Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ván Cược Tình Yêu

Chương 70: Sự thật bị lột trần

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tại sao..."

Dương Minh Trác nhìn Cao Hà Nhiên, vẻ mặt không tin nổi. Hiếm khi một người đàn ông luôn lạnh lùng cao ngạo lại lộ rõ vẻ hoảng sợ như thế.

"Tại sao hai người có thể làm vậy?"

Ông nội hắn và mẹ hắn đã tính kế lên người hắn từ tám năm trước, cuộc hôn nhân với Thanh Lam, cái chết của Giai Niệm đều nằm trong kế hoạch của bọn họ ư?

Rầm!

Dương Minh Trác đấm mạnh xuống mặt bàn trước mặt tạo ra tiếng vang lớn làm Cao Hà Nhiên giật mình.

"Con hỏi tại sao???"

"Mẹ xin con... Minh Trác..."

"Mẹ xin con..."

Nếu như ban nãy Cao Hà Nhiên chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, thì bây giờ bà đã bật khóc thành tiếng. Cao Hà Nhiên vùi mặt vào lòng bàn tay rồi cứ thế nức nở.

Dương Minh Trác đứng lên, hắn nói với Cao Hà Nhiên:

"Ông đang nằm ở bệnh viện nào?"

"Không... con đừng..."

Cao Hà Nhiên muốn ngăn cản Dương Minh Trác tới gặp Dương Quốc Bảo, nhưng hắn đã cắt ngang ngay.

"Mọi chuyện chắc không chỉ đơn giản như lời mẹ nói đúng không? Dương gia, Bạch gia, còn có Mộc gia kia. Tất cả đều liên quan tới nhau đúng không?"

Dương Minh Trác cũng không phải là kẻ ngốc, hắn lăn lộn thương trường, biết đủ loại mưu hèn kế bẩn ở cả giới kinh doanh lẫn hắc đạo, nếu chỉ có đơn giản là vì sợ Thanh Lam tìm Cao Hà Nhiên trả thù, với tính cách của gia gia nhất định sẽ không cho Thanh Lam bất cứ một con đường sống nào, trực tiếp đoạt mạng là xong. Nhưng đằng này ông lại tính kế ngược xuôi, liên hôn hai nhà, vụ tai nạn của hai người phụ nữ và tất cả những hành động sau này đều đang chứng minh cho việc Dương Quốc Bảo muốn che giấu một bí mật lớn hơn.

"Không cần mẹ phải nói. Con sẽ tự tìm được tới chỗ của ông."

Dương Minh Trác chỉ cần một cuộc điện thoại là biết Dương Quốc Bảo đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt nào. Hắn xông vào phòng ông nằm với vẻ hung hăng và thái độ khó chịu lộ rõ trên gương mặt.

Dương Quốc Bảo đang ngồi trên giường, hướng ra cửa sổ bên ngoài.

Phòng của ông cũng được sắp xếp ở tầng cao nhất, với cửa sổ sát đất to rộng. Hôm nay trời không có gió, nhưng vì ở vị trí trên cao nên vẫn có cảm giác căn phòng hơi lạnh hơn bình thường.

Dương Quốc Bảo không quay đầu lại mà cũng đoán được người mới vào phòng chính là Dương Minh Trác, ông trầm giọng nói: "Ta còn tưởng cháu quên mất người ông này rồi."

"Gia gia, xin ông hãy nói rõ mọi chuyện cho cháu biết."

Suốt đoạn đường đi tới đây, Dương Minh Trác cứ suy nghĩ mãi về việc làm của Dương Quốc Bảo, nhưng vẫn không thể hiểu được lý do tại sao ông lại làm như vậy. Từ nhỏ, Dương Quốc Bảo là người trực tiếp nuôi dưỡng và dạy dỗ Dương Minh Trác. Tuy đôi khi có phần nghiêm khắc, nhưng ông rất yêu thương Dương Minh Trác. Hắn không tin ông lại có thể tính kế lên cả người đứa cháu mà ông yêu thương như thế này.

"Có gì để nói?" Dương Quốc Bảo hỏi lại Dương Minh Trác.

"Về mọi chuyện trong quá khứ liên quan tới Dương gia và Bạch gia, còn có Mộc Thanh Lam. Mẹ đã nói cho cháu biết chuyện giữa bà và Hồng Thiên Ý, nhưng đó chưa phải là tất cả phải không?"

"Nếu ta không nói thì sao?" Dương Quốc Bảo lại hỏi.

Sắc mặt Dương Minh Trác kém hẳn đi: "Gia gia, cháu đã luôn tin tưởng ông. Từ nhỏ tới giờ, cháu rất hiếm khi chống đối ông. Nhưng nếu lần này ông không nói chuyện rõ ràng với cháu, vậy từ giờ trở đi, cứ coi như ông không hề có đứa cháu này đi."

Dương Quốc Bảo cũng không giận vì lời nói có phần ngỗ ngược đó của Dương Minh Trác.

"Muốn nghe cũng được thôi. Nhưng trước tiên cháu phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Được, ông nói đi."

"Chỉ được nghe. Tạm thời không được tự ý hành động hay đưa ra bất cứ quyết định gì. Tất cả phải nghe theo chỉ dẫn của ta."

Dương Minh Trác có vẻ phân vân, hắn đăm chiêu suy nghĩ.

"Cháu không thể hứa chắc rằng mình sẽ không tự ý hành động, chỉ có thể hứa sẽ báo trước với ông một tiếng." Lời này cũng coi như đã chấp nhận thoả hiệp với Dương Quốc Bảo. Ông không đòi hỏi khắt khe hơn nữa, bây giờ mới chịu quay đầu nhìn Dương Minh Trác.

"Mọi chuyện nên bắt đầu kể từ việc ta có một người bạn là Cao Thanh Mã."

Cao Thanh Mã là bạn tốt của Dương Quốc Bảo, hai người là bạn học thủa nhỏ, lớn lên lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

Sau này, Cao Thanh Mã lập gia đình, có một đứa con gái là Cao Hà Nhiên. Trước khi ông bệnh nặng mất sớm đã nhờ Dương Quốc Bảo chăm sóc cho con gái của mình. Cao Hà Nhiên sau đó gả vào Dương gia, làm vợ của Dương Quốc Hàn.

"Ngay cả khi đã trở thành con dâu của một danh gia vọng tộc, nhưng ta biết, con bé vẫn giống như trước kia, luôn mang lòng đố kỵ với Hồng Thiên Ý. Ta coi Cao Hà Nhiên giống như con gái của mình, chỉ cần có điều gì làm con bé không vui, ta nhất định sẽ giúp nó loại trừ."

Dương Minh Trác rất thông minh, vừa nghe Dương Quốc Bảo nói đến đây đã hiểu ra ngay: "Cho nên việc mẹ hãm hại Hồng Thiên Ý, thật ra là có sự hậu thuẫn của ông?"

"Đúng vậy."

"Không chỉ có riêng việc này. Trước đó, khi Hồng Thiên Ý mang thai rồi sinh con tại bệnh viện, ta đã cho người đánh tráo con gái của cô ta và con gái của Trương Tú Di - con dâu Bạch gia khi ấy."

Thân phận của Dương Giai Niệm và Thanh Lam đã bị hoán đổi từ khi ấy. Mà số phận của bọn họ, đều là do một tay Dương Quốc Bảo tạo ra.

"Không lẽ..."

Như để chứng minh suy nghĩ của Dương Minh Trác, Dương Quốc Bảo bình tĩnh gật đầu: "Đúng như những gì cháu đang nghĩ."

Mục đích hoán đổi hai đứa trẻ là để làm cho Hồng Thiên Ý trở thành một người phụ nữ không có đức hạnh, mang thai con của kẻ khác nhưng lại dám đặt chân vào Mộc gia. Hồng Thiên Ý mà như vậy, Mộc Nhất Thành và Mộc gia nhất định cũng sẽ không yên ổn.

Dương Minh Trác không tin nổi Dương Quốc Bảo chỉ vì như vậy mà đã đánh tráo hai đứa trẻ của hai nhà họ.

"Mộc gia và Bạch gia vốn không có thù oán với nhà ta, chỉ vì một Hồng Thiên Ý mà hai người phải làm tới bước đường này sao?" Dương Minh Trác nhìn Dương Quốc Bảo chất vấn.

"Chỉ vì một Hồng Thiên Ý? Con nghĩ ta là loại người nông cạn đó?"

"Vậy tại sao..."

"Vì Mộc gia."

Mộc gia, nếu nói trong giới kinh doanh thì gia tộc này không phải một gia tộc nổi danh, thậm chí cũng ít khi được nhắc đến, cũng giống như bao nhiêu dòng họ bình bình chìm nổi khác trong giới thượng lưu, có một vài người sẽ nhớ, còn hầu hết sẽ quên ngay. Nhưng trong giới ngầm, Mộc gia có thể coi là không có đối thủ.

"Mộc gia là chủ nhân của SAS, từ bao đời này vẫn vậy. Có lẽ cháu biết điều ấy."

"Cháu biết, hiện tại SAS do Mộc Thanh Lam đứng đầu."

"Trước Mộc Thanh Lam, cháu đoán xem chủ nhân là ai?"

"Mộc Nhất Thành?" Dương Minh Trác nửa ngờ vực nửa dò xét nói.

"Là Mộc Thượng, ông nội của cô ta, cũng là ba của Mộc Nhất Thành. Minh Trác, cháu có biết ở thời của ta, người ta nói gì về Mộc Thượng không?"

Lần này, Dương Quốc Bảo không để Dương Minh Trác phải tốn công suy nghĩ nữa, ông nói luôn:

"Hắn đi tới đâu, máu đỏ sẽ chảy theo tới đó."

Mộc Thượng, chủ nhân tiền nhiệm của SAS, hắn là người đàn ông tàn nhẫn nhất trong các chủ nhân tiền nhiệm. Lúc hắn còn cầm đầu tổ chức, SAS đã liên tục bành trướng, chèn ép tứ phương. Hắn không nói đạo lý, không có nguyên tắc trước sau, không có bao dung hay thương lượng. Hắn tuỳ hứng, độc địa, tuyệt tình. Hắn chính là ác quỷ đang tồn tại giữa nhân gian.

Dương Minh Trác lặng người.

"Hoá ra, mục đích thật sự của ông khi ấy là muốn lật đổ Mộc gia, tiêu diệt SAS."

Có khi tới tận bây giờ, đây vẫn là điều mà Dương Quốc Bảo muốn.

"Ta muốn?" Dương Quốc Bảo cao giọng, ông cười giễu cợt.

"Đó là điều mà cả giới hắc đạo này đều muốn, chứ không phải riêng ta."

Trước mặt, các gia tộc đều tỏ vẻ nhún nhường Mộc gia, nhưng sau lưng, ai cũng mong có một ngày tổ chức của mình đủ mạnh để thay thế cho vị trí ấy.

"Chỉ là ta không ngờ, nhà họ Mộc thực sự ra tay quá dứt khoát. Sau khi Hồng Thiên Ý chết, đồng thời sự thật Giai Niệm không phải con Mộc Nhất Thành bị vạch trần, nhà họ Mộc chẳng những không lung lay, còn nhanh chóng chặn hết các đường truyền thông, không để cho sự thật này lọt đến tai bất cứ ai. Bọn chúng một mặt bỏ rơi Giai Niệm trước cổng của cô nhi viện, cắt đứt liên quan với đứa trẻ không rõ huyết mạch ấy, một mặt tuyên bố với người ngoài rằng Giai Niệm và Hồng Thiên Ý cùng gặp tai nạn, đều không may mắn mà mất mạng."

"Mẹ cháu không chịu nổi sự ám ảnh tâm lý sau cái chết của Hồng Thiên Ý nên đã quyết định tới đón Giai Niệm về nuôi mà không hề biết rằng đó vốn không phải con của Hồng Thiên Ý. Mãi tám năm trước, ta mới nói cho mẹ cháu toàn bộ sự việc."

"Ta nói với mẹ cháu để cháu kết hôn với Thanh Lam là vì để kìm chế cô ta, không cho cô ta cơ hội trả thù cũng là một lẽ đúng. Nhưng nguyên nhân chính là vì sau khi liên hôn, ta sẽ giúp con bé quay về Mộc gia. Sau đó chúng ta có thể dễ dàng tiếp cận thăm dò Mộc gia, chờ một cơ hội để lật đổ bọn họ."

"Nhưng tiếc là cháu lại luôn chống đối ta. Cháu luôn muốn tìm cách đưa Giai Niệm cao chạy xa bay, cản trở rất nhiều tới kế hoạch dẫn dắt Thanh Lam tìm về gia đình thật sự của cô ta. Sau đó thì như cháu đã biết, vụ tai nạn đó đã xảy ra."

Nhắc đến vụ tai nạn, sắc mặt Dương Minh Trác càng kém. Hắn chịu không nổi nữa, lẩm bẩm một câu: "Hai người... hai người đều quá độc ác."

Hắn không biết Mộc Thượng là người như thế nào, cũng chưa từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Mộc Thượng hay người của Mộc gia, hắn không biết Mộc gia đã làm ảnh hưởng tới lợi ích nào của gia tộc. Nhưng hành động của mẹ hắn, của ông nội khiến hắn không có cách nào chấp nhận được.

Hắn cố gắng khống chế ngọn lửa giận đang căng tức trong l*иg ngực, hỏi một câu: "Đám cưới tám năm trước cũng là do ông sắp đặt, cái chết của Giai Niệm cũng là ông cho người gây ra. Cô ấy từ nhỏ đã là một người vô hại, tại sao phải đuổi cùng gϊếŧ tận?"

Khác với dự liệu của Dương Minh Trác, lần này Dương Quốc Bảo nói: "Ta biết cháu đang nóng lòng muốn tìm một người chịu trách nhiệm cho cái chết của Giai Niệm, nhưng rất tiếc người đó không phải ta. Cả vụ tai nạn giữa Thanh Lam và Giai Niệm, còn có diệt tộc Bạch gia, đều không phải do ta làm."

"Vậy là ai?"

"Là ai? Việc này không phải là việc của cháu sao? Muốn biết thì tự mình tìm đi. Không có sự thật nào lại tự dâng đến tai giống như ta đang kể với cháu thế này nữa đâu."

"Gia gia, người có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa?"

"Người từ nhỏ đã phải lăn lộn trong gió tanh mưa máu như ta, nếu làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, ta đã sớm mất mạng rồi." Lời này nói ra nghe càng giống như đang biện hộ cho những hành vi độc ác của mình.

"Minh Trác, cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu."

Dương Minh Trác nghe ông nói, khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ khó chịu. Hắn không hiểu, đây vốn là cuộc chiến trong quá khứ, cuộc chiến của những người trưởng bối trong gia tộc, tại sao bây giờ lại bắt hậu bối như bọn họ gánh vác thay?

"Mộc Thanh Lam liệu có biết chuyện này không?"

"Cô ta giờ đã mang họ Mộc. Không phải Bạch. Nếu đã mang họ Mộc, thì cô ta đã biết tất cả những chuyện cần biết."

Dương Quốc Bảo nhìn thẳng vào Dương Minh Trác: "Mặc dù ta đã căn dặn người bên dưới rồi nhưng để đề phòng, thời gian tới hãy phái thêm người của Thiên Ưng bảo vệ mẹ cháu thật tốt."

*

(Mình đã up hết phần bản thảo lưu trữ trong máy nên giờ tốc độ cập nhật chương sẽ ngang với tốc độ mình viết. Tiến độ có thể hơi chậm vì mình muốn đầu tư cho nội dung hơn một chút và mình cũng có cuộc sống học tập và công việc cá nhân cần quan tâm nữa. Một tuần trung bình khoảng 3 đến 4 chương nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện. Nếu thấy hay hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn nha~~)
« Chương TrướcChương Tiếp »