Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 89: Con hoang.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Tú Ngọc liên tục nhắc mãi câu nói đó, ký ức cuối cùng mà bà còn lưu lại chính là bóng đen có hình dáng của Duẫn Thanh đang ra sức gào thét, máu từ đỉnh đầu ông ta tuôn xuống xối xả tựa như một thác nước túi đầy huyết tươi tanh nồng.

Duẫn Thanh vẫn giương tròng mắt đầy thù hằng nhìn bà, còn Thẩm Tú Ngọc lại ngang bướng không chịu thua, bà muốn cùng ông tranh thắng thua, một mất một còn cùng nhau thì mới vừa lòng hả dạ.

Duẫn Khải Trạch vừa đẩy cửa bước vào đã nghe được thanh âm rào rú của bà, trong sự hung ác ấy còn ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi sợ cùng tuyệt vọng, hắn nhanh chóng đi đến đỡ bà dậy, canh tay sờ vào khuôn mặt đổ đầy mồ hôi của bà, luôn miệng gọi.

“Mẹ… mẹ tỉnh lại đi… mẹ…”

Thẩm Tú Ngọc bị giọng nói quen thuộc ấy lay tỉnh, bà mở đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, cuối cùng tầm nhìn của bà lại chuyển dời về phía Duẫn Khải Trạch. Ánh mắt ấy hừng hực như một đốm lửa lớn phá tan đêm đông, giờ lặng lẽ rút đi, chỉ còn lại đau xót và thương tiếc.

Bà cứ nhìn hắn như thế, và rồi hai mắt bắt đầu nhòe đi.

Thẩm Tú Ngọc khàn giọng mà gọi: “Khải Trạch, Khải Trạch, con trai của mẹ…”

Giờ đây bà chỉ còn một mình đứa con trai này nữa thôi, bà chỉ còn hắn, chỉ còn mình hắn…

“Mẹ… không sao đâu mẹ, chỉ là ác mộng mà thôi, chúng sẽ sớm biến mất, con vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở cạnh mẹ…”

Duẫn Khải Trạch vắt khăn lau mặt cho Thẩm Tú Ngọc, bà nhìn hắn, mắt cứ không nhịn được mà đỏ lên.

Đến tận lúc này, bà cũng chẳng thể biết rốt cuộc ba của Duẫn Khải Trạch là ai.

Trong đêm tối khủng khϊếp ấy, rất nhiều người, nhiều đến mức bà không thể nhớ rõ được.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, một lát nữa chúng ta phải đi xuống nhà làm lễ, mẹ là chủ của căn nhà này, mẹ không thể sụp đổ được.”

Duẫn Khải Trạch vây quanh bà như lúc còn bé, có lẽ hắn thật sự lo rằng sau cái chết bất đắc kỳ tử của Duẫn Thanh, bà sẽ hoảng loạn đến mức nghĩ quẩn, cho nên Duẫn Khải Trạch vẫn luôn túc trực ở bên cạnh bà, lo lắng cho bà từng miếng ăn giấc ngủ.

Hắn không hề hay biết rằng thân phận thật sự của mình chỉ thông qua một giấc mơ đã bị bóc trần sạch sẽ.

Hắn là một đứa con hoang, không phải là con ruột của Duẫn Thanh - người chỉ vừa mất mấy ngày trước, hắn còn chẳng có đủ tư cách để ở lại trong căn biệt thự này.

Nhưng Thẩm Tú Ngọc lại có thể thần không biết quỷ không hay che đậy hết thảy bí mật này, hơn nữa dù là lc Duẫn Thanh chết hay sống, công ty của nhà họ Duẫn vẫn là do Duẫn Khải Trạch quản lí.

Thẩm Tú Ngọc cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, bà nhấc tay để Duẫn Khải Trạch đỡ mình lên xe lăn.

Sau khi hai người chuẩn bị xong xuôi, Duẫn Khải Trạch mới đẩy và xuống lầu.

Thẩm Tú Ngọc nhìn quanh một chút, sau đó tầm nhìn của bà dừng lại ở một bóng lưng ngồi trong phòng khách, hai mắt ngay tức khắc trợn tròn.

Sao Thanh Tiêu lại xuất hiện ở đây? là ai, ai đã đem cô ta đến đây?

Hai mắt Thẩm Tú Ngọc trợn to, bà bám lấy thanh vịn, khóe môi run rẩy mất một lúc mới cất tiếng nói.

Một lời này của bà phá hủy đi không khí im lặng trong phòng, đồng thời làm cho Thanh Tiêu ngồi ở ghế giật mình cùng sửng sốt.

“Ai cho nó đến đây? Duẫn Khải Trạch, tại sao con lại để con nhỏ này xuất hiện tại đây hả?”

Thẩm Tú Ngọc quất ầm lên, cả người bà lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Duẫn Khải Trạch may mà nhanh tay lẹ mắt mới có thể giữ được bà không ngã úp ra sàn. Hắn lo lắng mà khụy người xuống, cật lực vỗ bàn tay đang phát run của bà, khẽ khàng đáp.

“Mẹ, con biết mẹ khó chịu, nhưng mà mẹ phải bình tĩnh lại. Cô ấy cũng là con của ba cũng là em gái của con, cô ấy có quyền đến, không ai có thể ngăn cản được.”

Thẩm Tú Ngọc tức giận đến mức khóe môi sắp bị răng bà cắn nát, bà không thể tin mà nhìn con trai của mình, biết bao nhiêu lời nói muốn đổ xuống cũng không tìm được chỗ phát tiết.

Duẫn Khải Trạch dám đứng ra nói thay cho Thanh Tiêu, hai đứa nó vẫn là mối quan hệ thân thiết như thế sao? Rốt cuộc là Thanh Tiêu đã bỏ bùa mê gì cho Duẫn Khải Trạch, tại sao hai người chia cắt bao nhiêu năm nay, tình cảm mà con trai bà dành cho con nhỏ kia vẫn không thay đổi?

Bà vì Cổ Tình mà mất đi một Duẫn Thanh, chẳng lẽ bà phải chịu cảnh đớn đau đó, lần nữa mất đi con trai của mình vì con của Cổ Tình hay sao?

Thẩm Tú Ngọc đời nào ăn thiệt hai lần như thế, bà nhất quyết không chấp nhận, bà phải tìm cách tống cổ con nhỏ kia ra khỏi nhà họ Duẫn càng sớm càng tốt.

Nhất định là như vậy, còn có, bà phải nhanh chóng dập tắt ý định của con trai bà, bà sẽ tìm cho hắn một người vợ tốt, bà không thể nào chấp nhận để hai đứa dính lấy nhau như thế, không đời nào.

“Con vì con nhỏ kia mà dám cãi lời của mẹ, dẫu khải tạch, con nên nhớ mẹ mới là mẹ của con.”

“Con chưa bao giờ muốn cãi lời của mẹ, con chỉ hy vọng mẹ cho Thanh Tiêu một chút thời gian. Cô ấy đến đây chỉ vì muốn được cùng làm lễ cúng bái ba thêm một ngày, có thể về sau, cô ấy sẽ chẳng quay lại đây nữa.”

Sắc mặt Thanh Tiêu vẫn điềm tĩnh như cũ, không một ai phát hiện rằng khi Duẫn Khải Trạch vừa nói xong mấy lời kia, bàn tay giấu trong gấu áo đã siết chặt.

Chẳng quay lại nữa, quả thật là như vậy, có lẽ đây chính là lần cuối hai người họ được nhìn nhau ở cự li gần như thế này.

Thẩm Tú Ngọc nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của bà trượt lên trượt xuống người Thanh Tiêu, như thể muốn từ cái nhìn ấy xuyên qua thân thể nhỏ bé này, khiến cho Thanh Tiêu phải chịu đau đớn và khổ sở gấp ngàn lần.

“Nếu con đã nói như vậy, mẹ cũng không thể nhỏ nhen mà từ chối, nhưng mẹ hy vọng cô ta hiểu được lời nói của con, hết ngày hôm nay, mẹ không muốn muốn thấy sự xuất hiện của cô ta thêm bất kì lần nào khác.”

Thanh Tiêu hơi ngẩn người mà nghe hết mấy lời nói chứa dao găm của Thẩm Tú Ngọc, hôm nay Ngô Tư Viễn vì lí do công việc, anh không thể đến cùng Thanh Tiêu, cho nên lúc này thoạt nhìn dáng vẻ ấy có chút đơn độc đến đáng thương.

Thương tiếc trong mắt được Duẫn Khải Trạch vội vã che giấu, hắn cúi đầu, lặng lẽ đẩy Thẩm Tú Ngọc tránh khỏi người Thanh Tiêu. Ba người một trước một sau đi đến phòng thờ, nơi đặt bài vị của Duẫn Thanh.

Rất nhanh lễ cúng cũng được tiến hành. Thẩm Tú Ngọc ngồi trên xe lăn nhị duẫn khải trạch và Thanh Tiêu quỳ ở trước bài vị của Duẫn Thanh, bà đưa mắt nhìn khuôn mặt đang cười rạng rỡ trong bức tranh thờ kia, mí mắt liên tục giần giật, bàn tay vị lấy thành xe cũng nổi đầy khớp trắng.

Tiếng tụng kinh tiếp tục vang lên, khói nhang nghi ngút hun đến mức đầu Thẩm Tú Ngọc choáng váng, bà nhắm mắt xua đi từng âm thanh đang xô đẩy trong thùy tai, dây thần kinh trên trán Thẩm Tú Ngọc bỗng dưng gồ lên, nhảy thình thịch.

Bà gục đầu lên xuống như thể quá mệt mỏi, trong lúc mông lung mờ ảo ấy, Thẩm Tú Ngọc nhìn thấy một cái bóng trắng phía sau lưng Thanh Tiêu, các bóng ấy theo sự chuyển động của làn khói thoắt ẩn thoắt hiện, từ vô định hình dần chuyển sang một dáng vẻ rõ ràng.

Bóng lưng ấy Thẩm Tú Ngọc vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được, bà dành cả đời người để theo chân người đàn ông này, nay chỉ cần khép hờ mắt cũng đã đủ để nhớ đến và mường tượng ra thêm phần đầy đủ.

Luồng ánh sáng ấy như đang trêu tức bà, chúng luôn quẩn quanh người Thanh Tiêu, còn Duẫn Khải Trạch vẫn luôn là một khoảng trống trơn.

Thẩm Tú Ngọc nghiến răng ken két, bà cố gắng đưa tay vào cái bóng kia, nó như có linh cảm đặc biệt cùng bà, khi Thẩm Tú Ngọc vừa làm động tác ấy, nó liền nhanh chóng quay lại.

Khuôn mặt trong suốt của Duẫn Thanh hiện lên võng mạc, Thẩm Tú Ngọc không kìm được lòng mình, ngón trỏ đưa ra không khí của bà cũng trở nên run rẩy, bà nghiến răng, gằn giọng bảo.

“Duẫn Thanh, là ông!”

Tiếng nói của bà làm lời tụng kinh của sư thầy cũng vội ã ngừng lại, khong gian xung quanh trở lại với dáng vẻ lặng ngắt, mà Duẫn Khải Trạch cùng Thanh Tiêu cũng kìm không được sự ngạc nhiên, hai người đồng lòng quay lại, trố mắt nhìn Thẩm Tú Ngọc.

Hai mắt bà vẩn đυ.c, như bị tầng vải mỏng nào đó che khuất, bà bám riết lấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo mà bản thân bị ảo giác nhìn thấy, cổ họng như sắp bị chèn ép đến nức toát, vẫn ngang bướng không buông tha.

“Duẫn Thanh, ông… ông không được đứng ở đó… tôi không cho phép!”
« Chương TrướcChương Tiếp »