Chương 12

Trước khi họp, Thẩm Thành dán trên cổ một miếng dán cá nhân, không dán thì không rõ ràng, dán xong thì quá quá rõ ràng, giống như lạy ông tôi ở bụi này vậy.

Ban lãnh đạo công ty nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu nhưng không nói ra.

Sau khi nói chuyện về công việc, Thẩm Thành lập tức giữ Lý Diệc Hàng lại, nói chuyện về vấn đề ký kết hợp đồng cổ phần.

Lý Diệc Hàng là đối tác đắc lực nhất của Thẩm Thành trong việc sáng lập độc quyền. Dựa vào năng lực và sự cống hiến của anh ta, Thẩm Thành đã cấp cho đối phương tư cách nhập cổ phần kỹ thuật, chiếm 10% cổ phần của công ty.

Nhưng vì một số điều kiện không đáp ứng quy định của công ty vào thời điểm đó, cho nên Thẩm Thành đã ký hợp đồng âm dương với anh ta. Có nghĩa là, danh tính cổ đông của anh ta không được hiển thị trong lĩnh vực công nghiệp và thương mại, đối với bên ngoài thì chỉ là phụ tá của công ty.

Hiện tại đã đủ năm, anh ta cũng đáp ứng được yêu cầu, cho nên muốn cùng Thẩm Thành ký hợp đồng hợp tác công khai với bên ngoài, chính thức gia nhập vào hàng ngũ cổ đông.

Thẩm Thành đóng nắp bút máy, như thể anh không nghe những gì anh ta nói, cũng giống như có vẻ đang nghe nhưng chưa đáp lại.

Lý Diệc Hàng nghiêng đầu gọi anh một tiếng: "Thầy Thẩm?"

Thẩm Thành đặt bút xuống, xé bỏ băng dán cá nhân trên cổ khiến anh khó chịu ném vào thùng rác, sau đó nói: "Chờ tôi từ Quảng Châu trở về. Hôm qua tôi có tới đó một chuyến, mọi chuyện vẫn chưa xong."

Biểu cảm trên mặt Lý Diệc Hàng không thể nói rõ là như thế nào: "Ngài, không phải đã hủy bỏ chuyến bay rồi sao?"

Thẩm Thành ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn anh ta: "Vé bị hủy là vé máy bay đi Hongkong."

Hầu kết của Lý Diệc Hàng vô thức lăn lên lộn xuống đã khiến anh ta hoàn toàn bị bại lộ.

Thẩm Thành nói thêm: "Ngày hôm qua tôi đến Quảng Châu."

Lý Diệc Hàng cố nặn ra một nụ cười: "Ra vậy. Vậy chờ ngài trở về chúng ta tiếp tục bàn bạc, tôi cũng không phải quá vội."

Thẩm Thành đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của anh ta: "Không vội là tốt rồi."

Đợi tới khi Thẩm Thành rời đi, chân Lý Diệc Hàng bắt đầu run rẩy.

Thẩm Thành trông không đáng sợ, ngược lại, anh có vẻ rất hòa đồng, bởi vì anh ít khi nổi giận với người bên cạnh mình. Nhưng đã là đối tác làm việc với anh trong một thời gian dài, Lý Diệc Hàng biết anh không giống như vậy, không nóng nảy, không quá hào phóng.

Có người thì dịu dàng, có người thì lãnh đạm, Thẩm Thành ở giữa hai kiểu người này, là người cho dù yêu hay ghét cũng đều không nói ra, khiến người ta không thể chạm tới được cảm xúc thật sự của anh.

Có một dấu hôn trên cổ anh, có nghĩa là đêm qua anh đã ở chung với một người phụ nữ, mà Thẩm Thành lại nói hôm qua mình tới Quảng Châu, mà Hàn Bạch Lộ đang ở Quảng Châu…

Lý Diệc Hàng gọi điện thoại cho Hàn Bạch Lộ, nhưng lại không dám nói gì: "Ngày hôm qua em ở đâu?"

Đầu bên kia vô cùng ồn ào: "Hôm qua em đang quay phim. Anh gọi điện thoại cho em làm gì? Thẩm Thành có đưa cổ phần cho anh không? Hợp đồng đã ký chưa? Có công chứng không? Có thể bán được không? Như vậy đi, ngày mai em sẽ xin nghỉ rồi quay về Bắc Kinh một chuyến, hai chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện, nhìn xem…"

Lý Diệc Hàng lên tiếng cắt ngang người ở đầu bên kia đang lải nhải sắp xếp: "Anh ta nói chờ anh ta đi công tác về thì nói sau."

Trạng thái của Hàn Bạch Lộ càng tệ hơn: "Vậy anh gọi điện thoại cho em làm gì?"

Lý Diệc Hàng hỏi cô ta: "Thẩm Thành thật sự không cho em tiền sao? Anh ta giàu có như vậy, em là vợ của anh ta, anh ta làm sao có thể không cho em tiền?"

Hàn Bạch Lộ cười nhạo: "Anh nói những lời này là có ý gì? Nghi ngờ em? Em đã nói hết với anh rồi, anh ta không yêu em, đừng nói tới tiền, ngay cả nhìn em lấy một cái anh ta cũng keo kiệt.”

Giọng điệu của Lý Diệc Hàng có chút hèn mọn: "Ý của anh không phải như vậy, anh chỉ cảm thấy em đối với anh lúc nóng lúc lạnh. Nếu như anh không giúp được em..."

Hàn Bạch Lộ không để cho anh ta nói hết: "Lý Diệc Hàng, anh là người đã làm khó tôi trong cuộc họp thường niên của công ty, chính anh là người đã thêm WeChat của tôi, mỗi ngày đều gửi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon vào mỗi tối. Tại sao lúc nào em cũng phải nóng với anh, anh so với chồng tôi xấu hơn nhiều, không phải không nhiều tiền bằng anh ta sao?"

Lý Diệc Hàng nghe thấy những lời này không khỏi đau tim, nhưng thay vì cảm thấy khó chịu, anh ta không muốn mất cơ hội nói chuyện với Hàn Bạch Lộ: "Sau này anh sẽ không nói nữa."

Hàn Bạch Lộ chuẩn bị cúp máy: "Tới khi nào anh nắm được cổ phần công ty trong tay thì hãy gọi cho tôi!"

Cúp điện thoại, Lý Diệc Hàng cúi đầu, tay cầm điện thoại rũ xuống như không xương.

Cô ta nói chồng cô ta vừa đẹp trai lại vừa có tiền, vậy có nghĩa là tối hôm qua Thẩm Thành đã ở chung với cô ta? Dấu hôn trên cổ anh cũng là tác phẩm của cô ta, đúng không?

Anh ta không nhịn được cười khổ, dù biết trong miệng cô ta đầy lời dối trá nhưng anh ta vẫn chọn cách lừa dối bản thân vì cô ta.

Vấn đề hiện tại là, anh ta còn muốn dùng số cổ phần của mình để đi nuôi cái bụng của cô ta không?

Biết rõ là sẽ một đi không trở lại, biết rằng khi lấy được tiền, cô ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn mình lấy một cái, bản thân vẫn còn muốn tiếp tục hèn mọn như vậy sao?

Nghĩ lại thì Thẩm Thành rất tốt với anh ta, thật sự anh ta nên vì một người phụ nữ vĩnh viễn sẽ không thích mình mà vong ân phụ nghĩa với Thẩm Thành, cũng đồng thời tự hủy đi tiền đồ của mình sao?

Anh ta không nhịn được tự hỏi bản thân ba lần, đồng thời trong lòng rối rắm, lòng dạ Thẩm Thành rất sâu. Anh ta không biết đối phương nhìn ra từ khi nào, nhưng khi đối phương xé bỏ băng dán cá nhân trên cổ, nói mình là đã tới Quảng Châu, chứng tỏ là đã biết.

*

Thẩm Thành trở lại văn phòng, "bức thư tình" do Ôn Hỏa viết cho anh vẫn còn trên bàn, một phong thư màu hồng nhạt có mùi thơm, bên cạnh là một bức thư mời từ thẩm mỹ viện doanh nhân, anh bước tới và ném cả hai bức thư vào trong thùng rác.

Anh đã hoàn thành công việc của mình, buổi tối còn phải cùng Y Y xem phim, cho nên anh tan làm sớm.

*

Chín giờ tối, phòng khám tâm lý của Trình Thố.

Thẩm Thành nói được làm được. Sau khi anh ấy thú nhận với anh một vài sự thật về Ôn Hỏa, anh đã giới thiệu cho anh ấy một vài con đường, trong đó trung tâʍ ɦộ sinh và trại giam trẻ vị thành niên luôn là nơi mà anh ấy thèm muốn.

Ôn Hỏa ở viện nghiên cứu đến 8 giờ 30 phút, đến phòng làm việc trước khi Trình Thố đóng cửa.

Trình Thố đang tăng ca, có một bệnh nhân tình trạng không được tốt lắm.

Ôn Hỏa đợi anh ấy đến 10 giờ 30 phút, sau khi anh ấy tiễn bệnh nhân ra về, thì nhíu mày đi tới chỗ cô: "Đi thôi? Anh sẽ mời em ăn khuya."

Ôn Hỏa có chuyện khác: "Trước đây anh có từng gặp một bệnh nhân tên là Quan Tâm Lôi, ngoài ba mươi tuổi, trông rất đen, dưới mắt có một vết sẹo lớn màu đỏ, trông vô cùng hốc hác."

Trình Thố tiếp nhận vô số bệnh nhân, cũng không phải đều nhớ rõ tất cả bọn họ, nhưng như Ôn Hỏa mô tả, đối phương trông vừa đen lại vừa hốc hác, anh ấy thực sự có ấn tượng: "Đúng là có một người như vậy, chuyện gì vậy?"

Buổi chiều Ôn Hỏa nhận được tin nhắn WeChat của Ngô Quá, em gái của Dương Dẫn Lâu đã qua đời, tạm thời trong khoảng thời gian này không có tâm trạng gặp mặt ai cả.

Cô hỏi thăm và phát hiện ra Dương Dẫn Lâu có một em gái cùng cha khác mẹ tên là Quan Tâm Lôi, bị bệnh viêm cơ tim không do virus và đột ngột qua đời vào nửa đêm tại nhà.

Nhìn thấy bức ảnh chụp của Quan Tâm Lôi, Ôn Hỏa thầm nghĩ hình như Trình Thố đã từng tiếp nhận nữ bệnh nhân có nước da ngăm đen như vậy, lúc ấy khi cô đang chờ bên ngoài phòng khám thì nghe thấy mấy y tá nói chuyện phiếm.

Tình cờ vừa lúc có thời gian rảnh, cô đã đến đây thử hỏi Trình Thố, muốn biết tại sao cô ấy lại tìm đến bác sĩ tâm lý vì căn bệnh này.

Trình Thố nhìn cô không nói nên lời, anh ấy thật sự không muốn nói chuyện phiếm với cô: "Anh có nhớ, nhưng anh không thể vi phạm y đức được."

Ôn Hỏa biết: "Vậy thì em sẽ hỏi, anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."

Trình Thố thấy cô rất kiên trì, hẳn là rất khẩn trương, bọn họ quen nhau lâu như vậy, chỉ khi liên quan tới chứng mất ngủ thì cô mới như vậy, chuyện này có lẽ liên quan tới chứng mất ngủ của cô, cho nên gật đầu.

Ôn Hỏa hỏi: "Cô ấy vì mất ngủ lâu ngày, kiệt sức dẫn đến suy tim nên chuyển sang bệnh viêm cơ tim đúng không?"

Trình Thố cau mày.

Ôn Hỏa đã biết câu trả lời.

Trình Thố nhìn cô một cái: "Cô phát hiện ra cái gì?"

Hàng lông mày nhíu chặt của Ôn Hỏa lúc này hơi giãn ra: "Bà ngoại tôi và mẹ của Dương Dẫn Lâu không phải là bạn thân, mà là cùng chung một phòng bệnh. Bà của tôi chết vì bệnh viêm cơ tim tái phát, quá trình cũng như bệnh tình của Quan Tâm Lôi. Quan Tâm Lôi là em gái của Dương Dẫn Lâu."

Trình Thố bị tin tức này làm cho hoảng sợ, ngồi xuống: "Vậy ý của cô là, cô cũng sẽ như vậy?"

Ôn Hỏa tạm thời không giống như vậy, nhưng nếu không chữa được chứng mất ngủ thì không nói tốt được. Sau khi phụ nữ bước qua tuổi hai mươi bảy, các chức năng khác nhau của cơ thể trở nên chậm chạp, nếu cô tiếp tục làm tổn hại bản thân, chắc chắn sẽ đốt cháy chất dinh dưỡng trong tim.

Trình Thố thở ra: "Không ngủ được không có nghĩa là thân thể không được nghỉ ngơi, nhưng tiếp tục kéo dài cũng không phải cách. Những người mất ngủ tới tìm anh đều giống như vậy, hoàn toàn không có cách nào chữa trị. Họ muốn giải tỏa bằng tư vấn tâm lý, liên tục vận động nhưng căn bản đại não lại không chịu hợp tác. Cho nên phần lớn chỉ có thể trị liệu bằng thuốc, rất ít người có thể chữa trị bằng liệu pháp thôi miên, liệu pháp trị chứng mất ngủ nhẹ nhàng."

Nói xong, anh ấy cười cười, nhưng trông không được tự nhiên: "Bất lực, hiện tại người mắc bệnh mất ngủ nhiều, nguyên nhân gây ra chứng bệnh này cũng quá lớn. Đôi khi anh có cảm giác như mình đang chạy theo trào lưu, hoặc là mình không thích hợp. Nhưng khi những người bệnh này tới tìm anh cứu bọn họ, anh có khả năng gieo rắc hy vọng lẫn tuyệt vọng lên trên người họ, xé rách mọi đau đớn. Mất ngủ không phải lại bệnh nhưng cũng không kém là bao."

Anh ấy lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ý cười thuận mắt hơn: "Anh có thể giúp gì cho em?"

Ôn Hỏa lắc đầu: "Tạm thời em đã tìm được cách rồi."

Trong một lát, Trình Thố lập tức phản ứng lại, sau đó mới sực tỉnh: "Là anh họ của anh sao?"

Ôn Hỏa nói thật với anh ấy: "Anh họ của anh trông không tệ lắm, nhưng có một số chuyện cần phải luyện tập thêm."

Trình Thố thiếu chút nữa bị làm cho nghẹn chết: "Mạnh mẽ!"

Ôn Hỏa giải thích một câu: "Ý em là sau mỗi lần chúng em làm việc, anh ấy đều sẽ không ngủ lại, việc này, đừng nghĩ tới. Nhưng rất kỳ lạ là, có nhiều khi chỉ cần anh ấy có ở đó, em đều có thể ngủ được."

Trình Thố dùng kiến thức tâm lý học để phân tích chuyện này cho cô nghe: "Chẳng lẽ em nảy sinh tình cảm với anh họ anh trong trạng thái vô thức, cho nên chỉ cần anh ấy có ở đó, đại não của em có thể tạm thời nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi?"

Ôn Hỏa cười: "Em cũng không quá thích anh ấy, anh hiểu không?"

Trình Thố hiểu, có nghĩa là, Thẩm Thành là công cụ, chuyện này ván đã đóng thành thuyền.

Nhưng lời nói của Ôn Hỏa quá cay nghiệt, không quá thích... Vậy thì “việc ấy” của anh họ anh ấy có thể tệ đến mức nào?

"Mẹ của Dương Dẫn Lâu, đợi qua mấy ngày nữa em sẽ tự mình đi tìm, chờ tới khi em chia tay anh họ của anh, hoặc là, tới khi mỗi người một ngả."

Tất nhiên, đây là việc riêng của Ôn Hỏa, cô có thể tự mình quyết định. Trình Thố gật đầu: "Ừ."

*

Buổi tối, Y Y ăn cơm không ngon, dì giúp việc nhẹ nhàng kéo con bé sát lại gần, dỗ dành: "Y Y, bụng của con trống trơn, vậy thì sao có thể xem phim với ba được? Đã lâu rồi ba không cùng Y Y xem phim, con phải suy nghĩ thật kỹ."

Y Y nắm chặt tay cầm thìa, bĩu môi, đôi mắt to nheo lại như suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng xúc một thìa sữa trứng bỏ vào miệng.

Dì giúp việc lau miệng cho cô bé: "Ngoan quá."

Nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn ăn cơm, cô ta không khỏi thở dài, so với việc Thẩm Thành cần Y Y, dường như con bé lại càng cần ba hơn.

Thẩm Thành về nhà lúc 8 giờ 30 phút, lúc đó Y Y đang ngồi ngoan ngoãn ở cửa, dưới mông còn kê thêm một tấm đệm. Vừa nhìn thấy Thẩm Thành, đôi mắt to của cô bé liền sáng lên, nhào tới ôm lấy anh, lăn qua lăn lại giống như một con cá chạch nhỏ.

Thẩm Thành bế cô lên, vén sợi tóc dính bên miệng của cô bé ra, hỏi: "Tối nay ăn gì? Ăn no chưa?"

Y Y liên tục gật đầu: "Con no rồi."

Thẩm Thành bế cô bước qua huyền quan, đi đến lối vào của cầu thang, hạ xuống.

Biệt thự này của anh ở ngoại thành, rộng khoảng 600 mét vuông, có ba tầng trên lầu và một lầu ở dưới, phía trước có ao cá và gian chòi hóng mát, phía sau có hòn non bộ, có thác nước nhân tạo nối liền với ao cá.

Rạp chiếu phim màn hình khổng lồ 4k ở BI, tích hợp sáu ghế mát xa. Bên cạnh đó là một hầm rượu riêng, có khá nhiều loại rượu, muốn cái gì đều có.

Anh còn rất nhiều căn nhà khác, tiền nhiều tới mức đốt cũng không hết, chủ yếu là để đầu tư, vào những năm bất động sản nóng nhất, anh kiếm được rất nhiều tiền.

Ngay khi anh vừa đặt Y Y lên ghế mát xa, có người bước vào, trên tay cầm sữa chua mà Y Y muốn uống.

Tại sao người này lại đến đây, chính là muốn Thẩm Thành nói "Cùng nhau xem đi". Nhưng Thẩm Thành lại không nói.

Cô ta giả vờ như mình chỉ vào để đưa sữa chua, sau đó quay người rời đi.

Thẩm Thành ngăn lại.

Đối phương có chút chờ mong quay đầu lại.

Thẩm Thành nhắc nhở: "Sau này không được xịt nước hoa ở nhà."

Đối phương rất xấu hổ, nụ cười lập tức cứng đờ, “Vâng” một tiếng đáp lại, thanh âm khô khốc.

Bộ phim hai người xem hôm nay là phần thứ hai của Frozen. Y Y có giáo viên dạy tiếng Anh, vì vậy có thể xem bản gốc, cũng có thể học theo biểu cảm của nhân vật chính, làm mặt quỷ, sau đó biểu diễn cho Thẩm Thành xem.

Thẩm Thành khẽ cười.

Anh rất thích đứa nhỏ này, không quan tâm tới chuyện mình không phải là ba ruột của cô bé.