Chương 87: Đau đớn.

Duẫn Khải Trạch sau khi xử lí vết thương và cho người dọn dẹp lại vết tích đổ vỡ trên cầu thang, hắn lại lặng lẽ đến thư phòng xử lí công việc rồi lặng lẽ ngồi thừ trong vài giờ liền.

Ngòi bút của Duẫn Khải Trạch đi lệch một đường, hắn gấp lại công văn trên bàn, lấy hai bàn, dùng tay xoa khuôn mặt căng cứng của mình.

Điện thoại trên bàn nhanh chóng sáng lên rồi rung hai lần. Duẫn Khải Trạch nhanh chóng duỗi tay đến nghe máy.

Hắn nhận được tin tức Thẩm Tú Ngọc vừa tỉnh lại, Duẫn Khải Trạch mặc kệ chân đau của mình, hắn khoác áo ngoài, nửa đêm lái xe đến bệnh viện thăm bà.

Tình trạng sức khỏe của Thẩm Tú Ngọc khá lên, khi Duẫn Khải Trạch đẩy cửa bước vào, hắn vừa lúc bắt gặp được ánh mắt mắt đau khổ của Thẩm Tú Ngọc.

Khi bà ngất đi, tin tức cuối cùng mà mẹ của Duẫn Khải Trạch nghe được chính là tin báo tử của ba mình, nay qua vài ngày bà ấy tỉnh lại, dĩ nhiên cảm xúc ngay lúc đó vẫn còn, trong chốc lát liền bộc phát.

Duẫn Khải Trạch đi đến nắm lấy cánh tay của bà, động tác rất khẽ, sợ rằng bà sẽ đau đến nơi. Hắn nghiêng người, vội lau đi nước mắt cho Thẩm Tú Ngọc, giọng nói ôn hòa như thể đang trấn an tâm tình kích động của Thẩm Tú Ngọc.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi… đau buồn không tốt cho sức khỏe, mẹ chỉ vừa tỉnh lại thôi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Thẩm Tú Ngọc mấp máy môi, vì đã ngủ mất mấy ngày, nên khi nói chuyện, giọng nói của bà lại trở nên khàn khàn, khác xa với bộ dáng hiền hoàn của ngày thường.

Bà bảo: “Khải Trạch, ông ấy mất rồi, giờ mẹ… mẹ… chỉ còn có con…”

Bà nói xong, nước mắt lại chảy, khóe mắt thoáng chốc đỏ bừng, hơi thở nơi l*иg ngực trở nên gấp gáp.

Duẫn Khải Trạch vỗ vỗ tay bà, bình tĩnh mà nói với bà: “Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt.”

Thẩm Tú Ngọc chớp chớp mi mắt, một câu nói kia đã lấy hết sức lực tích tụ của bà, bây giờ thân thể của bà vẫn còn suy yếu không thể nói nhiều được, bà chỉ có thể thông qua ánh mắt của mình để nói cho Duẫn Khải Trạch biết bà rất tin tưởng hắn.

Duẫn Khải Trạch ngồi cạnh bà, nói cho bà nghe một lúc về tình hình của nhà mình lúc bấy giờ, hắn biết rõ mẹ của mình không có ấn tượng tốt với Thanh Tiêu, cho nên hắn lờ đi vấn đề này, cho đến lúc Thẩm Tú Ngọc nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ, Duẫn Khải Trạch mới dám rút tay khỏi tay bà, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Duẫn Khải Trạch đến tìm bác sĩ để hỏi thăm một số việc về bệnh trạng của Thẩm Tú Ngọc, lúc trước ngược về phòng nhìn bà lần nữa. Duẫn Khải Trạch vô tình nhìn thấy bóng dáng của Ngô Tư Viễn vừa vặn lướt qua.

Trong nháy mắt, Duẫn Khải Trạch nhịn không được tò mò mà đi theo…

Duẫn Khải Trạch đi theo Ngô Tư Viễn, sau đó hắn nhìn thấy khung cảnh hai người Thanh Tiêu và Ngô Tư Viễn ân ái ngọt ngào cùng nhau.

Duẫn Khải Trạch đứng nép ở một bên nhìn Ngô Tư Viễn đỡ Thanh Tiêu ngồi dậy, thông qua cửa kính của phòng bệnh, hắn chỉ kịp ngắm nhìn gò má nhợt nhạt của cô, một giây sau bóng hình kia đã bị tấm lưng cao lớn của Ngô Tư Viễn che lấp.

Duẫn Khải Trạch có hơi lo lắng với tình trạng bệnh của Thanh Tiêu, rõ ràng ban sáng cô vẫn còn tốt, sao bây giờ cô lại vào bệnh viện rồi?

Thanh Tiêu đau ở đâu sao? Cô có thấy khó chịu không? Ngô Tư Viễn có chăm sóc cho cô đầy đủ hay không?

Những câu hỏi kia lần lượt vang văng vẳng trong l*иg ngực của hắn, Duẫn Khải Trạch thập thò một lúc, trong lòng lại bất giác lo và nghĩ cho cô, sau đó một cỗ thất bại nặng ền nhanh chóng bao phủ lấy người hắn.

Hắn buộc phải thừa nhận rằng Ngô Tư Viễn chăm sóc cho Thanh Tiêu rất tốt, dù là trước mặt hay sau lưng Duẫn Khải Trạch thì tình cảm của Ngô Tư Viễn đối với Thanh Tiêu luôn nhất mực thủy chung. Hắn không nên cuống lên mà lo lắng một cách vô lí như vậy được.

Thanh Tiêu dưới sự che chở của Ngô Tư Viễn, cô ấy sẽ ổn thôi, sẽ không có vấn đề gì…

Duẫn Khải Trạch cười khổ, hắn lùi bước chân, lặng lẽ rời tầm mắt đi. Soi với việc quan tâm xem như thế nào, hắn cảm thấy hành động của mình quả thật chẳng đoan chính chút nào, cũng chẳng giúp ích gì trong việc hồi phục của Thanh Tiêu cả. Nếu cô phát hiện được sự có mặt của Duẫn Khải Trạch, nói không chừng tình huống của cả hai lại càng khó xử hơn gấp nhiều lần.

Duẫn Khải Trạch lặng lẽ buông tay, hắn lẳng lặng tiếp cận hai người họ rồi lẳng lặng rời đi, l*иg ngực vốn chẳng dễ chịu nay lại cảm thấy thêm phần nặng trĩu.



Những ngày tiếp theo sau đó, Duẫn Khải Trạch và Thanh Tiêu chưa từng liên hệ nhau lấy một lần, như thể cuộc nói chuyện ngày hôm đó đã là đoạn kết của mối quan hệ hai người họ.

Thanh Tiêu trở lại cuộc sống thường nhật khi không tìm được bóng dáng của Duẫn Khải Trạch ở cạnh bên, với sự chăm sóc của Ngô Tư Viễn, sức khỏe của Thanh Tiêu đã có dấu hiệu ổn định. Cô được bác sĩ cho xuất viện, sau đó còn được Ngô Tư Viễn nấu đồ ăn tẩm bổ một trận, tinh thần của cô cũng ổn định hơn, sắc mặt chuyển từ trắng bệch cuối cùng cũng xuất hiện nét hồng hào.

Thanh Tiêu vào những ngày này ngoài việc ăn uống cùng nghỉ ngơi, cô không hề chạm vào điện thoại lấy một lần, dẫu rằng trên điện thoại của, số liên lạc của Duẫn Khải Trạch cũng không xuất hiện một tin nhắn nào.

Cô ngồi thừ trên bàn, lặng lẽ ngắn khung cảnh của thành phố cách một khung cửa sổ. Ngô Tư Viễn thấy dáng vẻ của cô lại trở về giống hệt như trước, nhưng trong đó dường như còn tồn tại một tia sáng vô cùng rực rỡ đang chờ người đến thắp lên.

Ngô Tư Viễn nhìn dự án được ghi trên hồ sơ, là việc hợp tác với tập đoàn nhà họ Duẫn của Duẫn Khải Trạch. Trên đó ghi rõ thời hạn thực hiện dự án là một tháng sau, người phụ trách dự án này cũng chính là Ngô Tư Viễn.

Anh suy tư một lúc, sau đó quyết định xếp chồng tài liệu này lại, ý nghĩ hy vọng để Thanh Tiêu cùng anh ở lại đây càng lúc càng lớn.

Mặc dù còn nhiều việc chưa kịp thông hiểu, nhưng Ngô Tư Viễn có cảm giác Thanh Tiêu vô cùng lưu luyến chốn này, nếu cô có thể cùng anh ở lại đây, nói không chừng sớm hay muộn gì trái tim của Thanh Tiêu cũng sẽ mở rộng mà chấp nhận anh.

Ngô Tư Viễn không hề biết chính anh đang tự đào hố chôn mình, anh vẫn luôn ngắm nhìn bóng dáng của Thanh Tiêu cách mình vài mét, đôi mắt ẩn chứa ôn nhu cùng lòng si mê không có cách nào lay chuyển.

Chỉ đáng tiếc trái tim của Thanh Tiêu, thứ mà Ngô Tư Viễn hy vọng có được nhất, từ lâu nó đã nằm trong tay của một người khác.



Duẫn Khải Trạch quay cuồng với công việc và trách nhiệm chăm sóc Thẩm Tú Ngọc, hắn nhìn thấy dự án bên phía công ty Ngô Tư Viễn đưa ra, cũng đã nhìn thấy tên người phụ trách là Ngô Tư Viễn Duẫn Khải Trạch có chút chần chừ, cuối cùng vẫn dựa vào khả năng của công ty mà đồng ý quyết định thông qua lần hợp tác này.

Chuyện công là chuyện công, việc tư là việc tư, dù sao tập đoàn của Ngô Tư Viễn cũng là một tập đoàn lớn, cả hai hợp tác chỉ có lợi không hề có hại.

Duẫn Khải Trạch sau khi xử lí đống công việc kia xong, hắn lại đi đến phòng của Thẩm Tú Ngọc. Sau khi sức khỏe của bà khá hơn một chút, qua ngày hôm sau bà liền nằng nặc muốn trở về nhà. Duẫn Khải Trạch căn ngăn không được, cuối cùng vì không dám để cho bà quá kích động hắn đã làm thủ tục cho bà xuất viện, ngoài ra còn thuê một đội ngũ bác sĩ gia đình, chỉ cần có việc liền nhanh chóng xuất hiện. Đến khi sắp xếp xong xuôi, hắn lại đỡ Thẩm Tú Ngọc lên xe lắn, rồi đẩy bà về nhà.

Sức khỏe của bà vẫn đang trên đà hồi phục, tuy nhiên chân của bà vẫn còn yếu nên không đứng vững. Sau một trận bạo bệnh kia, tinh thần của bà không còn nhanh nhạy như trước, khi Duẫn Khải Trạch đưa người về, bà lại mếu máo bảo hắn nhanh chóng đưa bà đến xem bài vị của Duẫn Thanh.

Đêm đó, Duẫn Khải Trạch đứng lặng ở bên ngoài, tiếng khóc nức nở của bà vang vọng, nhưng Duẫn Khải Trạch lại chẳng có cách nào ngăn lại.

Hắn biết bà yêu ông vô cùng, nhưng đồng thời bà cũng căm phẫn ông vì sự lừa dối kia, biết bao nhiêu cảm xúc vỡ òa tại chỗ, nay ông ấy mất rồi, bà có muốn phát tiết như thế nào cũng được, chỉ là người mà bà muốn nghe mấy lời lải nhải kia cũng đã không còn.

Thẩm Tú Ngọc khóc đến mức nước mắt gần như cạn khô, Duẫn Khải Trạch thấy bà đau lòng đến mệt mỏi, hắn nhìn chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.

“Mẹ, chúng ta trở về phòng thôi…”