Chương 1

Kết thúc buổi lễ duyệt binh ngày Quốc khánh, một gia đình ở tiểu khu kế bên thủ đô Bắc Kinh vừa trải qua một cuộc cãi vã.

Ôn Tân Nguyên muốn con gái Ôn Hỏa đổi giường cho con trai là Ôn Băng, Ôn Hỏa không chịu, nhưng không cãi lại, mà chỉ tự khóa chặt cửa phòng. Cô không ra ngoài, đồng thời không cho bất cứ ai tiến vào.

Ôn Tân Nguyên nghĩ rằng Ôn Hỏa không hiểu chuyện, đứng ngoài cửa răn dạy. Ôn Băng vẫn ngồi ăn cơm, dường như có đổi được giường hay không thì cũng không ảnh hưởng đến anh ấy.

Một lát sau, Ôn Tân Nguyên không mắng nữa, Ôn Hỏa bước ra khỏi phòng.

Ông tưởng rằng Ôn Hỏa đã đồng ý, đang tính sẽ bồi thường thứ khác cho con gái, nhưng không ngờ cô xách theo rương hành lý, nói rằng phải về trường học.

Ôn Hỏa nói với ông: “Con có thể nhường anh trai mọi thứ nhưng giường thì không được.”

Ôn Tân Nguyên nổi trận lôi đình, đang tính xử lý cô thì điện thoại đổ chuông, mọi chuyện cũng kết thúc như vậy.

Ba mẹ Ôn Hỏa ly hôn khi cô còn rất nhỏ, cô ở cùng mẹ, sau đó theo bà ấy qua Canada mấy năm, còn nhập quốc tịch Canada. Về sau mẹ cô tái hôn, cô thành gánh nặng nên lại trở về nước, tiếp tục học trung học.

Cô theo học chuyên ngành vật lý tại Đại học Khoa học Kỹ thuật Hoa Trung, Vũ Hán. Sau đó trúng tuyển nghiên cứu sinh chuyên ngành Vật lý nguyên tử và hạt nhân tại Đại học Thanh Hoa với thành tích đứng đầu, trở lại Bắc Kinh - nơi cô sinh ra.

Cô sinh ra dưới lớp vỏ bọc tiểu thư, còn ba cô, ông Ôn Tân Nguyên mới là con cháu từ gia đình danh giá.

Cô có một người anh trai là Ôn Băng, lớn hơn ba tuổi, khi còn nhỏ bị ngã nên đầu óc bị ảnh hưởng, có chút ngốc, ngoại trừ ăn thì cũng ngủ, nặng khoảng 90kg, hiện đang là nhân viên đánh máy của tạp chí Tuần san Phượng Hoàng, Bắc Kinh.

Vì anh ấy bị ngốc nên được Ôn Tân Nguyên cưng chiều, nâng niu, ngay cả cô còn không bằng, Ôn Hỏa cũng đến chịu.

Từ nhỏ, Ôn Hỏa muốn ăn gì uống gì cũng phải chờ anh trai chọn xong, Ôn Băng ngốc nghếch, gây chuyện, cô còn phải giúp anh ấy xử lý hậu quả. Từ khi cô có ký ức tới nay, Ôn Băng chính là người cướp đi quyền lợi làm con vốn có của cô, cho nên rất xa cách với anh ấy, dường như chẳng có chút tình anh em nào.

May là cô thông minh, cũng khá hiểu chuyện nên phần lớn tình huống sẽ đồng ý thoả hiệp, nhưng phần lớn chứ không phải tất cả.

Nửa đêm trước, Ôn Băng nổi hứng nhảy đùng đùng trên giường, sập luôn. Thật ra trong nhà vẫn còn một chiếc giường đơn khác, chẳng qua là không vừa với thân hình của anh ấy. Do đó Ôn Tân Nguyên mới tìm tới Ôn Hỏa, nhưng lần này cô không đồng ý.

Cô không thích người khác động đến đồ trong phòng mình, nhất là giường ngủ, cực kỳ không thích.

Thật ra ngoài việc thiên vị Ôn Băng trong một số vấn đề sinh hoạt, xem Ôn Hoả như con nuôi thì Ôn Tân Nguyên cũng không thể bắt bẻ gì được. Ít nhất ông vẫn luôn ủng hộ cô theo đuổi con đường học thuật.

Tất nhiên, có khả năng là vì giấc mộng không thành của ông ấy. Niềm đam mê với vật lý, toán học của Ôn Hỏa cũng bị ảnh hưởng từ ba.

Ông nội Ôn Hỏa vốn là thượng tướng 3 sao, lúc ông còn sống thì có một con GM, hễ có món đồ nào mới lạ thì cũng xuất hiện trong nhà ông. Có thành tựu nên ông khá độc đoán, vô cùng nghiêm khắc với con trai duy nhất của mình, luôn muốn ba cô phải tham gia quân ngũ, nối nghiệp của ông.

Ông không hỏi Ôn Tân Nguyên có hứng thú với quân nghiệp hay không, ông cũng không thèm quan tâm, chỉ muốn con trai lớn lên theo ý muốn của mình.

Có thể đây là lý do mà ba Ôn cho Ôn Hỏa tự do phát triển, tự mình lựa chọn tương lai cho mình.

Nhưng cho cô tự do không có nghĩa với việc có thể yêu cầu cô sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ông.

Trước khi ra khỏi nhà, Ôn Hỏa đã khóa cửa phòng ngủ, Ôn Băng chạy theo, gọi cô lại, nhét vào tay cô một miếng bánh mì rán.

Bánh đầy dầu, dính hết vào tay cô, cô nhìn anh ấy, Ôn Băng cười ngây ngô, nói:

“Em gái, bánh này ăn ngon lắm, cho em nè.”

Ôn Hỏa cúi đầu nhìn bánh mì trong tay, cuối cùng cắn một miếng, cưới đáp lại:

“Cảm ơn anh.”

Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Hỏa đến trường vẫn còn nhiều việc cần làm, vội vàng tạm biệt Ôn Băng, nhanh chóng rời đi.

*

Ôn Hỏa là người biết quản lý thời gian của mình, cô phân chia tính chất công việc nặng nhẹ, nhanh chậm hàng ngày, sau đó chỉ qua lại hai điểm là viện nghiên cứu và văn phòng. Ngoài đối mặt với giáo viên hướng dẫn thì cũng là công thức.

Hiện cô đang chuẩn bị bài luận gửi đến PRL(*), 30 trang, sửa đi sửa lại, suy tính kỹ lưỡng, cuối cùng nhận lại một câu của giảng viên hướng dẫn là phát hiện của cô không có ý nghĩa vật lý lớn. Cô chịu đả kích, thức trắng mấy đêm liền.

(*) Physical Review Letters là một trong những tạp chí chuyên ngành nổi tiếng và quan trọng của lĩnh vực vật lý học

Vì chứng minh phát hiện của mình có tầm quan trọng nhất định, cô đã ngâm mình trong viện nghiên cứu, đo lường liên tục trong hai tháng.

Giảng viên hướng dẫn 3 nghiên cứu sinh, chỉ mình cô là nữ. Có có thiên phú cao nhưng tỉ lệ phạm lỗi cũng không thấp, bởi ý tưởng cô đưa ra luôn rất mạo hiểm. Luận văn gần nhất được Science Advances đề cử của tổ nghiên cứu bọn họ chính do cô hoàn thành, thế nhưng quá trình cũng không mấy thuận lợi.

Sau nhiều lần bị trả lại bản thảo, cô nghiên cứu kỹ lại lý thuyết, chuẩn bị đầy đủ để làm lại từ đầu, quá trình gian nan rất khó nói hết thành lời.

Luận văn lần này, cô vẫn dùng 200% khả năng để chuẩn bị, nhưng tâm trạng lại không quyết liệt như hồi đó.

Khi trở lại phòng ngủ, bạn cùng phòng Thu Minh Vận vừa tắm xong, đang lau tóc, thấy cô trở lại thì kinh ngạc hỏi: “Về sớm vậy?”

Ôn Hỏa ngồi vào bàn của mình, lấy lược chải tóc: “Tớ vẫn muốn học mà.”

Thu Minh Vận cười: “Xém chút nữa tớ tin rồi đó.”

Ôn Hỏa và Thu Minh Vận đều thuộc chuyên ngành vật lý nhưng phương hướng không giống nhau, một người thiên về ứng dụng, còn một người là lý luận. Công việc hàng ngày cũng khác nhau tuy vậy hai người ở chung khá hợp. Chưa phải là bạn thân nhưng xem nhau như bạn bè thì không thành vấn đề.

Trong mắt Thu Minh Vận, Ôn Hỏa nhìn có vẻ ngoan nhưng nội tâm nổi loạn, dáng người và khuôn mặt vốn không nên xuất hiện ở một nơi như viện nghiên cứu này.

Thế mà Ôn Hỏa lại dành tình yêu nhiệt huyết cho học thuật, 24 tuổi mà chẳng có một anh người yêu nào.

Thu Minh Vận lau khô tóc, lấy lược từ tay Ôn Hỏa, chải tóc rồi hỏi: “Cậu biết Thẩm Thành không?”

Ôn Hỏa lấy điện thoại ra, mở app mua sắm: “Ừm.”

Thu Minh Vận lại thấy câu hỏi của mình thừa quá: “Ôi, coi tớ kìa, ai mà không biết Thẩm Thành chứ?”

Ôn Hỏa gõ từ khóa vào khung tìm kiếm “giường đôi”.

Thu Minh Vận buộc tóc sơ, kéo ghế ra, ngồi xuống, nói:

“Thầy ấy có buổi thính giảng ở kế tụi mình nè, cậu đi không?”

Thẩm Thành, trước đây là nghiên cứu viên tại Sở nghiên cứu năng lượng cao, Viện nghiên cứu Khoa học Trung Quốc, ba là viện sĩ của viện, mẹ là đạo diễn phim phóng sự, ông nội từng là Tham mưu trưởng Hạm đội hải quân Nam Hải thuộc quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, bà nội khi đó là quân y.

Anh kết hôn từ vài năm trước, vợ là một diễn viên tuyến ba. Năm thứ hai kết hôn, họ có một con gái, lượt tìm kiếm tăng vọt.

Sau khi kết hôn, anh rời khỏi sở năng lượng cao, thành lập một văn phòng quản lý quyền sở hữu trí tuệ, làm đại lý độc quyền. Do có mối quan hệ và địa vị xã hội của ba, anh thành công rất thuận lợi, mới ngoài ba mươi nhưng trên đầu cũng gắn đầy danh hiệu.

Tất nhiên, điều khiến mọi người bàn tán say sưa là vì ngoại hình tuấn lãng cùng địa vị xã hội của anh. Ngoài ra còn về tình yêu thủy chung với người vợ diễn viên xinh đẹp kia.

Thẩm Thành là người low key, ngoài hôn lễ long trọng bùng nổ trên mạng vài năm trước, ngày thường dường như không thấy tên của anh. Nhưng trong mắt người qua đường, anh lại là một nhân vật ít tai tiếng, không thể khinh thường. Suy cho cùng, vì lý lịch quá mức hoàn hảo, cho nên dù là một sự kiện không có tính chuyên môn, chỉ hợp tác mở thính giảng với Đại học Bắc Kinh ở gần đó thì vẫn chiếm được sự quan tâm rộng rãi, hầu hết là từ các nữ sinh.

Thu Minh Vận thấy Ôn Hỏa không chú ý, cướp lấy điện thoại của cô:

“Là thầy Thẩm đó! Hỏa Hỏa! Cậu không định đi sao?”

Ôn Hỏa không tranh vé nổi đâu, khi các cô biết tin thì chắc canh là hết sạch vé rồi: “Cậu có cách để đến đó à?”

Thu Minh Vận không có, nhưng cô cảm thấy Ôn Hỏa có thể có được vé:

“Thầy Thẩm cũng ở đại viện quân đội, tính ra là hàng xóm của cậu phải không?”

Ôn Hỏa giải thích cho cô ấy:

“Anh ấy ở hải quân, mình ở phía không quân. Thêm nữa, muốn nói tới quan hệ, thì thế hệ cha mình may ra có liên quan một chút, còn tầm tuổi mình thì chẳng có chút liên quan nào.”

Thu Minh Vận nghe không hiểu, nhưng cô ấy biết là không thể ép Ôn Hỏa, trả điện lại điện thoại:

“Được rồi.”

Ôn Hỏa nhận lại di động, tiếp tục xem giường đôi làm từ gỗ đặc. Loại 2x2m8 đã khoảng hai ngàn tệ, Ôn Tân Nguyên không có nổi hai ngàn đó sao? Tất nhiên không phải, ông ấy chính là bóc lột Ôn Hỏa thành quen mà.

Thu Minh Vận than ngắn thở dài: “Tớ thực sự muốn dự buổi tọa đàm của thầy Thẩm. Bực ghê.”

Ôn Hỏa chốt mua chiếc giường kia, chờ phản hồi của người bán nữa là xong.

Thu Minh Vận thấy cô không nghiêm túc nói chuyện, liếc nhìn màn hình của cô: “Cậu coi gì mà nghiêm túc vậy?”

“Mua giường ngủ.”

“Giường nhà cậu hỏng rồi à?”

“Ừ.”

Thu Minh Vận không hỏi tiếp, đổ người lên giường:

“Thật may mắn cho mấy đàn em khóa dưới, được thấy phong thái của thầy Thẩm!”

Cô ấy đá chân oán giận hai câu, xong đột nhiên ngồi dậy:

“Cơ mà cũng không sơ múi được gì, thầy ấy đã kết hôn, họ không có đất diễn rồi.”

Tượng tượng vậy, Thu Minh Vận thoải mái hơn nhiều, thay đồ đi hẹn hò.

*

Cả buổi chiều, Ôn Hỏa chôn chân tại viện nghiên cứu, đàn anh khóa trên ghé qua hỏi cô có muốn tham gia tọa đàm học thuật buổi tối không, rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới học thuật sẽ tới dự, anh vừa may có 2 vé tham gia, cô khéo léo từ chối.

Đàn anh đi, Ôn Hỏa mới để ý trời sắp tối rồi, xem đồng hồ, đã 6h chiều, cô thu dọn đồ đạc rời khỏi viện nghiên cứu.

Cô không trở về phòng, gọi taxi đi đến gần khu Hoa Mậu, tiến vào một tiểu khu.

Khi đến gần cửa tòa nhà, cô bị một người phụ nữ xinh đẹp đυ.ng phải, cô đưa tay đỡ, phát hiện cô ấy đang khóc, không xen vào việc người khác, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi đi vào tòa nhà.

Trong lúc chờ thang máy, một người đàn ông đi tới, trên người anh là vị nước hoa mang chút cảm giác bí ẩn, cấm kỵ, là loại hay dùng trong giáo đường.

Cô không hiểu rõ, nhưng rất thích ngửi. Lát sau lại đi tới một cô gái trẻ đang có thai.

Cửa thang máy mở ra, ba người lần lượt tiến vào, xoay người lại, mặt hướng ra cửa.

Trong thang máy, vị thai phụ kia nhắc Ôn Hỏa là dây giày của cô bị tuột, Ôn Hỏa cảm ơn, đang chuẩn bị ngồi xuống buộc lại, balo từ vai trượt xuống, treo trước ngực, ngăn trở động tác của cô.

Người đàn ông thấy vậy liền ngồi xuống, giúp cô buộc lại dây giày.

Ôn Hỏa nhìn anh buộc dây giày giúp mình, đột nhiên nín thở, dồn sự tập trung nên cô không phát hiện ra biểu cảm vi diệu của thai phụ đứng cạnh.

Người đàn ông kia buộc xong, cô nói cảm ơn.

Thang máy đến nơi, Ôn Hỏa và anh cùng rời khỏi, sau đó một trước một sau đi đến trước một cánh cửa. Người đàn ông mở cửa, Ôn Hỏa đứng phía sau lẳng lặng chờ.

Cửa mở, anh đi một bước vào trước, Ôn Hỏa theo sau.

Cửa đóng, lưng anh quay về phía Ôn Hỏa, tay trái cởi bỏ nút áo tay phải. Chỉ là bóng dáng, nhưng so với mùi hương cấm kỵ trên người anh ban nãy, càng khiến người khác phải nín chặt hơi thở.

Ôn Hỏa tháo xuống balo, dùng thanh âm rất nhẹ gọi anh:

“Thầy Thẩm.”

Anh cởi bỏ nút tay áo, nới lỏng cà vạt, tự mình rót một chén nước, lúc này mới cất tiếng nói chuyện:

“Lại đây.”

Ôn Hỏa bước về phía anh, tựa như trải qua một năm qua. Cô rất hiếm khi từ chối yêu cầu của anh, cũng như thái độ anh với cô luôn đúng mực, thái độ một nhân sĩ thượng lưu đối với mối quan hệ được định nghĩa là - nhân tình.