Chương 5: Tô Nguyệt

Quân Mộ Ngọc nghe thấy tiếng nói của tiểu Đại thì liền giật mình, vội đẩy hắn ra, Huyền Du bị y đẩy ra cũng không lấy làm tức giận. Ngược lại đưa ánh nhìn khıêυ khí©h đến tiểu Đại, thành công khiến đáy mắt cậu trong phút chốc lóe lên tia căm ghét.

Tiểu Đại vờ ngại ngùng:" tiểu...tiểu nhân lại không đúng lúc rồi, tiểu nhân đi ngay đây ạ!"

Nói đoạn, đặt chén thuốc lên chiếc bàn đá kế bên rồi chạy vù đi. Vừa mới quay lưng ánh mắt đã trở nên sắc bén.

Tên Huyền Du kia rốt cuộc có gì chứ? Không phải là trước đó hắn ta không hề có những hành động này sao?

Huyền Du mỉm cười nhìn Quân Mộ Ngọc, tay vẫn đặt trên eo y không rời, ánh mắt triều mến nhìn y:" Quân Dạ, thật ra ta..."

"Du ca ca? Hóa ra huynh ở đây, thảo nào Nguyệt nhi tìm mãi không thấy."

Một giọng nói dịu dàng vang lên, cắt ngang lời nói của Huyền Du, hắn không khỏi cau mày khó chịu. Cả hai liếc mắt nhìn sang thì thấy Tô Nguyệt đang đi lại.

Nàng ta hôm nay vận trên người bộ y phục màu xanh nhạt, đầu cài không quá nhiều trang sức, trang điểm cũng cực kì nhẹ nhàng. Thoạt nhìn tuy không có điểm nhấn nhưng lại khiến đối phương luôn cảm thấy rung động, chắc chắn nhìn một lần sẽ không bao giờ quên.

Kiếp trước Huyền Du là một trong số đó.

Huyền Du nhếch mép, ánh mắt không giấu được vẻ hung tợn nhìn lấy nàng ta. Không ngờ rằng con mồi lại đến sớm như vậy! Nếu đã thế thì cũng nên chơi với nàng ta một chút.

Quân Mộ Ngọc thấy Tô Nguyệt đã đến, ngay lập tức nhìn sang Huyền Du, chưa kịp xem vẻ mặt hắn ra sao thì vòng tay trên eo lập tức bị bỏ ra.

Huyền Du tiến về phía Tô Nguyệt, ôm lấy nàng ta cười nói:" nàng nãy giờ phải kiếm ta sao? Thật là, ta là suy nghĩ không chu toàn rồi."

Tô Nguyệt cười e thẹn, đẩy đẩy Huyền Du ra, sau đó đi đến phía Quân Mộ Ngọc hành bán lễ:" tiểu nữ Tô Nguyệt tham kiến nhị hoàng tử phi!"

Huyền Du liền kéo nàng ta đứng dậy:" được rồi, ta có chuyện cần nói với Tô Nguyệt, lát sẽ lại đến."

Dứt lời liền kéo Tô Nguyệt đi mất, để Quân Mộ Ngọc ở lại mà l*иg ngực không nén được đau đớn từng hồi.

Tại sao y lại có suy nghĩ rằng, Huyền Du đối với y dịu dàng là do hắn vẫn có chút tình cảm gì đó với y chứ?

Quân Mộ Ngọc ngươi nên nhớ, hắn chỉ yêu Tô Nguyệt! Ngươi là đang ôm ấp vọng tưởng hão huyền gì thế này?

Nghĩ đến đây cổ họng bỗng thắt lại, từng con ho cố kìm nén khi nãy liền kéo tới:" Khụ... Khụ..."

Tiểu Đại đang núp ở phía xa thấy vậy liền giật mình, thoắt cái đã đến bên cạnh Quân Mộ Ngọc, đỡ lấy y: "thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Quân Mộ Ngọc thở dốc, cổ họng sau khi ho rất đau rát làm y không còn sức nói nữa, chỉ xua tay ý bảo không sao. Sau đó liền ra hiệu bảo Tiểu Đại dìu mình vào phòng.

- ---------

Huyền Du sắc mặt âm trầm, vốn khi nãy định nói rõ với Quân Mộ Ngọc nhưng cuối cùng lại bị phá đám, trong lòng hắn không khỏi tức giận. Vì vậy bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Tô Nguyệt vô thức siết chặt, khiến nàng ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch: "Du ca ca, huynh làm Nguyệt nhi đau."

Nghe vậy, vội giấu ý hận thù trong mắt, Huyền Du bỏ cổ tay nàng ta ra, liền lên tiếng: "ta bất cẩn quá, đã làm Nguyệt nhi đau rồi, nàng không sao chứ?"

Tô Nguyệt ánh mắt long lanh ánh nước ngước nhìn Huyền Du lắc đầu.

Huyền Du nâng tay vuốt nhẹ má Tô Nguyệt. Gương mặt này kiếp trước hắn nhìn dù bao nhiêu lần vẫn không thấy chán, lại luôn miệng có những câu nói phi thường dịu dàng đầy yêu thương.

Giờ vẫn là bộ dạng khi đó, những lời nói khi đó, tuy chỉ là diễn và có hơi chút cứng nhắc, nhưng Tô Nguyệt lại không phát hiện, còn Huyền Du cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Hắn cố dịu dàng nhất có thể, cầm lấy tay nàng ta xoa nhẹ: "không còn đau nữa chứ? Ta thật là, sao lại có thể làm nàng bị thương như này cơ chứ."

Tô Nguyệt liền nói: "không sao đâu, Du ca ca không cần thấy có lỗi, Nguyệt nhi đã không sao rồi."

Huyền Du cười cười: "ta có cái này muốn tặng cho nàng, nàng ngồi xuống đây đi."

Tô Nguyệt gật đầu, Huyền Du cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, đá mắt ra hiệu cho nha hoàn vào phòng mình lấy đồ ra. Trong lúc chờ đợi, Tô Nguyệt liền với tay rót trà cho hắn.

"Không biết huynh lại tặng cho Nguyệt nhi thứ gì đây, thật khiến người ta tò mò mà."

Huyền Du nửa cười nửa không đáp: "rồi nàng sẽ biết ngay thôi."

Cầm lấy tách trà Tô Nguyệt đưa, nhưng Huyền Du lại không uống, nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Tì nữ kia cũng nhanh chóng đem đồ ra.

"Thưa nhị hoàng tử, đồ người cần đây ạ."

"Mau đưa cho Tô tiểu thư đi."

Tì nữ kia vâng dạ, đặt đồ vật kia trước mặt Tô Nguyệt rồi lui đi.

Nàng nhìn chiếc hộp gỗ trước mặt, sau đó hướng mắt nhìn Huyền Du, thấy hắn gật đầu liền mở ra xem. Bên trong là một cây trâm mã não được làm rất đẹp, Tô Nguyệt cầm lên ngắm nghía rồi mỉm cười: "đa tạ Du ca ca, Nguyệt nhi rất thích."

Huyền Du mỉm cười: "nàng thích là được rồi."

Hai người luyên thuyên một hồi, Huyền Du chịu không nổi nữa liền kiếm cớ đuổi Tô Nguyệt về.

Sau khi Tô Nguyệt đã đi mất, Huyền Du gõ nhẹ ngón trỏ lên trên mặt bàn suy nghĩ một số chuyện. Cánh tay vô tình đυ.ng trúng tách trà chưa uống giọt nào trên bàn, sắc mặt thoáng chốc đen lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tách trà trước mặt: "người đâu."

"Có nô tì", Ngô tổng quản liền rất nhanh đi lại hướng Huyền Du cung kính nói.

"Đem hết những món đồ hôm nay Tô Nguyệt đã đυ.ng vào quăng hết đi cho ta!", dứt lời liền đứng dậy, phất mạnh tay áo rồi bước về phòng.

Ngô tổng quản đổ mồ hôi lạnh, không phải thường ngày khi gặp Tô tiểu thư xong tâm trạng của nhị hoàng tử luôn phi thường thoải mái sao? Tại sao hôm nay lại như Diêm La thế này? Chưa kể, lại bảo đem quăng hết mấy món đồ Tô tiểu thư đã động vào? Đây là đang có chuyện gì diễn ra vậy a?

___________________________________________

Tiểu kịch trường:

Huyền Du: *tức giận* quăng! Đem quăng hết mấy món đồ đó cho ta!

Quân Mộ Ngọc: ngươi bình tĩnh đi a.

Tiểu Ái Li: *lẩm bẩm* thật phí của, không xài đem cho ta đi....