Chương 90: Lối sáng.

Duẫn Khải Trạch không tin chuyện ma quỷ, hắn càng không chấp nhận được giả thuyết rằng ba của hắn đang trở về lại còn đang ở đây, cho nên đối với mấy lời của mẹ mình nói, Duẫn Khải Trạch hoàn toàn không tán thành. hắn nghĩ rằng là do bà quá đau khổ và nhớ nhung về Duẫn Thanh, cho nên mới sinh ra ảo giác. Duẫn Khải Trạch đi đến chỗ của mẹ mình, hắn lau đi mồ hôi đang chảy trên thái dương của bà, quy cũ mà trấn an.

“Mẹ… mẹ nhìn lầm rồi, ba con không trở về nữa chỉ là mẹ nhớ ông ấy quá mới sinh ra ảo giác mà thôi, mẹ bình tĩnh lại, đừng kích động có được không? Như vậy không tốt cho sức khỏe của mẹ một chút nào.”

Thẩm Tú Ngọc như không nghe lời khuyên của Duẫn Khải Trạch, bà một mưc lắc đầu, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Duẫn Khải Trạch, còn bắt hắn phải nhìn theo hướng của bà chỉ.

“Là ông ta… là Duẫn Thanh, ông ta trở về rồi… ông ta đang ở bên đó… bên đó…”

Hai mắt Thẩm Tú Ngọc mở to, trong đó vừa có kích động còn có lo sợ và căm phẫn,. quá nhiều thứ cảm xúc hỗn tạp đang bị nhồi nhét vào cơ thể này, cơ mặt của bà cũng theo đó mà vặn vẹo lên xuống, trông có phần đáng sợ.

“mẹ… mẹ nhìn lầm rồi, đó không phải là ba, nơi đó chỉ có một mình Thanh Tiêu mà thôi…”

Nơi đó có Thanh Tiêu, có Thanh Tiêu!

Hai mắt Thẩm Tú Ngọc trợn trắng, bà bắt hất tay Duẫn Khải Trạch, ánh nhín chằm chằm vào Thanh Tiêu khiến cô cảm thấy lạnh cả sống lưng, Thẩm Tú Ngọc thở phì phò hai cái, bà hét ầm lên.

“Phải, là con nhỏ đó… chính là con nhỏ đó, Duẫn Thanh chỉ mãi ở bên cạnh hai mẹ con nhà đó… Ông ta là đồ khốn, là đồ khốn…”

Bóng trắng ấy cứ quanh quẩn người Thanh Tiêu, như thế muốn dùng phần lực cuối cùng của mình ôm ấp vỗ về đứa con gái bất hạnh này, Thẩm Tú Ngọc không rời khỏi tầm nhìn này dù chỉ là một phút, cho nên mọi hành động kia đều nhanh chóng bị bà phát hiện ra. Máu nóng trong người Thẩm Tú Ngọc sôi sùng sục, đến cả lúc chết đi, người mà Duẫn Thanh muốn lo lắng và che chở vẫn là hai mẹ con của Cổ Tình.

Còn bà thì sao? Còn bà thì sao? Ông ta dám bước vào giấc mơ của bà hỏi tội bà, nhưng lại đối xử với Thanh Tiêu như thế, Thẩm Tú Ngọc bị ghen tị lấp đầy đáy mắt, bà sắp phát điên đến nơi rồi.

“Cả cuộc đời của ông chỉ tồn tại để bảo vệ hai mẹ con nhà họ sao? Duẫn Thanh à Duẫn Thanh, ông bất nhân với tôi thì đừng trách tại sao tôi lại bất nghĩa với ông!”

Thẩm Tú Ngọc bật cười, có đau đớn, có khổ sở, còn có phần cuồng loạn đang dâng cao như thủy triều cuốn lấy, xô đẩy người Duẫn Khải Trạch suýt chút nữa đã không chịu được.

“Mẹ… mẹ đang nói linh cái gì vậy? Mẹ tỉnh táo lại đi, được không? Mẹ…”

Thẩm Tú Ngọc chìm vào hận thù cùng Duẫn Thanh, bà nở nụ cười vô cùng rùng rợn, như một người bị nhập hồn kẻ khác, bên môi là vô số lời nói nhảm không đầu không đuôi.

“Duẫn Thanh… ông đừng hòng mong tôi để con nhỏ đó sống yên…”

“Tôi sẽ gϊếŧ nó, gϊếŧ nó, tôi đã gϊếŧ được mẹ của nó, vậy thì nó là cái thá gì chứ haha, ông chết rồi, có muốn ngăn cản tôi thêm nữa cũng vô dụng, vô dụng mà thôi!”

Duẫn Khải Trạch hoang mang vô cùng, lời mà Thẩm Tú Ngọc nói dường như có gì đó không đúng.

Không đúng, thật sự không đúng, sao mẹ của hắn lại có thể nói ra mấy lời gϊếŧ chóc một cách nhẹ nhàng như thế chứ?

“Mẹ… mẹ nhìn con đi, mẹ đừng nói loạn nữ được không, mẹ…”

Thẩm Tú Ngọc nghe được lời khẩn cầu của Duẫn Khải Trạch, bà quay sang nhìn hắn, sự điên cuồng phút chốc vì khuôn mặt lo lắng của Duẫn Khải Trạch mà dịu xuống.

“khải trạch, xin lỗi, thật sự xin lỗi…. là mẹ không tốt… mẹ không tìm được ba của con… không tìm được…”

Nhịp tim trong ngực Duẫn Khải Trạch phút chốc đập lệch, đầu óc hắn trở nên mù mờ không hiểu.

Mẹ của hắn đang nói mấy lời hoang đường gì tế này? Cái gì mà gϊếŧ người, còn có không tìm được ba của hắn là ai?

ba của hắn… không phải Duẫn Thanh hay sao? Thẩm Tú Ngọc, bà ấy sao lại có thể nói ra mấy lời đó.

“mẹ nói sao… con… con không có ba…”

Thẩm Tú Ngọc như bị mèo giẫm phải đuôi, bà lần nữa trợn mắt há miệng, nhưng bao nhiêu lời muốn nói đều nhanh chóng nghẹn lại nơi cổ họng. Chân mày bà nhăn chặt lại, mặt mũi méo xệch, bà sờ đầu Duẫn Khải Trạch, sau đó nói với hắn.

“Không cần… không cần ba của con… một mình mẹ nuôi con… con vẫn là con của nhà họ Duẫn… không ai từ chối được danh phận này của con…”

“Con là con của mẹ, con của mẹ, như thế… đủ rồi…”

Thanh Tiêu ngồi cách Duẫn Khải Trạch và Thẩm Tú Ngọc một khoảng khá xa, cho nên cô không hề biết được sóng ngầm đang diễn ra trong lòng hai người này. Thanh Tiêu bị Thẩm Tú Ngọc nhìn đến không thoải mái, cô muốn né tránh đi ánh mắt ăn thịt người của bà, vội vàng đưa tầm nhìn về phía Duẫn Khải Trạch như muốn cầu cứu.

Vậy mà thứ Thanh Tiêu nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng bệch cùng ánh mắt đờ đẫn vô hồn của hắn.

Thanh Tiêu có cảm giác một chuyện khủng khϊếp nào đó vừa được bật mở ra, nhưng cô lại không có gan tìm hiểu mọi thứ. Cô trở thành một cái bóng, im lặng cùng ẩn nhẫn chờ đợi động thái tiếp theo của hai người họ.

Duẫn Khải Trạch vẫn đang bất động, hắn nhìn người ngồi trên xe lăn cạnh mình, vô số ký ức không tên nhanh chóng dựa theo lời nói của Thẩm Tú Ngọc mà thoát ra ngoài, lặng lẽ trồi lên.

Lần trở bệnh kỳ lạ của Cổ Tình, sự hoảng loạn và khϊếp đảm khi bà nhìn thấy hắn, danh dự của Thanh Tiêu trong một sớm một chiều bị ái đó ra tay vấy bẩn. Mà những việc này từ đầu đến cuối đều tựa như là sự trùng hợp có chủ đích, càng đặc biệt hơn là Duẫn Khải Trạch cho dù cố gắng điều tra thế nào, kết quả cuối cùng tả về đều chỉ là con số không tròn trĩnh.

Duẫn Khải Trạch đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Tú Ngọc, nghi ngờ như một mầm cây được tưới nước, ngày càng đâm rễ bén chồi, đẩy bùn đất phủ quanh nó rồi lặng lẽ đứng lên.

Chuyện này, thật sự là do Thẩm Tú Ngọc đứng sau thao túng ư?

Nếu mấy năm trước Duẫn Khải Trạch có thể can đảm vỗ ngực mà mạnh mẽ đáp không, thì bây giờ mọi thứ đã khác. Lời mà Thẩm Tú Ngọc nói trong lúc tâm trí không tỉnh táo, khi chúng rơi vào tai Duẫn Khải Trạch lại cho hắn cảm giác chân thực vô cùng.

Hắn không dám tin mẹ mình lại làm ra mấy chuyện xấu xa như thế, nhưng hắn lại chẳng thể bác bỏ trực giác đang ra sức mách bảo mình.

Duẫn Khải Trạch nhớ đến buổi lễ vẫn còn đang dang dở, hắn tạm thời giấu đi những suy nghĩ đang manh nha trong người xuống.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta phải tiến hành nghi lễ cho ba xong đã, mẹ nếu cảm thấy mệt có thể về nghỉ ngơi nhé.”

Thẩm Tú Ngọc không nghe lời của Duẫn Khải Trạch, bà cảm thấy bản thân vẫn còn rất khỏe, mắt sáng đến nỗi có thể nhìn thấy Duẫn Thanh, trong khi những người khác lại không hề thấy được.

Bà không muốn đi, nhưng lại cố nhịn mà không nhìn chằm chằm vào người Thanh Tiêu nữa, bởi ngọn khói trắng ấy đã sớm biến mất.

Duẫn Thanh đi rồi, Thẩm Tú Ngọc nghĩ trong lòng như thế, cuối cùng vẫn nhắm mắt, miễn cưỡng cho phép tiếp tục buổi lễ.

Duẫn Khải Trạch quay lại với vị trí quỳ, trước khi hướng mắt về phía bài vị của Duẫn Thanh, duẫn khải tạch vội vàng quay sang nhìn Thanh Tiêu một lần, sườn mặt nho nhỏ mang theo nét trầm ổn, tim trong ngực Duẫn Khải Trạch vô thức đập lung tung.

Hắn lại nhớ đến lời nói của Thẩm Tú Ngọc ban nãy, không biết là nên cầu mong đó là thật hay là giả.

Nếu lời nói ấy là giả, Duẫn Thanh vẫn là ba của hắn, mối quan hệ của hắn cùng Thanh Tiêu vĩnh viễn cũng chẳng thể đổi.

Nhưng nếu lời nói ấy là thật, mọi chuyện lại lần nữa bị đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất, hắn là tu hú chiếm tổ, Thanh Tiêu lại chẳng phải em gái ruột của hắn.

Sợi dây tình thân ấy sẽ bị cắt đứt, thứ tình cả mà hai nôn nóng che giấu ở trong lòng sẽ được thoải mái mà cho cả thế giới biết.

Không cần giấu giếm hay trốn tránh, họ cũng chẳng trở thành tội nhân bị người đời sỉ vả.