Ngày hôm sau, luyện kiếm buổi sáng xong, Lâm Quân Phong liền triệu Quan Thiên Ninh tới thư phòng nghị sự. Trên chiếc bàn mới trải rộng một tấm bản đồ, trên đó, tại những thành thị có cảng biển có mấy điểm đánh dấu xanh, trong số đó lại có một vị trí đánh thêm một dấu đỏ bên cạnh.
Quan Thiên Ninh nói:
“Những điểm màu xanh này đều là những cửa tiệm đang hoạt động của chúng ta, trước giờ đều không lấy danh nghĩa Nam Sơn Minh, ngay cả chưởng quản ở mỗi nơi cũng không biết đến sự tồn tại của các cửa hàng khác, chính là bởi vì khi đó chúng ta trên giang hồ chưa có danh tiếng, căn cơ cũng không vững, không tiện để người khác chú ý tới sản nghiệp của mình. Hiện tại có thể quang minh chính đại công bố ra rồi.”
Khác với lão minh chủ, lập ra Nam Sơn Minh rồi để đó không quản, Lâm Quân Phong thực sự muốn gầy dựng danh tiếng và thế lực cho môn phái của mình. Mà con đường kiến công lập nghiệp này, sau khi hắn gặp được Quan Thiên Ninh, liền có nhận thức mới. Khi còn nhỏ, Lâm Quân Phong chỉ nghĩ luyện ra một thân võ công vô địch thiên hạ thì tự nhiên sẽ có thể biến Nam Sơn Minh thành tên tuổi lớn trên giang hồ. Nhưng Quan Thiên Ninh nói với hắn, nếu một mình hắn muốn nổi danh trên giang hồ, chỉ võ công thôi đương nhiên là đủ. Nhưng không có tiền, thì đừng nghĩ tới cái gì gọi là môn phái hùng mạnh.
Bởi vậy mới có chuyện hai người bọn họ, một người ngày đêm luyện công, một người chạy ngược chạy xuôi kinh doanh. Mấy năm trước, vì võ công của Lâm Quân Phong vẫn chưa nắm chắc sẽ có thể một lần xuất đạo thành danh, nên việc kinh doanh của Nam Sơn Minh cũng phải nằm trong vòng bí mật. Ngược lại, chính vì khi đó quy mô hệ thống phân hành của Nam Sơn Minh còn chưa đủ mạnh, dù Lâm Quân Phong có thể thành danh thì căn cơ tài lực của bọn họ cũng không thuận lợi để có thể làm hậu thuẫn cho hắn.
Cho nên, gởi đi thư thách đấu, chính là việc hai người bọn họ đã chuẩn bị suốt nhiều năm, tạo ra thời cơ thích hợp thật không dễ dàng gì.
Quan Thiên Ninh đưa tay chỉ vào điểm đánh dấu đỏ, nói tiếp.
“Những vị trí này đều có cơ hội làm ăn rất lớn, nhưng chính vì là cơ hội lớn, nên cạnh tranh cũng kịch liệt. Cho tới bây giờ những cửa tiệm của chúng ta ở đây đều rất khiêm tốn, tránh va chạm với các thế lực vững chân ở địa phương. Nhưng thương nghiệp không tiến chính là lùi, hiện tại những khu vực này chúng ta đều phải dần dần đoạt lấy. Đầu năm sau, các thủ lĩnh của những bang phái nắm giữ mấy khu vực này sẽ quay lại, lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp đến bàn điều kiện với họ. Việc này, phải phiền đến minh chủ rồi.”
Lâm Quân Phong hiểu rõ, gật đầu. Mấy thế lực mà Quan Thiên Ninh nói tới, không phải là giang hồ hắc đạo thì cũng là các nhóm hắc thương ở hải ngoại. Đối với bọn họ, phương thức nói chuyện thích hợp nhất chính là đao kiếm. Nếu không có tự tin với võ công của Lâm Quân Phong, năm đó Quan Thiên Ninh cũng không dám phát triển lộ tuyến kinh doanh này.
Bàn xong chuyện đó, Lâm Quân Phong nhớ đến những dự định mà hắn đã nghĩ đến tối qua, đều là về tương lai của Lâm Nam Vân, bèn nói tiếp với Quan Thiên Ninh.
“Nam Vân… Phải phiền ngươi dạy nó đọc sách rồi.”
Quan Thiên Ninh cúi đầu, đáp lời.
“Minh chủ đừng nói vậy, đây là vinh hạnh của thuộc hạ.”
Quan Thiên Ninh vốn một bụng chữ nghĩa không có đất dùng, nay thấy cơ hội trước mắt thì mừng còn không kịp. Chữ của Lâm Nam Vân, hắn đã từng xem qua rồi, ở tuổi đó mà có thể viết ra nét chữ như vậy, hắn thật sự rất kỳ vọng ở đứa bé này.
Lâm Quân Phong lại nói.
“Chuyện của Nam Vân, ta muốn nhờ ngươi đi một chuyến.”
“Xin minh chủ cứ phân phó.”
“Xuất thân của Nam Vân, ngoài ta và ngươi, những người khác đều không thể biết, kể cả Lăng Nhiên. Những gì Nam Vân còn nhớ được không nhiều. Từ nhỏ nó đã không có cha, sống cùng với mẹ và một người hầu. Sau đó xảy ra hỏa hoạn, mẹ chết, người hầu dắt nó đi, rồi lại bán nó vào tửu lâu ở thành Lân Phượng. Nó ở đó cho tới khi gặp ta.”
Quan Thiên Ninh cẩn thận nghe, sau khi xác định Lâm Quân Phong không định nói tiếp nữa mới hỏi.
“Nói vậy, minh chủ muốn thuộc hạ đi tìm hiểu về quê cũ của thiếu chủ sao?”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Lâm Quân Phong, hắn lắc đầu nói.
“Ngươi có tìm ra chỗ ở trước đây của Nam Vân hay không, không quan trọng. Quan trọng chính là, sau khi ngươi đi chuyến này về, nếu có người khác muốn điều tra thân thế của nó, thì tuyệt đối sẽ không tra ra được gì. Đứa bé này là con của ta.”
Lâm Quân Phong không thể phủ nhận, hắn muốn có đứa trẻ này, một đứa trẻ cần hắn, thương hắn, có thể làm dịu mọi đau khổ trong lòng hắn. Hắn không muốn bất kỳ ai có thể biết về quá khứ của nó, hủy hoại tương lai của nó. Lâm Quân Phong càng không muốn có bất kỳ ai tranh giành Lâm Nam Vân với hắn.
Đứa trẻ này mang họ của hắn, là con trai của hắn.
Quan Thiên Ninh nghe tới đây thì đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Lâm Quân Phong. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp sự quyết tâm và cố chấp với đứa con này của minh chủ nhà hắn rồi.
Tuy vậy, nói xong chuyện của Lâm Nam Vân, Quan Thiên Ninh vẫn còn lưu lại, tựa như có điều muốn hỏi ý kiến. Lâm Quân Phong nhíu mày nhìn hắn.
Quan Thiên Ninh cẩn thận chọn từ ngữ, chậm rãi nói.
“Lần này thuộc hạ có nên nhân tiện điều tra một chút tung tích của đại thiếu gia chăng?”
Ý này cũng chính là nói, có muốn diệt tận gốc trừ hậu họa hay không.
Lâm Quân Phong đứng dậy từ sau bàn trà, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra khoảng sân bên ngoài, lặng yên. Một đêm này, ngoại trừ suy tính cho tương lai của Lâm Nam Vân, chuyện mà hắn nghĩ tới, cũng không gì khác hơn nên xử lý Trương Kiến Trung như thế nào. Trải qua chuyện bị người khác lừa và ám hại, mỗi người đều sẽ sinh ra tâm lý đau khổ, oán hận, và khát vọng muốn trả thù. Hắn cũng là người, không thể tránh khỏi sẽ trải qua quá trình đó.
Nhưng, hắn nghĩ, gϊếŧ chết Trương Kiến Trung không phải là việc mà hắn muốn làm. Bản chất của việc trả thù là mong muốn đối phương phải chịu đựng đau khổ lớn hơn những gì họ đã gây ra cho mình, hoặc chí ít cũng là đau khổ tương tự, rồi thông qua nhìn sự chịu đựng đó của đối phương mà sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Chỉ có điều, hắn biết rõ, điều khiến cho hắn đau đớn không phải là một đao mà Trương Kiến Trung đã đâm, nên hắn cũng không cần thiết phải chém lại y một kiếm. Hắn khổ sở chính là vì mất đi tình cảm anh em mà mình coi trọng nhất.
Nhưng tình cảm đó, có lẽ trong lòng Trương Kiến Trung chưa từng tồn tại, hoặc đã biến chất từ rất lâu rồi. Hắn còn có thể trả thù thế nào đây? Dù hắn có tự tay gϊếŧ chết y thì sao? Đối với y, chẳng qua là bị kẻ thù sát hại. Nhưng đối với hắn, thì là gϊếŧ chết người từng là anh em của mình.
Hơn nữa y đã không còn võ công, ra tay với người không có thực lực chống cự cũng chẳng phải chuyện hắn sẽ làm. Nghĩ tới năm đó, lúc y bị sư phụ phế đi võ công rồi trục xuất khỏi sư môn, tuổi cũng chỉ mới mười tám… Cuộc sống mà y đã sống mấy năm qua, chỉ sợ không thể dùng hai chữ “khổ sở” để hình dung. Mà những năm trước đó, bất luận trong lòng là chân thành hay giả dối, chuyện y từng đối xử tốt với hắn suốt thời thơ ấu là có thật. Suy cho cùng, Lâm Quân Phong tự giễu cợt bản thân mình, hắn có lẽ vẫn chỉ là kẻ có lòng dạ yếu mềm.
Nhưng hắn biết rõ, mình không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt người nọ. Đã là việc hắn không muốn thì hắn sẽ không làm.
Một hồi lâu sau, hắn nói.
“Trước khi trở về, ta đã đến xem qua, hắn vốn đã rời khỏi thành Lân Phượng. Nếu đã đi rồi, thì để hắn tự sinh tự diệt đi.”
Quan Thiên Ninh nhìn vào bóng lưng của thiếu niên trước mặt mình, mỉm cười đáp.
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Lúc Quan Thiên Ninh bước ra khỏi thư phòng, khép cửa lại, không thể kiềm được một ý nghĩ quá phận về minh chủ nhà mình.
Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Y thầm nhủ.
Thế nhưng khi nhìn thấy Yến Lăng Nhiên đứng nơi đầu sân, vẻ mặt sốt ruột chờ hắn bước tới, Quan Thiên Ninh lại không thể không thầm nhủ thêm một câu.
Không, thực ra là hai câu, mà cũng có thể chính là ba câu!
Tại sao Nam Sơn Minh này, chỉ có trẻ con mới hiểu chuyện chứ?
Tại sao người lớn lại không có hiểu chuyện chút nào? Tại sao vậy?
Nhớ năm đó lúc hắn mới tới Nam Sơn Minh, nhận thức sâu sắc nhất của hắn về nơi này chính là độ hiểu chuyện không hiểu vì sao lại tỉ lệ nghịch với tuổi tác. Tiểu minh chủ lúc đó là giống người lớn nhất, tiếp theo đó, kỳ thực đại thiếu gia vốn cũng là người biết điều, tới Yến Lăng Nhiên này thì nóng nảy thất thường, còn lão minh chủ thì càng khỏi cần phải nói!
Nhiều năm đã qua, nhưng sao Yến tỷ này vẫn như xưa vậy?
Cô bước tới, hỏi rất trực tiếp.
“Quan Thiên Ninh, chuyện kia minh chủ quyết định thế nào?”
Quan Thiên Ninh giả ngu.
“Chuyện gì nhỉ?”
“Quan-Thiên-Ninh!”, Yến Lăng Nhiên đe dọa.
Quan Thiên Ninh cười cười.
“Yến tỷ, chuyện gì tỷ nên biết, minh chủ sẽ nói tỷ biết. Ta nào dám tự tiện.”
Yến Lăng Nhiên nhếch mép, cười lạnh.
“Khỏi cần ngươi nói, ta cũng biết. Minh chủ chắc chắn sẽ thả cho Trương Kiến
Trung đi.”, Nói rồi, cô lại thở dài, “Minh chủ bên ngoài lãnh tĩnh, thật ra lại rất mềm lòng.”
Quan Thiên Ninh mở quạt ra, phe phẩy một chút, như cười như không mà nói.
“Minh chủ có mềm lòng hay không, ta không biết. Nhưng ta biết, nếu chính minh chủ đã buông xuống, chúng ta thân là thuộc hạ cũng nên nghe theo người.”
Yến Lăng Nhiên nhìn y một lúc, ánh mắt có chút không cam lòng, ấm ức một hồi rồi cũng đành quay lưng bỏ đi.
Quan Thiên Ninh ngẩng đầu nhìn trời, tự nhủ dạo này thời tiết lạnh đi nhiều rồi, phải nhanh chóng làm xong ít công chuyện mới được.
*
Quan Thiên Ninh đi một chuyến đến thành Lân Phượng, đi vào tửu lâu này một chút, tửu lâu kia một chút, gặp người này một chút, gặp người kia một chút, cho kẻ này chút tiền, cho kẻ kia chút tiền. Mấy ngày Quan Thiên Ninh ở thành trấn đó, hoặc là tự mình tạo ra tin đồn, hoặc là dẫn dụ, xúi giục kẻ khác đồn thổi không biết bao nhiêu tin đồn thất thiệt về vụ án trong tửu lâu. Rốt cuộc đến chính những người từng có mặt ngày hôm đó cũng tin vào câu chuyện mà bản thân mình nghe được sau này.
Vụ án đó có dính đến quan viên đến từ kinh thành, ở địa phương không ai dại gì dính vào, chỉ dám báo lên cấp trên, cấp trên lại báo lên cấp trên nữa, chờ kinh thành phái người đến điều tra. Khi thám quan từ kinh thành bắt đầu lên đường thì Quan Thiên Ninh cũng vừa vặn xong việc. Y rũ bỏ lớp dịch dung, trở về Nam Sơn Minh.
Lúc về tới nơi, y trình lên Lâm Quân Phong tờ khế ước bán thân của đứa trẻ. Lâm Quân Phong cầm lấy, đọc một lượt, ánh mắt dừng lại ở chỗ lăn tay, dấu tay của Lâm Nam Vân ở đó thật nhỏ.
Quan Thiên Ninh biết hắn lo lắng còn có người sẽ nhận ra Lâm Nam Vân, bèn nói rõ chuyện y đã điều tra được.
“Minh chủ, tuy nói rằng gương mặt của thiếu chủ, ai đã nhìn qua đều khó quên, thế nhưng dường như người từng nhìn thấy thiếu chủ ở tửu lâu đó không nhiều. Phần lớn thời gian đều chỉ ở trong phòng hoặc học đàn, học viết, những lúc phải biểu diễn trong tiệc rượu mới thực sự xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng những tiệc rượu đó số lượng cũng rất hạn chế, trong thời gian thiếu chủ ở đó, tổng cộng là sáu lần. Lần cuối cùng chính là khi minh chủ mang thiếu chủ đi. Thuộc hạ nghĩ, chờ mấy năm nữa khi thiếu chủ bước vào tuổi thiếu niên rồi, gương mặt có nhiều thay đổi, cũng không cần phải lo lắng sẽ có người nhận ra.”
Lâm Quân Phong gật đầu. Xem ra mấy năm tới phải cẩn thận một chút.
“Cảm ơn ngươi.”, Hắn nói với Quan Thiên Ninh.
Y mỉm cười, cúi đầu nói đừng khách sáo.
Lâm Quân Phong nhìn qua khe cửa sổ khép hờ, trên khoảng sân lớn, Yến Lăng Nhiên đang cột lại dải lụa trên tóc Lâm Nam Vân. Ánh mắt của đứa bé lại không ngừng nhìn về phía này, chờ đợi hắn. Lâm Quân Phong ném tờ khế ước vào chậu than trước mặt mình, đứng dậy đi ra ngoài, Quan Thiên Ninh liền theo sau.
Chỉ trong giây lát, tờ giấy đã cháy rụi sau lưng bọn họ. Lâm Quân Phong mở cửa thư phòng, bước ra ngoài sân. Lâm Nam Vân vừa nhìn thấy liền rời khỏi vòng tay Yến Lăng Nhiên, chạy đến nhào vào lòng hắn. Lâm Quân Phong bế đứa bé lên, đưa tay xoa đầu nó.
Bất luận là hắn hay là Lâm Nam Vân, đều đã nhất đao lưỡng đoạn với quá khứ rồi. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của hắn và nó đã chẳng còn liên quan gì tới tất cả những chuyện trước đây nữa.
Quan Thiên Ninh nhìn hai người bọn họ, rồi lại đưa mắt sang Yến Lăng Nhiên đang đứng ở đằng xa, nhè nhẹ mỉm cười.
***
HẾT QUYỂN 1.