Chương 4: Thời còn trẻ hết sức lông bông - Ấm áp dịu dàng
Edit: Thủy Lưu Ly
Thời gian nhanh chóng qua đi, nhoáng một cái đã là sáu năm, trong nháy mắt Vân Cuồng đã trở thành một “thiếu niên nho nhỏ”
Năm đó, ở thời điểm cả nhà vì tên gọi của Vân Cuồng mà tranh chấp không ngớt, một hài tử nho nhỏ rì rì nhào vào lòng gia gia của mình, cánh tay nhỏ nhắn phấn nộn đào a đào, từ trong ngực ra một trang giấy nhỏ, bên trên ghi hai chữ to “Vân Cuồng”. Liễu Thanh lão gia tử đem hai chữ này niệm hai lần, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, từ nay về sau tên Vân Cuồng liền định xuống như vậy.
Tuy rằng lai lịch tờ giấy này có chút quỷ dị, nhưng hỏi một hài tử sợ cũng sẽ không nói sự thật, liền sống chết mặc bây (mặc kệ).
Tháng chạp trời đông giá rét, đại tuyết bay tán loạn, lúc đó trời đất trong một đêm liền bị bao phủ bởi một mảnh màu trắng bạc.
Sở kinh liên tục nhiều năm rét lạnh, mùa đông thường xuyên cùng với việc vài ngày trời lại hạ xuống một trận đại tuyết là chuyện bình thường, vội vàng dọn cũng không kịp được, dư vị cuối năm vẫn còn đọng lại, đèn l*иg đỏ thẫm dắt cao cao bên trên phòng ở, đại tuyết đôi khi sâu đến ba bốn thước, người trong nhà cào tuyết đắp thành những ngọn núi nhỏ...
Bên trong ngọn núi làm bằng tuyết, có một cái động nhỏ, mảnh tuyết bay qua đè ép hóa thành băng cứng phủ bên ngoài động, bên trong có một cái mật thất nho nhỏ, tại đây lúc trời hạ đại tuyết, lại không có ánh trăng chiếu rọi, trừ phi đến gần quan sát bằng không không ai phát hiện chỗ này, mà trong đó lại có một bóng người nho nhỏ. (theo ta nghĩ có thể giống kiểu nhà làm bằng băng)
Vân Cuồng ngồi ngay ngắn tại trung tâm của động băng, trên người chỉ có một tầng áσ ɭóŧ mỏng manh (loại quần áo màu trắng mặc bên trong thường thấy ở trong phim cổ trang), phong phanh đáng sợ. Bốn phía đều là hàn băng, lãnh đến cực điểm, người thường ở trong này ngây người một giây chỉ sợ cũng không được, mà lúc này, nàng lại tọa (ngồi) tứ bình bác ổn (ngồi ổn định, bất động, chắc chắn), trên da thịt oánh nhuận như bạch ngọc thấm ra mồ hôi tinh mịn, trên đỉnh đầu mơ hồ có hơi nước màu trắng chậm rãi bốc lên.
Toàn thân đột nhiên run lên, trên mặt Vân Cuồng dâng lên một tầng thần sắc vui mừng, tay làm tư thế thu công, nội kình Kinh Thiên toàn bộ bình ổn lại.
Một đôi mắt sáng ngời như dạ minh châu trong đêm bỗng nhiên mở ra, bên trong động băng phản phất như bừng sáng, dung nhan tuấn tú nhiễm lên mười phần ý cười, Vân Cuồng lầm bầm lầu bầu.
“Trận đại tuyết này, thế nhưng lại có công dụng như tinh hoa thiên địa, nhanh như vậy đã giúp ta đột phá tầng thứ bảy của Kinh Thiên bí quyết, nếu cho lão bất tử kiếp trước biết được, nhất định có thể hù chết a! Ha ha!”
Kiếp trước nàng là một thiên chi kiêu nữ (con gái kiêu ngạo của trời), là nhân vật thiên tài ngàn năm khó gặp, tuy vậy nhưng đến năm nàng mười sáu tuổi mới đột phá được tầng thứ bảy của Kinh Thiên bí quyết, mà một đời này, nàng bất quá chỉ là một hài tử bảy tuổi đã đem thần công tu luyện đến cảnh giới này, đừng nói đến người khác, ngay cả chính nàng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Đang đắc ý, đôi mày tú khí đột nhiên khẽ nâng, ngạc nhiên thốt.
“Di, hôm nay phụ thân làm thế nào nguyện ý buông tha mẫu thân? Mẫu thân mỹ mạo lại có thể rảnh đến tìm ta?”
Từ khi sinh ra đến giờ, Vân Cuồng đã phát hiện cảm tình giữa mỹ nam tử phụ thân và mỹ mạo mẫu thân vô cùng tốt đẹp, gần như hàng đêm đều không nhịn được được diễn màn tra tấn cấm thiếu nhi, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Năm nàng ba tuổi rốt cuộc phải lên tiếng kháng nghị, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với gia gia là muốn cùng phụ thân mẫu thân phân phòng, với lý do chính mình là một đại trượng phu, ngày sau nhất định đỉnh thiên lập địa (làm việc lớn), có thể chiếu cố chính mình thật tốt, sớm độc lập đối với chính mình là có lợi không hại.
Gia gia sau khi nghe xong giống như nhặt được chí bảo, nét mặt già nua tràn đầy kích động, chỉ kém một chút là lão lệ tung hoành, cười to ba tiếng, chuẩn tấu. Từ đó về sau, Vân Cuồng như ý nguyện có được một mảnh không gian nho nhỏ của chính mình.
Hướng Uyển Nhi tuy rằng luyến tiếc hài tử nhưng rốt cuộc cũng lo lắng ở trước mặt tượng phu lộ ra chân tướng, hơn nữa tiểu quỷ Vân Cuồng càng lớn càng hiểu chuyện, đạo lý rất nhiều, có hình có dáng, cũng liền thôi không ý kiến gì nữa, nhưng vẫn kiên trì cách thời gian lại đến xem nàng một lần.
Bất quá hôm nay rất lạnh, theo lý mà nói cái nam nhân ái thê thành cuồng kia tuyệt đối luyến tiếc không cho xuất môn, tất sẽ lại thân thiết một phen, Hướng Uyển Nhi đến đây lúc này khiến Vân Cuồng có chút tò mò.
Vân Cuồng một bên lầm bầm lầu bầu, một bên lưu loát vận Lui Cốt Thần Công (loại võ công rút xương cốt từ người trưởng thành thành đứa bé như trong phim), chui ra khỏi động băng, điểm nhẹ chân trên nhánh cây rồi bay vụt lên không trung, nhẹ nhàng phiêu dật như tiên nhân không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, lại tựa như một con chim yến, như tia chớp từ cửa sổ vọt vào trong phòng của chính mình, gần như không phát ra nửa điểm tiếng gió.
Nếu có người tu tập võ công ở chỗ này nhìn thấy, nhất định sẽ rất khϊếp sợ, bực này công lực, cảnh giới như vậy không đạt đến ba mươi năm tu luyện là không thể, quả thực là kỳ tích! Mà đây chỉ là một hài đồng bảy tuổi lại có thực lực như vậy, đúng là kỳ tích trong kỳ tích!
Đáng tiếc, ở trong Liễu gia cũng không có ai hay biết về thực lực của Vân Cuồng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Vân Cuồng cảm giác cực kỳ linh mẫn, thật xa đã nghe tiếng bước chân của mẫu thân, chui vào trong ổ chăn ấm áp, nhắm mắt lại, lông mi thật dài hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhiễm lên một tia cười ấm áp, đúng là một bộ vừa mới đi vào giấc ngủ.
Ở ngoài cửa phòng, đèn l*иg màu đỏ đạm lóe ra ánh sáng mờ mờ, nữ tử tuyệt sắc nhẹ chân nhẹ tay sợ đánh thức hài tử trong phòng, mở cửa tạo ra một đạo khe hở, nghiêng người tiến vào, trên áo khoác bằng lông vũ đã rơi xuống một tầng băng tuyết.
Hướng Uyển Nhi cẩn thận đem tuyết đọng trên người phủi xuống, lúc này mới đem hộp đựng thức ăn trên tay đặt xuống bàn, mang theo ý cười sủng nịnh đến ngồi bên mép giường của Vân Cuồng.
“Cuồng nhi… Bảo bối của nương…” Hướng Uyển Nhi nhẹ nhàng ôn nhu gọi một tiếng, đáy mắt lóe ra yêu thương cùng xin lỗi thật sâu, một đôi tay nhẹ nhàng vươn tới nhưng giống như phát hiện vì vừa rồi đội tuyết đi đến nên ngón tay lạnh băng nên không dám trực tiếp chạm vào da thịt của hài tử, liền nhanh rụt tay lại, thản nhiên thở dài.
“Vì nương, mấy năm nay thật khổ cho ngươi, cũng không biết ngươi…”
Thanh âm nhỏ bé yếu ớt truyền vào tai Vân Cuồng khiến trong lòng nàng giật mình. Mấy năm nay tuy rằng thực thích vị mẫu thân xinh đẹp này, nhưng vẫn không quên được bóng dáng mẫu thân ở hiện đại trong trí nhớ, nên trong lòng vẫn không ngăn được có vài phần ngăn cách.
Nhưng giờ khắc này, sự ấm áp dịu dàng kia lại từ từ in sâu vào trong lòng nàng, gần như khiến nàng nhịn không được muốn ngồi dậy nói cho nàng (Hướng Uyển Nhi), nàng (Vân Cuồng) không khổ, không phiền lụy, người là mẫu thân mỹ mạo ta thích nhất.
Nếu không phải không muốn bị người ta gọi là yêu quái, nàng đã không nhẫn nhịn như vậy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cho dù chết, ngày sau cũng nhất định đem những thứ tốt nhất thế giới, tất cả cấp cho mẫu thân mỹ mạo, khiến nàng vui vẻ!
“Nương?” Nắm tay phấn nộn xoa xoa mắt, trong miệng Vân Cuồng mơ mơ màng màng phát ra tiếng gọi ngọt ngào.
Hướng Uyển Nhi nhìn lên, thấy Vân Cuồng đã “tỉnh ngủ”, lập tức tươi cười, xoay người đem hộp đựng thức ăn trên bàn mở ra, lấy khăn tay bao lấy một chiếc bánh bột ngô đưa đến trước mặt Vân Cuồng.
“Hoàng hậu cô cô ngươi cho người đưa tới, trên tiệc tối ngươi ăn không nhiều lắm, nương biết ngươi thích nhất cái này, vốn thấy ngươi ngủ, nương cũng không muốn đánh thức ngươi, nếu đã tỉnh liền thừa dịp còn nóng ăn một chút đi.”
Đôi mắt nóng lên, trong lòng Vân Cuồng cảm động, khẩn cấp cầm lấy cắn một miếng, đôi tay nhỏ nhắn ấm áp cầm bàn tay dài nhỏ, tinh xảo như ngọc vốn bình thường luôn ấm áp giờ lại lạnh băng của mẫu thân, sống chết không chịu buông, trên tay mặc dù lạnh nhưng trong ngực lại giống như bị hỏa thiêu, không để ý mẫu thân sốt ruột, thân thể nho nhỏ ủn tiến vào trong vòng tay dịu dàng kia, híp mắt đầy thỏa mãn.