Chương 69: Không phải chủ ý của tôi.

Sáu tháng tiếp theo, Duẫn Khải Trạch vẫn tiếp tục với những ngày cuồng quay cùng công việc, hắn dường như đã quên mất lời hứa của mình với Thẩm Tú Ngọc. Cho đến khi Tích Uyên xuất hiện trước ông ty của hắn, cô ta mặc kệ ánh mắt tò mò của nhân viên, vội vàng chạy đến kéo vạt áo của hắn, bảo rằng có chuyện muốn nói cùng Duẫn Khải Trạch.

Hắn không định đồng ý, nhưng suy nghĩ một lúc liền gật đầu.

Có vài chuyện hắn phải cùng Tích Uyên nói rõ từ đầu, nếu không lại giống như một màn khôi hài của nhiều năm trước, hắn thật sự không còn đủ sức mà giải quyết những vấn đề như thế nữa.

“Cô chờ tôi một chút, chúng ta đến quán cà phê đối diện công ty nói chuyện.”

Tích Uyên nhìn bóng lưng cường đại của Duẫn Khải Trạch, cảm giác giận dỗi cùng không cam lòng của những năm trước sớm đã biến mất. Tích Uyên nghĩ rằng quan hệ của bọn họ đã đi đến đường cùng, khi xưa Duẫn Khải Trạch cùng Thanh Tiêu quấn quýt như thế, cô ta không có cách nào chia rẽ được họ, lần nào cũng phải ăn quả đắng về phía mình. Tích Uyên dần dàn nản lòng thoái chí, lại không ngờ chỉ xa cách một khoảng thời gian, hai người họ không biết vì nguyên nhân gì đã tách ra, mà lúc này mẹ của Duẫn Khải Trạch còn đến tận nhà Tích Uyên, ẩn ý muốn hai người có thể gặp mặt xem mắt, nếu như hợp ý còn có thể tiến đến hôn nhân.

Tích Uyên vôn không còn hy vọng gì nay lại được Thẩm Tú Ngọc tặng cho một cái bánh nhân thịt vô cùng lớn. Không còn Thanh Tiêu làm trở ngại, Tích Uyên đương nhiên đồng ý với chủ ý của Thẩm Tú Ngọc, cô nghĩ dù sao cũng không nên bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này, biết đâu thời gian trôi qua lâu như thế Duẫn Khải Trạch không còn tình cảm gì với Thanh Tiêu, cô cố gắng ở bên hắn một chút, nói không chừng trái tim kia sớm muộn gì cũng bị cô đánh gục.

Tích Uyên xinh đẹp có thừa, tài năng còn không thiếu, gia cảnh của cô ta tuy kém hơn gia đình Duẫn Khải Trạch một chút, tuy nhiên vẫn được xem là môn đăng hộ đối, so với kẻ nghèo hèn như Thanh Tiêu chính là một trời một vực.

Lời khen cùng thái độ hiền hòa của Thẩm Tú Ngọc còn tiếp thêm tự tin cho Tích Uyên, cô ta đoán rằng Duẫn Khải Trạch kính trọng mẹ mình như thế, hắn sẽ không thể nào cãi lại quyết định của bà. Tích Uyên chính là mang lòng tin vững chắc như thế này mà chờ Duẫn Khải Trạch, thế nhưng một tuần rồi hay tuần, sau đó là hơn một tháng rồi sáu tháng, Duẫn Khải Trạch vẫn không hề liên lạc với cô. Tích Uyên cảm giác sự việc lần nữa đi xa tầm kiểm soát của mình, nhưng cô ta lại không thể trơ mắt làm ngơ giống như trong quá khứ, thế là Tích Uyên quyết định đến tận nơi gặp mặt Duẫn Khải Trạch.

Nhiều năm cố quên đi bóng hình của hắn, nhưng kỳ lạ thay, lúc Tích Uyên vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt của cô đã không theo kiểm soát của mình, cứ như thế dính lên người của Duẫn Khải Trạch, sau đó không rời đi được nữa.

Hắn đã từ một tên công tử ăn chơi trác táng mà trưởng thành, hơi thở trưởng thành và mị lực ấy không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người, mà Tích Uyên cũng không phải là ngoại lệ trong số đó.

Nửa sườn mặt đẹp trai hiện vào võng mạc của Tích Uyên, cô ta ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó đầu óc trống rỗng không kịp nghĩ gì mà cứ bước lên phía trước, lúc tỉnh lại thì cánh tay của Tích Uyên đã bám lấy tay Duẫn Khải Trạch.

Lúc này Tích Uyên sợ hãi không thôi, cô nghĩ rằng Duẫn Khải Trạch vẫn còn nhớ thù cũ mà đẩy cô ra xa, chuyện cô mất mặt trước bao nhiêu người chỉ là việc xảy ra sớm hay muộn.

Nhưng thực tế lại khác xa những gì mà Tích uyên dự đoán, Duẫn Khải Trạch chỉ nheo mắt nhìn cô, hắn đánh giá Tích uyên một lượt, sau đó bình tĩnh quay đầu, nói thêm vài câu với đối tác. Khi cả hai bên thương lượng xong xuôi, Duẫn Khải trạch lặng lẽ gỡ tay Tích Uyên ra, bình thản mà hỏi cô.

“Cô đến tìm tôi có việc gì sao?”

Đến giọng nói cũng không mang theo sự bất mãn nào, đạm mạc nhưng lạnh nhạt, Tích Uyên chìm trong thanh âm ấy, cô ta luống cuống một lúc lâu, cuối cùng ngượng ngùng nói.

“Em… mẹ anh từng bảo em chờ liên lạc của anh, như em đã đợi rất lâu cũng không có… cho nên…”

Tích Uyên nói nửa bỏ nửa, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để một người thông minh như Duẫn Khải Trạch hiểu ra tất cả, hắn trầm mặc một lúc, sau đó thỏa hiệp.

“Được, chúng ta đi.”

Tích Uyên có hơi ngỡ ngàng, cô nhìn những khuôn mặt chứng kiến tình huống ban nãy cũng sững sờ không kém mình, đáy lòng Tích Uyên nhảy lên một tia chộn rộn khó tả.

Duẫn Khải Trạch không còn gay gắt với cô nữa, liệu đó có phải là minh chứng cho khả năng của Tích Uyên hay không, rằng lần này cô sẽ không thất bại, cô sẽ có được thứ mà mình hằng mong ước.

Người đàn ông đó sẽ sớm thuộc về cô mà thôi.

Có phải không, có phải là như thế không?

Tích Uyên vui sướиɠ đến mức hai mắt cong lên, cô nhận thấy từng khuôn mặt chuyển từ ngạc nhiên sang hâm mộ, tầm nhìn lại có phần cao lên, trong đầu Tích Uyên đã lưu chuyển không biết bao nhiêu viễn cảnh tốt đẹp.

Duẫn Khải Trạch không hề biết cũng không quá quan tâm đến suy nghĩ lúc bấy giờ của Tích Uyên, đơn giản là vì hắn không có tâm trạng, càng không có hứng thú. Hắn chờ Tích uyên lên xe liền nhanh chóng lái xe qua đường, hai người dừng lại tại một quán cà phê khá sang trọng, Duẫn Khải Trạch còn đích thân đặt một chỗ riêng biệt, cách xa tầm nhìn của nhiều người.

Tích Uyên nghe thế lại bắt đầu ảo tưởng trong đầu, cô ta thầm nghĩ không lẽ Duẫn Khải trạch lựa nơi vắng người để lát nữa làm một số việc không dám để ai nhìn thấy với cô ta hay sao?

Tích Uyên mộng mơ rất nhiều, tiếc là cái viễn cảnh ấy có đến kiếp sau cũng không tài nào xảy ra được.

Duẫn Khải Trạch gọi nước, chờ phục vụ đem đồ uống đưa lên bàn và rời đi, hắn cũng không chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tích Uyên mà chủ động đi thẳng vào vấn đề.

“Như cô đã biết, chuyện của hai người chúng ta là do một tay mẹ tôi định ra.”

Tích Uyên hơi mơ màng, cô ta không hiểu lý do mà Duẫn Khải Trạch nói ra mấy câu này, ù ù cạc cạc mà đối đáp.

“Vâng.”

Duẫn Khải Trạch thấy thế liền thở phào: “Vậy thì tốt, cô biết rõ đó không phải là chủ ý của tôi là được. Chúng ta chỉ cần gặp mặt nhau một lần xem như xong, tôi sẽ có cách khuyên bà ấy không làm phiền cô nữa, chuyến này đi vất vả cho cô rồi.”