Chương 1

1.

Hôn ước của ta cùng Cố Tự được định ra từ khi còn nhỏ.

Nương ta cùng Cố mẫu là bạn khuê phòng, quan hệ hai nhà rất thân cận, từ ban đầu Cố gia đã rất vừa ý mối hôn sự này.

Từ nhỏ chúng ta đã chơi cùng nhau, Cố Tự tuy ít tuổi nhưng đã rất chững chạc, luôn xụ mặt như phu tử đi theo phía sau giúp ta giải quyết hậu họa.

Ta bướng bỉnh, học được của nương mấy chiêu kiếm pháp liền mang ra khoe khoang, có một lần vô ý khiến Cố Tự bị thương, ta sợ tới mức khóc lớn, hắn vừa che cánh tay chảy m.áu ròng ròng mà vẫn không quên an ủi ta: “Tri Nghiên không khóc, ta không đau, còn khóc nữa muội liền biến thành mặt mèo đấy.”

Nương phạt ta quỳ nửa ngày ở từ đường, từ đường thực sự rất lạnh, Cố Tự dùng dây thừng thả lò sưởi cùng điểm tâm từ chiếc cửa sổ trên cao xuống dưới, còn tri kỷ thả thêm một tấm thảm, khi nương tới từ đường, ta đang bọc thảm ngủ ngon lành.

Cố Tự đang cùng cha ta nói chuyện, vóc người nho nhỏ nhưng lời nói ra lại giống như ông cụ non:

“Tri Nghiên tuổi còn nhỏ, cũng là do tiểu Tự không tránh đi nên mới bị thương, bá phụ đừng nên trách tội muội ấy.”

Ngày ấy ánh nắng sáng rọi, hắn đứng ở trong viện, trên cánh tay vẫn còn quấn băng vải, vậy mà lại nhìn ta cười, Cố Tự đứng ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, phảng phất giống như trích tiên.

Hình ảnh đó khắc sâu vào trong trí nhớ của ta, từ giây phút ấy, người này liền cắm rễ ở trong lòng ta.

Nhưng trong chớp mắt, ta lại nghĩ tới đời trước, sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, hắn đứng trước mặt ta, dáng vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Hứa Tri Nghiên, muội đi cầu Thái Hậu thu hồi thánh chỉ đi, giữa ta và muội không hề có tình cảm, hà tất phải trói buộc với nhau trở thành một đôi phu thê bất hòa?”

Ta không thể tin nổi hỏi lại hắn: “Huynh có biết thánh chỉ là thứ gì không?”

Cuối cùng chúng ta tan rã trong không vui.

Ta nhìn bóng lưng của hắn, nhận ra một điều hết sức rõ ràng – Cố Tự không thích ta nữa rồi, hoặc là, hắn chưa từng thích ta.

Thiếu niên giống như trích tiên ta theo sau mười mấy năm, từ đây chỉ còn thuộc về ký ức của ta mà thôi.

2.

Lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt lo lắng của ca ca, tâm tình của ta không khỏi trở nên tốt hơn: “Chỉ là muội, không muốn gả nữa.”

Ca ca vội vàng hỏi tiếp: “Vì sao? Trong lòng muội có người khác rồi sao? Là công tử nhà ai? Có cần ca ca giúp muội không?”

Quả nhiên ca ca thương ta nhất, ta muốn mặt trăng, huynh ấy hận không thể hái cả trăng và sao cho ta.

Đời trước, ca ca nghe nói Cố Tự muốn hưu thê, khi thượng triều đánh nhau kịch liệt với hắn một trận, ta khi đó chỉ lo đau lòng vết thương trên người Cố Tự, thậm chí còn không nghĩ đến việc quay lại xem ca ca. Mấy ngày sau, Hứa gia liền sụp đổ, ta không còn ca ca nữa.

Nghĩ đến đây, ta cố nén chua xót trong lòng: “Nếu cả đời này muội không gả, ca ca huynh có nguyện ý nuôi muội cả đời không?”

“Đó là đương nhiên! Muội gả chồng hay không cũng đều là muội muội của Hứa Tri Giản ta, ai cũng đừng hòng bắt nạt! Theo ta thấy, Cố Tự kia cũng không hẳn là phu quân tốt, hủy hôn thì hủy hôn thôi. Hôm nay hắn lại còn bảo ta về khuyên muội cái gì mà đừng náo loạn nữa, nói muội tính tình kiêu căng, từ nhỏ đã…”

Ý thức được bản thân lỡ miệng, ca ca lo lắng liếc ta một cái, thấy sắc mặt ta bình tĩnh mới nói tiếp: “Cha mẹ cũng bảo ta tới an ủi muội, việc nhỏ như này không cần để trong lòng, chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa, muội nghỉ ngơi sớm đi.”

“Hai ngày sau là cung yến, ta sẽ không để Cố Tự lại đến tìm muội dây dưa, nếu muội muốn chuyển lời với thì hắn cứ tìm ta là được.”

Tiễn ca ca ra về, ta ngồi xuống xích đu trong viện, ánh trăng mềm mại phủ một lớp trên người.

Gả hay không gả thật ra không quan trọng, chỉ là trong lòng ta trước sau vẫn luôn có một nghi vấn: Hứa gia ta sao lại có thể cấu kết cùng với Man tộc? Nhất định là có người hãm hại.

Thân thể Thái Hậu vẫn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại có thể hoăng thệ? Hơn nữa, nếu Thái Hậu vẫn còn trên đời, Hoàng Thượng ngàn vạn lần sẽ không vội vàng xử lý Hứa gia như vậy, hai chuyện này nhất định có liên quan với nhau.

Mà người có năng lực thao túng hai việc này xảy ra cùng lúc, chỉ có… vị kia!

Ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

3.

Ngày hôm sau, mẫu thân lại đặc biệt đến phòng ta dò hỏi:

“Ngày mai cung yến, có cần nương giúp con cáo lỗi không đến tham dự không?” Lo lắng trong mắt nương không thể giấu được.

Ta mỉm cười: “Nương, con muốn đi.”

Nhất định phải đi, không đi làm sao biết được người có gương mặt hiền từ kia sau lưng ẩn giấu lòng dạ như thế nào?

Nương lại thở dài: “Ta cùng mẫu thân của Cố Tự khi còn là cô nương chính là tri kỷ, vốn nghĩ con và Cố Tự cùng nhau lớn lên, ít nhiều sẽ có chút tình cảm, chỉ là không bận tâm đến suy nghĩ của con, suy cho cùng vẫn là chúng ta suy xét không chu toàn.”

Chóp mũi ta chua xót: “Là nữ nhi không tốt, con biết, chuyện này, cũng gây cho cha nương rất nhiều phiền phức.”

Mẫu thân vỗ mu bàn tay ta, giọng nói dịu dàng: “Sao nào? Nữ tử chúng ta, hôn nhân là chuyện cực kỳ quan trọng, đương nhiên là muốn nghe theo tâm ý của con. Hơn nữ trước đây cha con cũng đã nói qua, tâm tư Cố Tự có chút thâm sâu, con lại được tính của cữu cữu, hấp tấp thẳng thẳn, sợ là không phù hợp. Lần này con đề nghị hủy hôn, chúng ta cũng đều ủng hộ.”

Kiếp trước sau khi ta thành thân, Hứa gia dần bị bài xích mất đi thực quyền, cha ta và đông đảo môn sinh đều rơi vào tình cảnh ít nhiều bị chèn ép, mà Cố gia lại hô mưa gọi gió trên triều.

Chỉ là lúc đó, ta còn đang chìm đắm trong hậu viện của Cố gia, ngày ngày thương xuân buồn thu, một thân ngạo cốt đều đã bị mài mòn, chưa từng nghĩ tới nguyên nhân phía sau những chuyện này.

Ngày hôm sau, ta thức dậy từ sớm, mặc bộ váy thêu mây do Thái Hậu ban tặng, búi tóc đơn giản kết hợp với bộ trang sức hồng ngọc do mẫu thân đưa tới. Ôm gương lên nhìn, người trong gương khí chất đoan trang, ăn mặc một phen, thoải mái thanh tân lại không mất đi quý khí.

Xe ngựa dừng ở cửa cung, vừa lúc gặp phải tiểu vương gia của Định An vương phủ - Thẩm Ngôn, hắn là môn sinh của cha ta, kiếp trước sau đại họa diệt môn của Hứa gia, hắn từng bôn ba khắp nơi, về sau cũng bị liên lụy.

Gặp lại người xưa, ta có chút hoảng hốt.

“Đã lâu không gặp Hứa đại tiểu thư, nghe nói khoảng thời gian trước muội bị nhiễm phong hàn, gần đây đã đỡ hơn chưa?”

Ta còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Không nhọc lòng Thẩm tiểu vương gia quan tâm, vị hôn thê của ta, ta sẽ tự chăm sóc cho tốt.”

Là Cố Tự, hắn hơi cúi đầu nhìn ta: “Tri Nghiên, ở đây người qua người lại, nàng nói chuyện với ngoại nam sẽ gây ảnh hưởng không tốt, mau theo ta vào trong thôi.”

Thẩm Ngôn nhướng mày: “Nhưng ta lại nghe nói hôn ước của các ngươi đã hủy bỏ, có vẻ trí nhớ của Cố công tử không được tốt nhỉ? Hơn nữa ta và Hứa đại tiểu thư cũng coi như có quen biết từ nhỏ, cho dù có nói thêm vài câu cũng không đến lượt người ngoài xen vào.”

Hai chữ “người ngoài”, hắn cắn răng nhấn mạnh.

Ta nhịn không bật cười, vén váy thi lễ với Thẩm Ngôn: “Đa tạ tiểu vương gia quan tâm, thần nữ đã sớm khỏe rồi.”

Khi đang nói chuyện, phía sau lại có một chiếc xe ngựa đi đến, ta có ý muốn đi trước, vừa quay người liền nhìn thấy một cô nương, cả người ta cứng đờ.

Cô nương một thân váy trắng này, chính là người trong lòng Cố Từ kiếp trước. Ánh mắt nàng ta dừng lại phía sau lưng ta, cất giọng thanh thúy ngọt ngào: “Cố tiểu công tử!”