Chương 78: Không thấy mệt à?

Duẫn Khải Trạch đi lại không có vấn đề, cơn đau đó suy cho cùng hắn đã trải qua nhiều lần, vốn đã quen đến không thể quen hơn, sở dĩ hắn cố tình làm như vậy cũng vì muốn qua mặt với Thanh Tiêu mà thôi.

Tích Uyên trong lúc không biết gì đã ngây ngốc để Duẫn Khải Trạch lợi dụng, cô ta còn đắc ý mà nhớ lại sắc mặt mất mát cùng trắng bệch của Thanh Tiêu, cảm giác chiến thắng và giẫm đạp vào lòng tự tôn của người khác càng tôn lên sự kiêu ngạo và háo thắng của Tích Uyên.

Cô ta vẫn chưa hề quên mấy năm trước bản thân đã phải khuất phục dưới dân Thanh Tiêu bao nhiêu lần, cho đến khi tin đồn xấu trong trường cô ta nổ ra, Thanh Tiêu theo đó biến mất, Tích Uyên không nhịn được đã đi tìm hiểu một trận.

Cô ta vốn mang tâm lý sẽ trả thù Thanh Tiêu một trận, nhưng nào ngờ thứ mà Tích Uyên tìm được lại là thông tin sức khỏe của Thanh Tiêu đang ở trong tình trạng nguy kịch, ngoài ra họ còn điều tra được mối quan hệ cha con của Duẫn Thanh và Thanh Tiêu.

Tích Uyên mất mấy ngày mới có thể tiêu hóa được sự thật này, cô ta không ngốc đến mức tự chạy đến trước cửa nhà họ Duẫn hỏi cho rõ, nhưng thời gian càng lúc càng trôi nhanh, khi Tích Uyên nhìn thấy Thanh Tiêu rời khỏi Duẫn Khải Trạch, cô ta sung sướиɠ khôn cùng, bởi hóa ra ba kẻ ngốc bọn họ, chẳng ai có thể chiếm được ái tình.

Ai cũng tổn thương, sau đó lựa chọn né tránh và rời đi, Tích Uyên không tìm được Thanh Tiêu để trả thù, bởi tình hình sức khỏe cô ta lúc ấy cứ như dây đàn sắp đứt, Tích Uyên cũng chẳng còn tâm tư, cô ta bận rộn với chuyến du học ngắn hạn của mình được gia đình sắp xếp trước.

Thế là Tích Uyên phải hậm hực ôm nỗi hờn giận này vào lòng, cô ta rời nước mất năm, khi trở lại và quyết tâm câu Duẫn Khải Trạch lại, đó cũng là chuyện của nhiều năm sau.

Tích Uyên không nghĩ đến Thanh Tiêu vậy mà có mặt mũi đến mức dám vác mình về đây, hơn nữa cô ta còn có bạn trai không tồi chút nào.

Tích Uyên nghĩ một lúc, cô nhìn nửa đầu đã mướt mồ hôi của Duẫn Khải Trạch, quan tâm hỏi.

“Khải Trạch, anh đau lắm phải không? Anh chờ một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”

Duẫn Khải Trạch vội đẩy người ra khỏi, lực không mạnh, nhưng ý tứ từ chối quá rõ ràng. Vẻ mặt của Tích Uyên vốn còn tốt, nhưng sau khi bị Duẫn Khải Trạch từ chối, cô lập tức sa sầm, cuối cùng Tích Uyên cũng tìm được điểm yếu để uy hϊếp Duẫn Khải Trạch.

“Khải Trạch, nếu anh dám đẩy em ra, em nhất định sẽ chạy đến chỗ bạn trai của Thanh Tiêu, nsoi cho anh ta nghe những chuyện xấu mà hai anh em các người đã làm.”

Động tác trên người Duẫn Khải Trạch dừng lại, hắn trố mắt nhìn Tích Uyên, như thể không tin được cô ta lại làm trò như thế. Tích Uyên bị hắn trừng mắt, cô ta cũng không sợ hãi hay rụt rè, hơn nữa cảm giác có được sự chú ý của Duẫn Khải Trạch theo cách này cũng không phải là chửi ý tệ, so với việc cô ta bị hắn hất hủi hết lần này đến lần khác thì bây giờ Duẫn Khải Trạch cũng đã nhìn chằm chằm vào người cô.

Dẫu rằng, ánh mắt ấy không hề ôn hòa hay dịu dàng, chúng bị tức giận và điên loạn che lấp hết thảy, Tích Uyên run sợ không kém, nhưng cũng mê luyến đến mức không muốn rời tay.

“Tích Uyên, cô thật sự muốn chống đối tôi?”

Tích Uyên vội vàng lắc đầu, chân mày hay khóe mắt đều giãn ra, thể hiện tâm trạng vô cùng bình thản.

Chỉ có lòng cô ta là rõ nhất, cô ta đang lo lắng và e ngại Duẫn Khải Trạch đến nhường nào, nhưng Tích Uyên vốn chẳng còn gì để mất, cô cũng không sợ ấn tượng của mình trong lòng Duẫn Khải Trạch đen càng thêm đen.

Nói nhiều lời làm gì, chỉ cần cô có thể ở cạnh Duẫn Khải Trạch và để Thanh Tiêu nếm được cảm giác đau khổ kia, Tích Uyên làm sao không vui vẻ cho được.

“Không phải chống đối, em chỉ là muốn tìm một cơ hội gỡ gạc cho chính mình. Em đã bảo rồi, em muốn theo đuổi anh lần nữa, chỉ cần anh cho em thời gian ở bên cạnh anh, nói không chừng suy nghĩ của anh sẽ được thay đổi sớm thôi.”

Tích Uyên nói như thể rất có đạo lý, đáy mắt cô ta sáng lên một vòng, âm điệu cũng cao hơn một bậc.

“Dù sao thì không ai sẽ đợi mãi một người mà, có đúng không? Anh nhìn đi, Thanh Tiêu cũng đã có người mới, anh còn ở lại đây, ngây ngốc ôm gốc cây si chờ người ta trở về, anh không cảm thấy loại tình cảm vượt trên luân thường đạo lý kia, kinh tởm và buồn nôn đến mức nào à?”

Sắc mặt Duẫn Khải Trạch triệt để tái xanh, hắn dường như quên luôn việc mình phải ôm bụng đau, trong đầu chỉ còn lại giọng điệu đầy ẩn ý của Tích Uyên.

Là sai trái, tất cả đều là sai trái, Duẫn Khải Trạch chỉ cần đưa mắt nhìn Thanh Tiêu lâu hơn một chút, đó cũng là sai trái, bởi ánh nhìn ấy vĩnh viễn cũng không bớt đi được yêu thương cùng quấn quýt.

Tích Uyên nói không sai, nhưng cách mà cô ta uy hϊếp hắn lại như chạm vào nghịch lân của hắn, Duẫn Khải Trạch chỉ hừ lạnh, lời nói mang theo gai nhọn như đâm vào tim Tích Uyên.

“Dùng cách thức này để có được một người, cô không cảm thấy bản thân mình ti tiện sao?”

“Chúng ta chính là đồng bệnh tương liên mà thôi, anh cũng vì Thanh Tiêu mà ti tiện chẳng kém em chút nào đâu, còn tỏ ra vui vẻ khi phải đối tiếp với tình địch của mình, anh không cảm thấy mệt à?”