lộ, đã thành công trong việc tiếp cận Thẩm Thành, nhưng người ngủ với cô ấy cuối cùng lại là bạn của Thẩm Thành mà Thẩm Thành không hề hay biết.

Nói đúng ra là, Anna cùng Thẩm Thành uống rượu say, nhưng sau đó cô ấy bị bạn của Thẩm Thành xâm phạm.

Anna không giấu giếm chuyện này với Hàn Bạch Lộ, Hàn Bạch Lộ nghĩ đó là chuyện tốt, cô ta cùng Anna tới bệnh viện làm xác định từng xảy ra quan hệ, sau đó chỉ cần chặn miệng bạn của Thẩm Thành lại, tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thành ngủ cùng với cô ấy.

Thẩm Thành và Anna cứ như thế mà ở bên nhau, nhưng lúc đó ở bên Thẩm Thành luôn cho người ta cảm giác nhẹ nhõm, dường như anh cũng có bí mật, vừa lúc Anna xuất hiện quấn lấy mình, anh lập tức lợi dụng cô ấy để trốn tránh.

Hai người ở bên nhau không được bao lâu thì Anna có thai, cả cô ấy và Hàn Bạch Lộ đều biết đứa trẻ đó không phải là Thẩm Thành, nhưng họ vẫn mắc sai lầm.

Khi đứa trẻ được bảy tháng, Hàn Bạch Lộ chia tay bạn trai lớn tuổi hơn của mình, cô ta nghĩ đến Anna, muốn Anna ở bên cạnh mình, nhưng lúc đó, Anna đã mất đi sự dịu dàng khi hai người lần đầu gặp gỡ, cô ấy giống như thay đổi thành một con người khác, cũng rất giỏi giả vờ.

Trước chuyện Hàn Bạch Lộ bị tổn thương, Anna làm như không thấy, bản thân đang đắm chìm trong viễn cảnh tươi đẹp về việc kết hôn với Thẩm Thành và sống ở Trung Quốc trong tương lai, điều này khiến Hàn Bạch Lộ càng thêm tổn thương. Khi tổn thương đến một mức độ nhất định, nó sẽ biến thành oán hận, Hàn Bạch Lộ bắt đầu oán hận Anna, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể dùng một đứa trẻ không phải con của Thẩm Thành, dùng cách gài bẫy và mấy lời dối trá mà đã có được hạnh phúc, trong khi tình yêu của cô ta mãnh liệt, chân thành như vậy, cuối cùng vẫn hóa thành hư ảo?

Hai chị em thân thiết từ xưa lập tức trở mặt thành thù, Hàn Bạch Lộ cũng giống như năm xưa giúp Anna tính kế trên người Thẩm Thành, cố ý khiến cô ấy sinh non, để Anna sinh ra một cái thai đã chết trong bồn tắm của căn nhà thuê, mà tinh thần của cô ấy từ đó cũng trở nên thất thường.

Phản ứng của Thẩm Thành đối với chuyện này lại vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi Hàn Bạch Lộ nghĩ rằng anh đã sớm biết kế hoạch của họ, sớm biết đứa trẻ không phải của anh.

Sau đó, Hàn Bạch Lộ trở về Trung Quốc, dưới sự quản lý và hậu thuẫn của gia đình, cô ta bước chân vào giới giải trí. Không lâu sau, cô ta đã cùng ông chủ của công ty chủ quản mình là Lục Hạnh Xuyên, yêu nhau.

Khi gặp lại Thẩm Thành, đó là trong một bữa tiệc riêng của một đạo diễn nổi tiếng, khi đó, Thẩm Thừa đã nhuộm lại tóc đen, tháo khuyên tai, bộ đồ bụi bặm đường phố trên người đã thay bằng bộ vest cao cấp. Cũng giống như Hàn Bạch Lộ, tẩy trắng một nửa cuộc đời phía trước, lại một lần nữa khoác cho mình một tấm da mới.

Hàn Bạch Lộ giả vờ như không quen biết anh, và anh cũng vậy.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng kể từ khi gặp lại Thẩm Thành, cuộc sống của Hàn Bạch Lộ trở nên bất ổn. Đầu tiên, một số chuyện tình cảm trong quá khứ bị đào ra khiến hình ảnh ngây thơ của cô ta sụp đổ. Sau đó liên tiếp các hạng mục hợp tác của Lục Hạnh Xuyên lần lượt thất bại, các nghệ sĩ dưới tay anh ta bắt đầu không được thị trường công nhận, các hóa đơn và khoản nợ ngày càng nhiều hơn. Người đàn ông ban đầu vốn dĩ rất yêu thương cô ta, lại bắt đầu không quan tâm tới cô ta nữa, khiến cho cô ta nhớ lại cảm giác ác mộng khi lần đầu tiên bị bỏ rơi.

Nhìn thấy cô ta còn chưa trở nên nổi tiếng đã bắt đầu có dấu hiệu bị phong sát, Thẩm Thành cho cô ta một cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Thành giúp cô ta giải quyết mọi rắc rối, điều kiện duy nhất là cô ta sẽ phải kết hôn với anh.

Lúc đó Hàn Bạch Lộ mới biết rằng, Thẩm Thành trước giờ chưa từng quên chuyện quá khứ, anh muốn dùng cách trói chặt cả đời này của cô ta để bắt Hàn Bạch Lộ phải chuộc lỗi cho những chuyện trước kia mình gây ra. Cô ta kiên quyết không đồng ý, mà Thẩm Thành bắt đầu xuống tay từ phía ba mẹ Hàn Bạch Lộ.

Vì áp lực từ mọi phía, Hàn Bạch Lộ kết hôn với Thẩm Thành, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết.

Người bên ngoài đều ghen tị với cô ta, vết nhơ đầy người, không có tác phẩm nào, vẫn có thể gả cho Thẩm Thành, chỉ có một số ít người biết, cô ta là một bà Thẩm có tiếng mà không có miếng. Thẩm Thành không bao giờ chạm vào cô ta, cũng hạn chế rất nhiều, thậm chí cô ta còn không bằng một người giúp việc trong nhà họ Thẩm.

Bảo mẫu có thể đi lại thoải mái, còn cô ta mỗi khi đi ra ngoài đều sẽ bị bác sĩ riêng kê thuốc, nói tinh thần của cô ta không được bình thường nhưng sự thật căn bản không phải như vậy.

Áp lực to lớn về tinh thần và thể xác khiến cô ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cô ta bắt đầu nghĩ cách trốn thoát khỏi anh, nhưng một lần, hai ba lần đều không thành công. Ngay khi Hàn Bạch Lộ tưởng rằng mình sẽ chết ở trong tay Thẩm Thành thì bà nội của Thẩm Thành bị bệnh.

Bà nội muốn nhân lúc mình còn sống có thể nhìn thấy chắt trai, vì vậy Hàn Bạch Lộ đã nghĩ ra một cách, quyết định có một đứa con với Thẩm Thành.

Thẩm Thành đồng ý, anh không có ý định sinh con tự nhiên với cô ta, anh muốn thụ tinh trong ống nghiệm và chuyển phôi. Hàn Bạch Lộ thương lượng điều kiện với anh, nếu thụ tinh trong ống nghiệm thì tìm người đẻ thuê, cô ta không muốn tự mình sinh con.

Thẩm Thành cũng đồng ý, vì thế mới có Y Y.

Hàn Bạch Lộ sinh con, tình trạng của bà nội cũng được cải thiện, Thẩm Thành dỡ bỏ những hạn chế đối với Hàn Bạch Lộ, cô ta có thể ra ngoài làm việc.

Lúc này Lục Hạnh Xuyên lại tìm Hàn Bạch Lộ, Hàn Bạch Lộ rất sợ hãi, luôn cảm thấy rằng Thẩm Thành vẫn luôn để mắt đến mình, cho dù cô ta có làm gì anh cũng đều biết, cho nên làm như không thấy Lục Hạnh Xuyên.

Cho đến một lần uống quá nhiều, mối quan hệ cũ của cô ta với Lục Hạnh Xuyên lại nhen nhóm, tưởng rằng xong xuôi cô ta sẽ chết, không nghĩ tới Thẩm Thành lại giống như không biết.

Từ từ cô ta trở nên bạo dạn, thậm chí sau khi Lục Hạnh Xuyên nhắc nhở, cô ta đã nghĩ ra cách tìm người quyến rũ Thẩm Thành, sau đó vạch trần chuyện này với bên ngoài và ép anh ly hôn.

Khi đó cô ta tới tìm Ôn Hỏa chính là muốn dựa vào cô dùng chuyện ly hôn để giúp mình chạy trốn. Cố gắng một hồi lâu, cô ta phát hiện ra Thẩm Thành căn bản không để cô ta có được cơ hội nắm được điểm yếu, mọi chuyện thấy không hề có hiệu quả, cho nên cô ta liền dừng lại.

Ai ngờ rằng chỉ trong vài ngày, Lục Hạnh Xuyên đã vướng vào một vụ kiện vì tội buôn bán trái phép, dây thần kinh đang dần thả lỏng của cô ta lại trở nên căng thẳng.

Cái tên Lục Hạnh Xuyên này, chỉ khi có cuộc sống tốt đẹp anh ta mới yêu mình, còn khi cuộc sống tồi tệ, anh ta sẽ không ngần ngại hy sinh mình để phục vụ lợi ích của bản thân. Anh ta tìm tới Hàn Bạch Lộ đòi tiền, mà Hàn Bạch Lộ không có cách nào khác phải tới tìm Ôn Hỏa, tiếp tục chuyện hợp tác lúc trước.

Lúc này, cô ta tìm Ôn Hỏa quyến rũ Thẩm Thành không chỉ có mục đích muốn rời khỏi anh, mà còn muốn có tiền.

Cô ta nghĩ đến tình cảnh tồi tệ nhất trước mắt là mình cùng Lục Hạnh Xuyên xong đời, cô ta muốn một mình đấu trí đấu dũng với Thẩm Thành, không ngờ kế tiếp Thẩm Thành lại chặn hết nguồn kinh tế của cô ta.

Điều này có nghĩa là, cô ta lại trở lại cuộc sống như một tù nhân của mình.

Cuộc sống tàn phá tinh thần này thật sự sẽ dồn cô ta vào con đường chết. Cô ta không muốn chết nên quyết định cúi đầu trước Thẩm Thành.

Khi gặp lại nhau ở Canada, Hàn Bạch Lộ và Thẩm Thành không đề cập đến mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng. Hàn Bạch Lộ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi không thẳng thắn với Thẩm Thành những chuyện bản thân đã làm năm đó, không ngờ là mình lại mất mặt nhanh như vậy.

Hàn Bạch Lộ lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Thành, quỳ gối đi về phía anh: "Tất cả đều là lỗi của em, anh có thể nể tình em đã sinh con cho anh mà tha thứ cho em được không? Có thể cho em một con đường sống được không?"

Thẩm Thành không hiểu được lời nói của cô ta: "Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Sao lại buông tha cho cô?"

Nước mắt Hàn Bạch Lộ rơi xuống: "Anh thật sự không biết khi em bị anh nhốt ở trong nhà đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào sao? Anh thật sự không biết mỗi ngày bọn họ đều tiêm rồi ép em uống thuốc sao? Vì sao em phải tìm một người mang thai hộ, bởi vì cơ thể của em không thể nào đảm bảo khi mang thai…"

Thẩm Thành xem như không có chuyện gì nói: "Thật sao?"

Hàn Bạch Lộ quỳ xuống trước mặt Thẩm Thành, nhưng không dám động vào anh: "Cầu xin anh, con của Anna thật sự không phải của anh, em không hại chết con anh, hiện tại Y Y là con của anh, là con của chúng ta, anh có thể buông tha cho em không…"

Thẩm Thành rũ mắt xuống nhìn cô ta: "Cô cảm thấy làm việc quá mệt mỏi sao? Vậy thì có thể không làm việc nữa, tôi có thể nuôi cô."

Sau khi nghe xong lời này của anh, sắc mặt của Hàn Bạch Lộ tái mét, tâm trạng vốn đã không tốt của cô ta lập tức sụp đổ: "Em không muốn! Em không muốn! Em không muốn ở nhà!"

Thẩm Thành thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, rất lo lắng: "Làm sao vậy? Có phải cô bị bệnh không? Tôi sẽ gọi bác sĩ cho cô. Sau này cô đừng đi làm, cứ ở nhà đi. Không phải cô thích biệt thự Yến Giao sao? Vậy thì cô cứ ở đó, đứa nhỏ cũng không cần cô phải bận tâm, tôi sẽ cho người tới đưa đi."

Hàn Bạch Lộ lại quỳ gối tiến về phía anh, lần này nắm lấy cánh tay anh: "Em sai rồi! Em sai rồi! Em thực sự sai rồi! Anh hãy cho em một cơ hội nữa! Em nguyện ý bù lại! Em nhất định sẽ nhận lỗi trước Anna! Xin lỗi cô ấy!"

Khi nói chuyện, cô ta không ngừng quỳ lạy, lẩm bẩm "Em xin lỗi", "Em xin lỗi Anna", "Xin lỗi Thẩm Thành" …

Thẩm Thành thấy cô ta bệnh không nhẹ, nên gọi người vào đưa cô ta về nhà, đồng thời tìm bác sĩ đã chăm sóc sức khỏe của cô ta trước đó. Khi bị đưa đi, cô ta khàn giọng giãy dụa muốn thoát ra, thoạt nhìn không khác người bị bệnh.

Căn bản Hàn Bạch Lộ cũng không hay biết, tϊиɧ ŧяùиɠ mà Thẩm Thành cung cấp cũng không phải là của anh.

Nói cách khác, không chỉ đứa con của Anna không phải là của anh mà cả Y Y cũng vậy.

Nếu như Thẩm Thành đã biết Anna nói dối, cũng biết cô ấy và Hàn Bạch Lộ cùng tính kế mình, tại sao lại không vạch trần, còn để cho hai người họ tưởng rằng đã thật sự lừa được mình?

Đúng như Hàn Bạch Lộ nghi ngờ, lúc đó Thẩm Thành rất cần một người chủ động đăng đàn, giúp mình bức lui kẻ cố chấp theo đuổi kia.

Lúc đó anh không hề biết hành vi của mình sẽ gây ra nhiều thương tổn như thế nào cho người khác, tuổi đôi mươi ham vui nên anh nghĩ đó là thú vị. Khi câu chuyện của anh và Anna lan truyền trong đám bạn bè, người đó đã chọn cách tự tử vào rạng sáng.

Thẩm Thành mới nhận ra rằng trò chơi này của mình, không chỉ gϊếŧ chết một người thích mình, mà còn gϊếŧ chết sự thanh thản của bản thân sau này.

Phương pháp sử dụng người khác để dồn ép một người thực sự rất dễ. Cho dù mọi chuyện đều thay đổi, chỉ có cách thức tự cho là đúng này vẫn chưa từng đổi thay, cũng khiến cho người khác bị nó làm tổn thương.

Anh nghĩ đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong đời, không cho là bản thân đã sai, nhưng chuyện này lại không chịu buông tha cho anh, suốt mấy năm nay, anh đều gặp chướng ngại trong tình cảm.

Sau khi trở về Trung Quốc, anh từ chối dành thời gian dài cho gia đình và bạn bè, vì điều đó sẽ khiến anh hoảng sợ và khó thở.

Không phải anh không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài mà là bản thân đang cố gắng hết sức để che đậy, mà thứ anh che đậy không chỉ có cảm xúc mà điều quan trọng nhất là anh không muốn người khác phát hiện ra mình bị rối loạn lưỡng cực* nặng.

*Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kí©h thí©ɧ, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.

Bị mắc kẹt trong loại cảm xúc này nhiều năm, tâm lý của Thẩm Thành có chút biếи ŧɦái, vì vậy anh đã cưới Hàn Bạch Lộ và chuẩn bị từng bước để dồn cô ta vào chỗ chết.

Không có lý do gì cả, khi một kẻ biếи ŧɦái trở nên biếи ŧɦái, thì không suy xét tới nguyên nhân, trong thế giới của bọn họ không hề có đúng sai, chỉ có muốn hay không muốn. Anh cảm thấy Hàn Bạch Lộ, người cũng liên quan đến mọi chuyện xảy ra năm đó, có cuộc sống rất thoải mái, sao anh có thể cho phép chứ?

Trò đùa của anh cướp đi một mạng người, còn Hàn Bạch Lộ lại cướp đi một lúc hai mạng người, sao cô ta có thể dễ dàng tẩy trắng bản thân như vậy được?

Vì vậy, anh bắt đầu xuống tay từ Lục Hạnh Xuyên, rồi đến sự nghiệp của ba mẹ Hàn Bạch Lộ, từ từ siết chặt lưới, khiến cô ta không còn nơi nào để trốn thoát mà phải kết hôn với anh.

Bởi vì bị tổn thương tinh thần, Thẩm Thành biết hủy diệt ý chí của một người còn đau hơn hành hạ thân thể, cho nên anh cứ như vậy bắt đầu từ mặt tâm lý, từng bước ép Hàn Bạch Lộ thành như bây giờ.

Khi anh nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không thể gần gũi với một người khác, thì Ôn Hỏa xuất hiện, cô chấp nhận tất cả chiêu trò của anh.

Anh đã ngầm đồng ý để cô ở bên cạnh mình, nhưng không có nghĩa là anh không biết về giao dịch của cô với Hàn Bạch Lộ. Chỉ là chút thủ đoạn này của hai người họ, căn bản là sẽ chẳng đi về đâu, không cần anh phải tốn nhiều tâm tư đề phòng.

Anh nghĩ đến mối quan hệ của mình với Ôn Hỏa cứ như vậy mà chấm dứt sau khi Hàn Bạch Lộ ngả bài. Anh cảm thấy không sao cả, bản thân có thể xem như không biết bất cứ chuyện gì, Ôn Hỏa muốn gì anh đều cho cô, sau đó sẽ là gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Nhưng Ôn Hỏa này, còn chưa đường ai nấy đi với anh đã bắt đầu quyến rũ giảng viên khác, khi đối mặt với anh, cô còn đưa ra một đống lý do chính đáng khác, nói anh ghê tởm, nói mình không thích cùng anh làʍ t̠ìиɦ.

Thẩm Thành biết trong miệng cô đều là lời dối trá, không thích anh, mà cô lại nhận tiền của người khác làm việc này, vì sao lại có thể kiêu ngạo như vậy?

Nếu cô đã muốn chơi, vậy thì nhất định phải chơi với cô đến cùng.

Anh cũng muốn xem xem, ngoại trừ chứng bệnh rối loạn lưỡng cực khiến anh bó tay không có biện pháp, còn có ai khác có thể khiến anh phải đầu hàng.

Thư ký nhìn Hàn Bạch Lộ bị đưa đi, quay lại báo cáo: "Thầy Thẩm, phu nhân vừa đi. Thì tổng giám đốc Lục của truyền thông Hãn Tinh, Lục Hạnh Xuyên đã gọi điện tới hẹn ngài dùng bữa tối, nói có chuyện nhất định phải nói với ngài."

Cũng vừa lúc anh có việc cần tìm. Thẩm Thành đồng ý nói: "Nhân tiện, hẹn với đạo diễn Đường cùng tổng giám đốc Nghiêm của công nghiệp Quốc Thông."

Thư ký nhỡ kỹ: "Đều hẹn trong buổi tối nay sao?"

"Ừm, đều trong tối nay."

Mọi việc đã sắp xếp xong, thư ký đi ra ngoài, điện thoại đột ngột đổ chuông, là Ôn Hỏa gọi tới.

Anh không biết Hàn Bạch Lộ sẽ sắp xếp Ôn Hỏa như thế nào, nhưng có lẽ Ôn Hỏa cũng chưa biết, Hàn Bạch Lộ đã thua cuộc rồi, số tiền anh hứa với cô cũng không còn nữa. Dù sao thì anh cũng sẽ không nhắc nhở cô.

Điện thoại được kết nối, Ôn Hỏa hỏi anh: "Thầy Thẩm, cà-vạt của anh để quên ở chỗ tôi."

Trước khi Thẩm Thành rời đi ngày hôm qua, anh đã tìm, nhưng không thấy, cho nên hoàn toàn không phải anh cố ý để lại, mà là do cô giấu đi. Anh giả vờ như không biết: "Bỏ đi."

"Quá đắt, tôi mang tới cho anh được không?"

"Không cần, tối nay tôi có việc phải làm."

"Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi sẽ bắt taxi đến đưa nó cho anh, đưa cho anh rồi tôi lập tức rời đi, không làm chậm trễ công việc của anh."

Từng lời nói của cô đều lộ ra suy nghĩ cô muốn gặp anh, nhưng tuyệt đối không phải là nhớ anh mà nhất định là có chuyện khác: "Em nhớ tôi?"

Ôn Hỏa do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Một chút, một chút thôi."

"Tiếp tục nhớ đi."

Ôn Hỏa chưa đạt được mục đích thì nhất định không chịu bỏ cuộc: "Thôi được, nếu như thầy Thẩm đã có việc bận, buổi tối tôi phải tới một chỗ, nghe nói giảng viên Dương xuất hiện, đã lâu tôi chưa gặp rồi."

Quả nhiên lại dùng kế sách này. Thẩm Thành thản nhiên nói: "Ừm."

Ôn Hỏa nhíu mày, cô có chút khó hiểu.

Với tính chiếm hữu của Thẩm Thành, anh cho phép cô tới gặp Dương Dẫn Lâu? Vài ngày trước, họ còn vì Dương Dẫn Lâu mà cãi nhau. Được rồi, đi thì đi, chụp thêm vài tấm ảnh, tốt nhất là chụp vài tấm ảnh chụp chung, rồi đăng lên nhóm bạn bè cho anh ta xem.