Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 40: Nhầm!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quân Mộ Ngọc gật đầu, nương theo cánh tay Huyền Du mà tiến lên phía trước.

Tiếp sau đó Huyền Du "nhẹ nhàng" nói mấy câu tương tự. Lập tức chẳng bao lâu hai người liền tiến đến vị trí gần đầu hàng.

Quân Mộ Ngọc cảm thấy chỗ này có thể thấy rõ vì vậy liền bảo Huyền Du đứng đây xem là được rồi. Y cảm thấy tiến lên quá gần sẽ không thể bao quát được toàn bộ.

Cả hai an vị đứng đó, trên đài có một tốp người đứng tách đều nhau. Một người không biết dùng cách gì mà có thể khiến miệng phun ra lửa, người khác thì nhẹ nhàng tung hứng vài ly rượu lên không trung.

Xung quanh không ngừng có tiếng vỗ tay cùng hô hào thích thú. Quân Mộ Ngọc là lần đầu tiên thấy những trò này, vì vậy y xem rất tập trung.

Chỉ một lát sau người chủ đoàn liền bước lên nói: "bây giờ chúng ta thay đổi không khí một chút nhé, trên tay của tại hạ là một quả tú cầu. Bây giờ tại hạ liền ném nó ra xa, ai bắt được liền sẽ có thưởng!"

Mọi người xung quanh liền hô hào thật lớn, tỏ ý muốn chơi.

Chủ đoàn liền nhanh chóng tung quả cầu lên trời rồi đánh ra xa. Lập tức mọi người liền chen lấn xô đẩy nhau, ai cũng muốn bắt lấy quả cầu đó.

Quân Mộ Ngọc thì bất giác ngẩng đầu nhìn theo quả cầu. Còn Huyền Du lại chỉ lo nhìn lấy y, vì vậy khi đám đông xô đẩy để cố chụp quả cầu kia, Huyền Du và Quân Mộ Ngọc không may bị đám đông làm tách nhau ra.

Quân Mộ Ngọc bị mọi người xô đẩy liền cảm thấy khó chịu, y cố gắng nương theo dòng người để tránh né. "Mọi người từ từ! Đừng đẩy!"

Huyền Du vốn muốn tới gần Quân Mộ Ngọc, nhưng người quá đông khiến hắn không thể xoay sở kịp.

Nhìn thấy khoảng cách hai người càng xa Huyền Du không khỏi tức giận gầm lên: "tránh ra cho ta!"

Mọi người lúc này chỉ lo giải thưởng nên không ai nghe thấy lời hắn. Vốn dĩ lại nhiều người như vậy, Huyền Du dù có nói lớn đến đâu cũng bị tiếng hô hoán của đám đông át đi.

Huyền Du cố tránh thoát khỏi dòng người, ngay sau đó liền tức tốc nhảy lên ngọn cây gần đó quan sát xung quanh.

Chỉ vài cái đảo mắt Huyền Du liền ngay lập tức bắt gặp bóng lưng bạch y đang bị dòng người xô đẩy.

Hắn lập tức đáp xuống đất chạy về phía đó.

Huyền Du cật lực chen chúc, rất nhanh cũng đến gần được Quân Mộ Ngọc, hắn liền kéo y ôm vào lòng che chở. Mục đích sợ y bị dòng người chen lấn mà bị thương.

Quân Mộ Ngọc lúc này bị mọi người xô đẩy đến cả người cảm thấy bắt đầu đau. Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm Huyền Du trong đám người.

Chỉ là chưa nhìn được bao xa thì lập tức va vào một l*иg ngực vững chãi.

Huyền Du liền ôm người trong lòng tránh xa ra khỏi đám người chen lấn nhau kia. Quả thật nguy hiểm, xém chút liền lạc mất Quân Mộ Ngọc của hắn!

Nhìn về phía đám đông Huyền Du vẫn còn cảm thấy cả giận. Nhưng tình trạng người trong lòng vẫn được hắn chú tâm hơn.

"Ngươi không bị thương chứ? Khi nãy ta quả thật sơ suất."

Quân Mộ Ngọc cảm thấy người ôm mình có chút gì đó không đúng, nhưng l*иg ngực ấm áp như vậy vẫn khiến y cảm thấy an toàn.

Y đưa tay ôm chặt Huyền Du, "ta kiếm ngươi nãy giờ đấy!"

"Ta cũng vậy, ngươi không sao chứ? Lần sau không cho ngươi đến những nơi thế này nữa. Thật sự rất dễ lạc nhau!"

Quân Mộ Ngọc lập tức như bừng tỉnh trong cơn mộng, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, y mở to đôi mắt ra nhìn l*иg ngực trước mặt. Nương theo ánh đèn l*иg treo dày đặc hai bên đường liền nhận ra màu áo "Huyền Du" có gì đó không đúng.

Quần áo Huyền Du mặc lúc xuất phát là màu lam sẫm. Là một màu tối, nhưng chắc chắn không phải là màu đen!

Sao bây giờ lại đổi thành màu đen rồi?!

Quân Mộ Ngọc liền đầu nhìn "Huyền Du".

Huyền Du hơi nhíu mày, hắn thấy có gì đó lạ lạ. Dù cho ôm một ngàn người có vóc dáng giống Quân Mộ Ngọc thì hắn vẫn nhận ra được đâu là y.

Ngươi này quả thật dáng người không khác Quân Mộ Ngọc là bao, nhưng xác thực vẫn có chút không đúng!

Nghĩ xong Huyền Du liền lập tức đẩy "Quân Mộ Ngọc" ra. "Quân Mộ Ngọc" cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Đối diện với ánh mắt đen huyền của Huyền Du là đôi con ngươi nhạt màu đến gần như trong suốt!

Quân Mộ Ngọc nhìn "Huyền Du", đối diện với y là một gương mặt cực kì xa lạ. Y vội vàng đẩy người ra, nhưng cổ tay bỗng chốc bị nắm chặt lấy, người kia trừng mắt nhìn y.

"Ngươi là ai?"

Quân Mộ Ngọc hơi nhíu mày, y cố giằng tay ra, nói: "là ta nhận nhầm người, ngươi mau buông ta ra."

Đôi con ngươi lạnh lẽo của nam nhân kia nhìn chòng chọc lấy y, lực đạo trên cánh tay càng siết chặt. Quân Mộ Ngọc có dung nhan rất đẹp, nhưng cũng không thể bằng Thanh Chu của gã!

Huyền Du lúc này nhanh tay đẩy người trong lòng ra, "ngươi... Ngươi không phải y. Ngươi là ai?"

"Quân Mộ Ngọc" lảo đảo lùi về sau vài bước, y đưa tay phủi nhẹ vạt áo sau đó không nhanh không chậm nói: "ta mới là người nên hỏi câu đó, sao ngươi lại ôm ta?"

Huyền Du có chút quẫn bách đáp: "cái này... Lúc nãy do quá đông người nên là ta tưởng ngươi là y. Chậc!"

"Đau, ngươi mau buông ra!", Quân Mộ Ngọc lớn tiếng, y đưa tay muốn đẩy nam nhân trước mặt ra. Nhưng người kia không những không buông mà còn không ngừng dùng lực siết chặt cổ tay y. Đến độ Quân Mộ Ngọc cảm thấy cổ tay mình sắp gãy.

Huyền Du lúc này đang tức giận, còn suy ngẫm có nên điều động cho người tìm Quân Mộ Ngọc không thì lại nghe được thanh âm quen thuộc.

Hắn lập tức quay mặt sang nhìn, đứng cách hắn khoảng tầm bảy bước cũng có hai nam nhân. Một người mặc bạch y, đấy chính là Quân Mộ Ngọc, người còn lại vận hắc y, Huyền Du nhất thời không nhận ra là ai.

Chỉ là khi thấy Quân Mộ Ngọc giãy giụa, gương mặt của y lại hơi tái. Huyền Du ngay tức khắc liền không nghĩ ngợi lao đến, muốn một chưởng đánh bay tên kia.

"Mau buông y ra."

Nam nhân vận đồ đen kia thân thủ thật sự rất tốt, nháy mắt thấy Huyền Du lao đến gã ta liền nhanh tay đẩy Quân Mộ Ngọc ra sau lưng sau đó tiếp chiêu.

Khi cả hai chạm vào nhau, khu vực xung quanh liền như có chấn động, đèn l*иg treo hai bên đường cũng lắc lư mạnh, có mấy cái không chịu được rung lắc nên nến đã tắt.

Đối diện với đôi con ngươi đằng đằng sát khí của Huyền Du là cặp mắt chết chóc của nam nhân kia.

Cả hai không ai chịu nhường ai, nội lực xung quanh vẫn không ai chịu thu lại, Quân Mộ Ngọc cảm thấy có chút khó thở.

"Dừng tay! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Thụy Lan, ngươi mau thu liễm lại, ta không thở được!", một giọng nói khác chen ngang.

Nghe được thanh âm trong trẻo kia nam nhân vận đồ đen liền lập tức thu lại nội lực. Huyền Du lúc này không nhân nhượng, hắn liền chưởng vào vai nam nhân kia một cái sau đó liền nhảy lên đáp xuống gần Quân Mộ Ngọc.

Huyền Du ôm lấy y, nét mặt gϊếŧ người trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào là sự lo lắng cùng dịu dàng: "ngươi không bị thương chứ?"

Quân Mộ Ngọc lắc lắc đầu, Huyền Du không khó để nhận ra trên cổ tay phải trắng nõn của Quân Mộ Ngọc xuất hiện vết bầm.

Hắn nhíu chặt mày đưa tay cầm lấy tay y, sự tức giận mới thu trước đó liền lại sắp không kìm được mà bộc phát.

Quân Mộ Ngọc đưa tay giữ tay Huyền Du, ngăn cản ý định muốn đánh người của hắn, nói: "ngươi cũng đả thương người ta rồi, còn muốn đánh sao?"

__________________________________________
« Chương TrướcChương Tiếp »