Chương 14

Khi tài xế tới đón Ôn Hỏa, Ôn Hỏa lại nhận được điện thoại Thu Minh Vận gọi tới.

Đầu bên kia điện thoại, cô ấy không nói một lời, nhưng âm thanh lộn xộn cùng với một vài tiếng mắng chửi đã thay cô ấy nói tất cả, trước mặt hoàn cảnh của cô ấy không mấy khả quan. Bây giờ cô có chuyện phải làm, đành phải nhờ tài xế chuyển lời cho Thẩm Thành.

Lái xe có chút khó xử, ngăn cô lại: "Cô có thể nói với thầy Thẩm một tiếng được không? Tôi không giải thích được."

Ôn Hỏa gật đầu: "Tôi sẽ nói với anh ấy, làm phiền anh rồi."

Lái xe khách khí nói một tiếng: "Không sao đâu."

Hai người tách ra, Ôn Hỏa đứng ở ven đường gọi xe, lúc chuẩn bị khởi động xe tài xế vô tình liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn quyết định xuống xe, nói với cô: "Cô đi đâu? Tôi đưa cô tới đó nhé?"

Ôn Hỏa thấy chiếc xe này cũng không phải đón ai, nên trả lời: "Vậy thì cảm ơn anh."

Tài xế vòng ra ghế phụ mở cửa cho cô: "Cô khách sáo quá."

Thu Minh Vận là người Thanh Đảo, điều kiện gia đình khá giả, ba cô ấy mở một xưởng sản xuất giấy, còn mẹ là giáo viên đại học. Dáng người của cô ấy so với Ôn Hỏa không kém là bao, rất xinh đẹp, từ nhỏ đã được ba mẹ chăm sóc chu đáo, cho nên quá trình lớn lên cũng rất suôn sẻ.

Có lẽ nửa đầu cuộc đời quá suôn sẻ cho nên vào năm đầu tiên bước chân vào xã hội, cô ấy quen biết với Cố Huyền Vũ, một tên trai đểu chính hiệu.

Cố Huyền Vũ rất đẹp trai, kiểu đẹp trai có khí phách của tuổi trẻ, chỉ cần nhìn gương mặt, còn có biểu hiện sự ngượng ngùng trước ống kính của anh ta, ít cô gái nào không rung động.

Thu Minh Vận là một trong số đó.

Nhưng lúc đó, cô ấy chỉ là chị gái gọi điện tiếp ứng cho anh ta, cũng không tính là fans hâm mộ, duyên phận của hai người bắt đầu vào lễ hội âm nhạc ISY lần thứ 18.

Trạng thái tinh thần phấn khích sau khi say, cũng như nhạc điện tử DJ sôi động, khả năng kiểm soát trong bầu không khí và nhịp điệu, cùng nhiều yếu tố khác, cuối cùng đã giúp hai người bọn họ cùng nhau lăn lộn trên giường.

Sau khi triền miên qua đi, Cố Huyền Vũ muốn đổ lỗi cho rượu, nhưng sau khi nhìn thấy Thu Minh Vận cầm trên tay tấm thẻ đen, anh ta đã đề nghị hai người ở bên nhau và hứa sẽ yêu cô ấy.

Thực tế là, kể từ đó, mỗi tháng Thu Minh Vận sẽ chuyển cho anh ta hai vạn, ngoài ra còn mua quần áo, mua túi xách, giày dép cho anh ta nữa. Nếu như cô ấy không có thời gian, thì sẽ nhờ bạn mua hộ, tóm lại chuyện này khiến Cố Huyền Vũ sống như phú nhị đại thật.

Sau này, khi ba mẹ Thu Minh Vận biết chuyện, lập tức bắt cô ấy lập tức chia tay, nhưng cô ấy lại không chịu nghe lời, còn ầm ĩ với ba mẹ, bị họ đóng băng thẻ.

Không có tiền, chất lượng cuộc sống của Cố Huyền Vũ giảm xuống, anh ta bắt đầu cãi vã với Thu Minh Vận, còn nếu không thì là bạo lực lạnh, hoặc cùng fans hâm mộ xinh đẹp trên Weibo nói chuyện.

Đã nhiều lần Thu Minh Vận bắt gặp, lúc đầu anh ta còn biểu hiện giống như bạn thân biết lỗi sẽ sửa đổi, nhưng sau này số lần xảy ra chuyện như vậy lại càng nhiều hơn, không còn một chút liêm sỉ nào.

Lúc đầu Thu Minh Vận thích gương mặt đẹp trai của anh ta nhưng cũng không đến nỗi mất đi lý trí như vậy, nói thẳng ra là diễn xuất của Cố Huyền Vũ quá tốt. Anh ta luôn có cách để khiến Thu Minh Vận thông cảm cho mình, thậm chí có rất nhiều thời điểm còn khiến cho cô ấy cảm thấy vấn đề của cuộc cãi vã đều nằm ở cô ấy.

Xét theo phương diện hiện đại mà nói thì anh ta chính là một PUA* điển hình.

*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

Với tư cách là bạn cùng phòng của Thu Minh Vận, trước đây Ôn Hỏa luôn có quan điểm sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng xem ra hiện tại cô không thể để mọi chuyện như vậy được.

Cố Huyền Vũ được nhiều cô gái vây quanh. Vòng eo nhỏ và đôi chân dài miên man, cộng thêm với việc tiêm botox khiến anh ta chẳng khác nào một búp bê barbie nổi bật giữa một đám người. Gương mặt của bọn họ tràn đầy tức giận, như thể là “hậu thuẫn vững chắc” bảo đảm cho thân phận của Cố Huyền Vũ.

Nhìn bọn họ, rồi lại nhìn tới Cố Huyền Vũ bên dưới ánh đèn neon, là dáng vẻ ngây thơ hoàn toàn đối lập với mọi người, khóe miệng xụ xuống, trong mắt có thứ gì đó lấp lánh, giống như nước mắt.

Nhìn thế này, mỗi lần Thu Minh Vận đều phải thỏa hiệp không phải là không có lý do, ai có thể tức giận được cơ chứ?

Thu Minh Vận đang ngồi xổm bên vệ đường, mặt vùi vào giữa hai chân, nhận lấy ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì mình của đám người này, còn có những lời chửi mắng vô cùng khó nghe.

Ôn Hỏa cầm túi xách, đi tới, ôm lấy bả vai của cô ấy.

Phản ứng tức thì của Thu Minh Vận là né tránh, cô ấy sợ, điều này có nghĩa là cách đây không lâu cô ấy đã bị bắt nạt một cách thảm hại.

Ôn Hỏa ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Thu Minh Vận.

Lần này điều kinh ngạc là cô ấy không hề khóc, trên mặt trang điểm vô cùng tỉ mỉ, nhưng những nỗi đau của cô ấy cũng không bởi vì không khóc mà giảm đi một nửa.

Ôn Hỏa nhẹ nhàng chạm vào mặt cô ấy: " Chúng ta đi thôi."

Thu Minh Vận đứng dậy, hai chân tê dại, hạ đường huyết, nhất thời cảm thấy choáng váng, suýt ngã, may mà Ôn Hỏa nhanh tay đỡ lấy cô ấy.

Hai người đi bộ đến nơi có thể gọi được xe, tiếng khıêυ khí©h từ phía sau lại vang lên: "Sau này đừng tới tìm anh trai nữa, nếu anh trai thật sự muốn yêu chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng rõ ràng là anh ấy không muốn làm tổn thương fans hâm mộ cho nên vẫn luôn thỏa hiệp, cô đừng lấy danh nghĩa fans hâm mộ ra để quấn lấy anh ấy nữa."

Có người khác lại phụ họa theo: "Fans tư sinh không cần phải để ý!"

"Anh trai của chúng tôi đang lên, cô có biết những tin đồn mà cô đưa ra cũng đủ để hủy hoại anh ấy không? Đây là tình yêu của cô sao? Thật là buồn cười."

Ôn Hỏa thông qua một vài câu nói này của mấy người họ đại khái cũng đã hiểu được, nhưng không nói ra.

Thật ra không phải cô nhát gan mà do bọn họ dám mắng chửi Thu Minh Vận, mà cô ấy ngồi ở đó cũng không có người nào qua hỏi cô ấy có sao không, nói đúng ra là, sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về Cố Huyền Vũ.

Nói vậy cũng không đúng, chính là chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, cho nên bước một bước không thể quay đầu lại.

Thu Minh Vận bước đi, giọng nói sau lưng dần nhỏ đi, đầu óc vừa tỉnh táo bỗng dừng lại, liếc nhìn chai rượu soju bên đường, rồi nhìn Ôn Hỏa .

Ôn Hỏa là người lý trí, nên khuyên cô ấy lúc này đừng xúc động, nhưng cô ấy cũng không nghĩ sẽ làm vậy, ên gật đầu.

Thu Minh Vận giống như có chút lo lắng, cầm lấy chai rượu, nhảy dựng lên, nhìn về phía Cố Huyền Vũ, sau đó ném chai rượu qua: "Cố Huyền Vũ, hôm nay tôi sẽ trả lại cho cậu! Cậu làm cho tôi người không ra người, ma không ra ma! Cậu cho rằng mình có thể được sống những ngày tháng yên ổn sao! Đúng là mơ tưởng hão huyền! Chị Thu hầu hạ cậu hai năm, coi như đã đủ rồi, coi như là làm từ thiện đi! Nhưng một chai rượu này, cậu nhất định phải nhận lấy cho tôi! Đây là thanh xuân của tôi!"

Động tác của cô ấy quá nhanh nên không ai xung quanh Cố Huyền Vũ nhận ra, tới khi họ phản ứng lại, máu từ đầu Cố Huyền Vũ đã chảy ra khắp mặt và cả trên người, nhất thời khiến người anh ta toàn là máu.

Ôn Hỏa thấy tình hình không ổn vội vã gọi xe cứu thương, sau đó gọi điện báo cảnh sát.

Thu Minh Vận cũng choáng váng, cô ấy chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy, nào ngờ đối phương lại chảy nhiều máu như vậy, sợ tới mức nói chuyện bắt đầu lắp bắp. Vốn tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến bản thân được hả giận, kết quả lại gặp phải rắc rối.

Xe cấp cứu đến, Thu Minh Vận lên xe cùng Ôn Hỏa, bác sĩ đi theo xe kiểm tra tình trạng bệnh nhân, cầm máu trước, rồi hỏi bọn họ: "Bệnh nhân này có phải bị bệnh bạch cầu* không?"

*Bệnh bạch cầu được định nghĩa là một bệnh ung thư máu (bao gồm cả tủy xương và hệ bạch huyết) nguyên nhân do sự quá sản tế bào bất thường của tủy xương. Bệnh bạch cầu có nhiều loại, một số loại phổ biến ở trẻ nhỏ, một số loại khác thì hầu như chỉ xảy ra ở người lớn.

Sau khi Thẩm Thành dỗ Y Y ngủ, đang định lên đường đi tìm Ôn Hỏa thì tài xế gọi điện thoại nói cô tạm thời có việc bận, không thể qua được. Gân xanh trên trán anh lập tức nổi lên, giống như trong nháy mắt sẽ lập tức vỡ ra vậy, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Được lắm, hiện tại còn dám để người nhắn lại với anh? Trêu chọc xong rồi bỏ chạy? Từ khi nào mà cô lại dám cho Thẩm Thành anh phải chịu thiệt thòi?

Anh gọi điện cho Ôn Hỏa, trong lúc đó, anh gửi cho cô một tin nhắn WeChat: "Em hẹn tôi đi uống nước, nước ở đâu?"

Khi tin nhắn được gửi đến điện thoại di động của Ôn Hỏa, cô vừa kết thúc cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói với Thu Minh Vận về tình hình: "Chờ lát nữa cảnh sát đến, cậu điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút."

Thu Minh Vận là một người ngoại trừ tình yêu ra thì trên phương diện khác đều rất thông minh, cô ấy dùng ánh mắt Ôn Hỏa có thể đánh người được không, tức là cô ấy đã chuẩn bị cho mình một con đường để thoát thân, cho nên Ôn Hỏa mới gọi điện báo cảnh sát trước khi người khác gọi trước.

Nếu ở đây náo loạn, nhất định sẽ gọi cảnh sát, Thu Minh Vận quanh năm ở nơi này nên không thể không biết.

Hiện tại thật sự đã chứng minh, Thu Minh Vân có kế hoạch A, có kế hoạch B, mặc dù có rất nhiều phương án nhưng cô ấy vẫn không thể dự đoán được, Cố Huyền Vũ mắc bệnh bạch cầu.

Ôn Hỏa đi cùng Thu Minh Vận đến chỗ cảnh sát, khi họ hỏi, cô ấy tự giác đi đến khu vực chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn WeChat của Thẩm Thành, thực sự có chút ngượng ngùng, câu nói "Tôi sẽ cho người đến đón em" rất gấp gáp, vậy mà cô lại cho anh leo câu. Cô nghĩ một lát rồi trả lời anh: "Hôm khác em mời anh đi uống nhé.”

"Nếu hôm nay tôi muốn thì sao?"

"Đều là của anh, sao phải vội vàng như vậy?"

"Em cho tôi leo cây, mà bây giờ còn lý sự à?"

"Không phải vì em suy nghĩ cho cơ thể của anh sao? Anh nghĩ đi, một ngày trước anh đã bị vắt khô rồi sao? Nếu không nghỉ ngơi một vài ngày, sao có thể cho em ăn những món mới mẻ được chứ?"

Thẩm Thành đọc xong tin nhắn trả lời của cô thì không khỏi nhíu mày. Cô đang lảm nhảm cái gì vậy? Anh lập tức gọi điện lại cho cô: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Ôn Hỏa không muốn nói: "Ngày mai đi, e, sẽ tới nhận tội với anh, lúc đó em sẽ mặc nội y xuyên thấu, sau đó đeo còng tay. Đều là những thứ anh thích."

"Em đừng nghĩ sẽ ra điều kiện với tôi, tôi hỏi em bây giờ đang ở đâu?"

"A, tín hiệu không tốt, a, tín hiệu này, thực sự có vấn đề, alo? Thầy Thẩm? Thầy còn ở đó không? Thầy đi rồi à? Vậy em cúp máy đây, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Sau khi diễn xong, Ôn Hỏa lập tức cúp máy.

Có phải bây giờ Thẩm Thành đang tức muốn chết không?

Cô cũng không có cách nào khác, ai bảo đột nhiên lại xảy ra chuyện phiền phức như vậy? Thu Minh Vận không có người thân ở đây, nếu cô không đến cô ấy cũng không biết phải làm thế nào?

Vậy thì chỉ có thể để Thẩm Thành phải chịu ấm ức một chút.

*

Sắc mặt của Thẩm Thành không đen kịt nữa, mà đổi thành xanh mét, đứng ở phía trước xe, giống như một sứ giả từ địa ngục tới.

Lái xe phía sau run run: "Tôi vừa hỏi thăm, nghe nói có mấy cô gái đánh nhau, hơn nữa còn đánh người khác bị thương, hẳn là đang ở bệnh viện."

Thẩm Thành quay đầu lại: "Đánh nhau?"

"Vâng…"

Được lắm Ôn Hỏa, đúng là rất biết tạo bất ngờ.

Thẩm Thành mở cửa lên xe: "Tới bệnh viện!"

Lái xe hiếm khi thấy Thẩm Thành thể hiện cảm xúc ra bên ngoài như vậy, gần đây có vài lần, đều có liên quan tới Ôn Hỏa.