Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 88: Sống không bằng chết.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Duẫn Khải Trạch gỡ tay bà khỏi bài vị của Duẫn Thanh, hắn đặt lại chỗ cũ, sau đó mới đưa Thẩm Tú Ngọc về phòng. Trước đó hắn còn lấy nước ấm và dùng khăn mặt lau đi hết nước mắt vẫn còn đọng lại trên vành mắt.

Thẩm Tú Ngọc vẫn chưa vượt qua được nỗi đau đớn kia, bà cầm tay Duẫn Khải Trạch, miệng vẫn lẩm lẩm mấy câu không đầu không đuôi.

"Khải Trạch, ông ấy đi rồi… ông ấy đi thật rồi… tài sản là của con… không tranh… không cần tranh…”

Duẫn Khải Trạch sợ bà vẫn còn lo lắng về vấn đề kia mà ngủ không được, như thế càng ảnh hưởng đến việc điều trị, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của bà, thuận theo.

“Phải, tài sản là của con, mẹ đừng lo quá, mẹ đi ngủ trước nhé, ngày mai là lễ bảy ngày của ba, những việc trong nhà vẫn còn cần mẹ đến xử lý…”

Thẩm Tú Ngọc không biết có nghe hết lời nói của Duẫn Khải Trạch hay không, bà gật gù vài cái, đôi mắt phủ đầy sương lóe lên vẻ nhẹ nhõm, như thể trút được một gánh nặng trong lòng xuống.

Duẫn Khải Trạch loay hoay dọn dẹp, hắn không ehef phát hiện ra mẹ của mình lại bắt đầu nói năng lộn xộn. Bà nhìn trần nhà, đuôi mắt hẹp dài híp chặt lại, lộ ra vẻ đau đớn bứt rứt, kèm theo đó là thái độ vô cùng đáng nghi ngờ.

“Là ông nợ tôi… nợ đứa nhỏ kia…”

“Không phải lỗi của tôi… bí mật đó… đều là do ông hại tôi… ông ép tôi….”

Thẩm Tú Ngọc nói hết câu liền kịch liệt thở dốc, như thể nhớ đến một chuyện khủng khϊếp nào đó, hai mắt bà trợn tròn mở to ra, cuối cùng nhịn không được nhìn về bóng lưng của Duẫn Khải Trạch, trong nháy mắt không kìm được tiếng khóc.

Là bà… bà làm hết thảy mọi chuyện này đều vì Duẫn Khải Trạch, nhưng nếu hắn phát hiện ra những việc làm dơ bẩn của mình, hắn liệu có thể tha thứ cho bà được hay không?

Thẩm Tú Ngọc nghĩ đến đó liền run sợ, bà rùng mình, trong lòng lại sinh ra cảm giác tội lỗi.

Nhưng bà chỉ còn mỗi một chỗ dựa là Duẫn Khải Trạch mà thôi, bà không thể buông tay, cũng chẳng thể quay đầu lại.

Những chuyện của quá khứ đã nhanh chóng bị thời gian vùi lấp, Duẫn Khải Trạch chắc chắn không nghĩ đến những chuyện này, hắn yên tâm về bà biết bao nhiêu, hắn sẽ không mảy may nghi ngờ gì cả.

Những người cùng bà trải qua chuyện này đã sớm mồ yên mả đẹp, chỉ còn bà ôm lấy nỗi thống khổ ấy, sống giày vò và bị hiện thực khốc liệt dằn vặt suốt khoảng thời gian qua.

Thẩm Tú Ngọc muốn cười nhạo hai người kia bị mình lừa một vòng, đến chết cũng không biết, nhưng rồi bà nhận ra hai người họ lại một trước một sau chết cùng nhau, bỏ lại bà nơi thế gian đơn độc này, hai người họ nói không chừng dưới suối vàng còn có thể thấy được nhau.

Họ lại gặp nhau lần nữa sao? Họ lại bỏ rơi bà lần nữa sao? Thẩm Tú Ngọc vừa nghĩ đến, lòng bà lại dâng lên một ngọn lửa nóng, chúng ra sức đốt cháy mọi ngóc ngách của cơ thể này, khiến cho bà đau đớn muốn chết.

“Hai người… hai người…. đừng hòng…”

Thẩm Tú Ngọc nghiến răng ken két, bà không cam lòng, rõ ràng người thắng này laà bà, tại sao đến bây giờ người chịu khổ cũng chỉ có mình bà?

Thân thể của bà bị thương tổn, chỉ cần hơi phản ứng kịch liệt một chút liền thở không được, họng nghẹn ứ một cục như sắp chết đến nơi vậy.

“Thẩm Tú Ngọc này không chịu thua đâu, con trai… con trai của tôi… nó chỉ là con của tôi mà thôi…”

Duẫn Khải Trạch vẫn đang loay hoay dọn dẹp ở phía sau, hắn không hề nghe được mấy lời nói lí nhí của Thẩm Tú Ngọc, nếu không hắn đã bắt được điểm không đúng trong lời nói kia mà nghi ngờ.

“Mẹ… con đem khăn xuống dưới, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe…”

Thẩm Tú Ngọc nhìn bóng lưng rời đi của Duẫn Khải Trạch, bà mỉm cười một cái, sau đó khép mắt lại.

Bóng đen phủ phục xuống tầm nhìn, Thẩm Tú Ngọc còn chưa ngủ được bao lâu đã bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh táo.

Bà nhìn thấy Duẫn Thanh, chồng của mình, ông ta đứng ở phía sau lưng, ra sức lôi kéo bà quay đầu lại, Thẩm Tú Ngọc theo quán tính xoay người, đúng lúc chạm phải đôi mắt đầy tơ máu của Duẫn Thanh.

Thân thể của Duẫn Thanh nhuộm đầy máu, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ vừa được vớt từ ngục lạnh lên.

Thẩm Tú Ngọc hớt hãi, bà lùi bước chân lại, sau đó bà tiếp tục nhìn thấy khóe mắt của Duẫn Thanh chảy đầy huyết lệ, cánh tay bị thối rữa lặng lẽ vươn đến như thể muốn kéo Thẩm Tú Ngọc vào cùng.

Thẩm Tú Ngọc nhìn thấy cái xác với lớp vỏ là chồng mình kia liền sợ hãi đến mức muốn thét lên, bà liên tục muốn lùi chân bỏ chạy, nhưng mắt cá như vướng phải một thứ gì đó, chúng ra sức níu lấy chân của bà, không cho bà di chuyển cũng không cho bà có cơ hội phản kháng hay vùng vẫy.

Bàn tay dính đầy chất lỏng tanh nồng ấy chạm vào người của bà, Thẩm Tú Ngọc như phát điên mà hét toáng lên.

“Duẫn Thanh, ông muốn gì? Ông đừng chạm vào người tôi!”

Duẫn Thanh ở phía đối diện cười sằng sặc, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn chảy đầy dãi. Duẫn Thanh thật sự đã không còn là người chồng mà bà hết mực yêu quý, ông ta thật sự biến thành một con quỷ, một con quỷ ăn thịt người.

Thẩm Tú Ngọc hốt hoảng, bà nhìn vào màn đêm dày đặc, cổ họng khát khô vẫn ra sức hét lên mong được cầu cứu, dù rằng đã đau đến độ muốn rách da chảy cả máu tươi.

“Có ai đó không? Cứu… cứu…”

Thẩm Tú Ngọc quơ quào trong không trung, tiếng cười sằng sặc của Duẫn Thanh vẫn luôn chạy vào ốc tai của Thẩm Tú Nggọc, ông đứng rất gần bà, thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện, bóng dáng ấy chỉ vừa cười thôi đã nhanh chóng bật khóc.

“Thẩm Tú Ngọc, bà lừa tôi… bà lừa tôi…”

Thẩm Tú Ngọc bị giọng nói rợn người ấy dọa cho da gà đều nổi cộm lên cánh tay, bà ta ôm lấy mặt, luôn miệng phủ nhận.

“Không phải, không phải… tôi không lừa ông, tôi không có lừa ông gì hết.”

“Bà nói dối, bà nói láo Duẫn Khải Trạch, nó không hải là con trai ruột của tôi! Nó là dã chủng của bà và một thằng đàn ông khác.”

Không biết là Thẩm Tú Ngọc bị nói trúng tim đen hay là bị đâm vào nỗi đau nào trong ngực, hai mắt bà trợn tròn, cơ thể khựng lại mất một lúc, hơi thở trở nên dồn dập, mí mắt giần giật, trên vành mắt xuất hiện vô số tơ máu màu đỏ.

Sắc mặt của Thẩm Tú Ngọc vô cùng tệ hại, bà quay đầu đối diện với bóng ma xưng là chồng bà kia, tia cuồng loạn trong mắt không ai có thể ngăn cản.

“Ông còn dám nói… ông còn dám nói với tôi mấy câu như thế?”

Nếu không phải do Duẫn Thanh và con hồ ly tinh Cổ Tình kia, Thẩm Tú Ngọc bà làm sao có ngày hôm nay.

Tất cả là bọn họ đã hại bà, chồng bà phản bội bà, bỏ rơi bà, cũng chính lúc đó bao nhiêu bão tố của cuộc đời bà lần lượt ập đến.

Nếu không phải Duẫn Thanh chỉ nghĩ đến Cố Tình mà quên mất bà, vậy Thẩm Tú Ngọc này làm sao phải mang bao nhiêu uất ức cùng nhục nhã sống đến bây giờ.

“Ông không biết, ông chẳng biết gì hết… Đau đớn của tôi, ô nhục của tôi… vết nhơ ấy đều là do các người ban tặng tôi!”

So với những gì bà đã và đang phải gánh chịu, vậy thì phần tài sản của Duẫn Thanh có nghĩa lý gì, sự cơ cực của hai mẹ con kia thì có nghĩa lý gì? Là ai hại một thiên kim cao quý như Thẩm Tú Ngọc bà phải hèn mọn như một con chó, hết người này đến người khác làm nhục, sau đó sinh ra Duẫn Khải Trạch…

Là họ đã dồn ép bà và Duẫn Khải Trạch đi đến bước đường cùng, không một ai có quyền trách việc làm của bà…

Cổ Tình chết rồi, bà ta xứng đáng có một cái chết tức tưởi như thế, trước khi chết Thẩm Tú Ngọc còn cố tình nói dối với Cổ Tình, bảo rằng Duẫn Khải Trạch và Thanh Tiêu chính là anh em ruột của nhau. sau đó Thẩm Tú Ngọc hả hê mà nhìn Cổ Tình trợn trắng mắt, nhịp tim ghi trên máy bất ổn định rồi chập chờn như thể bà sắp chết đến nơi vậy.

Thẩm Tú Ngọc lúc ấy rơi đi, trên môi là vẻ mặt đắc thắng cùng ngạo nghễ…

Sau đó bà còn làm nhiều việc với đứa con kia nữa, bởi hai mẹ con của nó đều phải trả giá thật đắt.

Thẩm Tú Ngọc nhớ đến việc Thanh Tiêu nhảy lầu, trong mắt lóe qua một tia phấn khích.

Lúc ấy bà đã thật sự hy vọng rằng con nhãi kia có thể một phát chết đi luôn, như vậy Duẫn Khải Trạch, con trai của bà cũng không cần phải đau khổ như vậy trong một khoảng thời gian dài.

“Ông chết rồi còn không tha cho tôi, có phải là sợ tôi sẽ đối xử tệ với con gái của ông không? Haha, ông nghĩ đúng rồi, tôi nhất định không tha cho con gái của ông, có chết cũng không tha!”

Duẫn Thanh chết rồi, bà muốn giày vò Thanh Tiêu thế nào đó là quyền của bà, bà vẫn chưa thỏa mãn, bà còn muốn con của Cổ Tình phải chịu đựng khổ sở hơn bà gấp nhiều lần, có như thế mới thỏa với đáy lòng đầy vết thương của bà.

Bóng đen phía trước Thẩm Tú Ngọc vặn vẹo đến biến dạng, giấc mơ này của bà chân thực đến mức chỉ cần bà đưa tay ra là đã có thể cảm nhận được máu thịt lẫn lộn trên người Duẫn Thanh.

“Bà không được làm hại đến nó… không thể…”

“Tại sao không thể, tôi muốn nó sống không bằng chết, tuyệt đối phải sống không bằng chết!”

“Sống không bằng chết… sống không bằng chết!”
« Chương TrướcChương Tiếp »