Chương 65: Tài sản.

Thẩm Tú Ngọc đẩy cửa bước vào, ánh mắt của bà rơi trên vết thương của Duẫn Khải Trạch, dáng vẻ vốn đã lạnh lùng nay lại càng thêm rét lạnh, bà đưa tay chỉ thẳng và mặt Duẫn Thanh, không kìm được tức giận mà mắng thẳng.

“Hay cho Duẫn Thanh ông, đến con trai của ông mà ông lại ra tay nặng như thế, ông có phải vì người đàn bà kia, vì con của ả ta mà muốn gϊếŧ chết con trai của mình luôn hay không? Duẫn Thanh, ông còn chút tình người nào hay không hả? Lương tâm của ông bị chó ăn rồi?”

Thẩm Tú Ngọc không giữ được cảm xúc của mình, thường ngày bà là người phụ nữ hiền lương thục đức, phàm là việc gì cũng luôn nghe theo lời Duẫn Thanh, tuy nhiên lần này bà lại quá khích mà hét lên, giọng nói mềm mại thường ngày trở nên chói tai vô cùng, đến mức chính Duẫn Khải Trạch vừa nghe đã cảm thấy đau xót.

“Thẩm Tú Ngọc, bà nói lí lẽ một chút được không? Tôi cũng chỉ là vô ý mà thôi.”

“Vô ý, vô ý đến mức mặt của con trai tôi đều sưng lên hết, ông còn vì đứa con hoang kia làm loạn lên, ông muốn đưa nó đi đâu, ông thật sự xem nó là con gái mà chăm sóc đấy à?”

Duẫn Thanh thường ngày xem thường Thẩm Tú Ngọc, bởi gia thế của bà không bằng ông, tính tình của bà cũng nhút nhát, ông bảo gì bà cũng chỉ vâng dạ nghe theo, rất ít khi nào có thái độ cùng cự cãi với ông. Nhiều năm chung sống cạnh nhau, ông đã quen với cảnh mình được Thẩm Tú Ngọc trân trọng, vâng lời, nay bà ấy lại phản ứng kịch liệt như thế, Duẫn Thanh nhất thời không biết đối phó với bà thế nào.

Dù sao người có lỗi trong chuyện này chính là ông, người bị tổn thương cũng là Thẩm Tú Ngọc và Duẫn Khải Trạch, ông không thể trơ tráo đến mức lớn tiếng phân cao thấp cùng bọn họ.

“Tú Ngọc, bà hãy hiểu cho tôi một chút đi, có được không? Bà biết rõ Thanh Tiêu là… dù sao cũng là con của tôi, tôi đã cố gắng đem nó đi đến nơi khác, tránh gặp mặt bà rồi, bà còn muốn sao nữa đây? Không lẽ bà trơ mắt để tôi chứng kiến con gái của mình chết dần chết mòn hay sao?”

Thẩm Tú Ngọc cảm thấy nực cười quá đỗi, bà chẳng có nghĩa vụ gì mà đi để ý đến đứa con hoang kia cả, nó không chết sớm lại trở thành một cái gai lớn trong lòng bà.

Thẩm Tú Ngọc giương ánh mắt oán hận nhìn chồng mình, cảm xúc đen tối ấy như nhấn chìm đi một chút ý thức còn sót lại của bà. Bà thật sự hy vọng bản thân mình có đủ năng lực để ngay tại đây bóp chết con nhỏ kia.

Chỉ cần nó chết đi, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết rồi, con của bà, chồng của bà, hai người này sẽ chẳng còn gì để đau buồn rầu rĩ.

Họ là của bà, đừng ai mong cướp đi họ, kể cả một ánh nhìn hay một sự quan tâm bà cũng không cho phép.

Huống hồ chi đó lại là đứa con của ả Cổ Tình, người mà bà hận đến thấu xương, bà không thể để yên cho nó sống tốt như thế được! Tuyệt đối không!

“Muốn đưa nó đi đến đâu, ông cũng muốn đi theo nó, muốn chăm sóc nó để bù đắp mấy mươi năm xa cách à? Tình cảm cha con của hai người thật đáng quý biết bao”

Duẫn Thanh mặc cho Thẩm Tú Ngọc ra sức giễu cợt, ông nghĩ chỉ cần vợ của mình xả hết tức giận trong người ra, sớm muộn gì bà cũng sẽ đồng ý với yêu cầu này của ông.

Duẫn Thanh biết, Thẩm Tú Ngọc cũng muốn đuổi Thanh Tiêu khuất khỏi mắt mình, chỉ là bà vẫn chưa đón nhận được tình huống vừa xảy ra, bà hận người mà mình cùng đầu ấp tay gối đã lừa dối mình, bà muốn phát tiết, muốn chì chiết ông, để Duẫn Thanh luôn cao ngạo kia cũng có lúc khổ sở vì thấy có lỗi.

“Tú Ngọc, xin lỗi bà, tôi không phải là một người chồng tốt, là tôi sai rồi, bà muốn đánh muốn mắng như thế nào tôi cũng không có ý kiến, nhưng hai đứa trẻ đó, chúng đều vô tội.”

L*иg ngực Thẩm Tú Ngọc nghẹn chặt, đến tận giờ phút này mà Duẫn Thanh vẫn muốn giả vờ làm người cha đứng đắn, hành động của ông làm cho bà cảm giác tởm lợm đến buồn nôn.

Trong đầu Thẩm Tú Ngọc chợt chạy qua một dòng ký ức tăm tối trong quá khứ, bà nhớ đến bản thân đã chật vật cùng khổ sở như thế nào, nhớ đến hai người bọn họ trong lúc bà đau khổ nhất đã vui vẻ ra sao.

Nắm đấm trên tay Thẩm Tú Ngọc siết chặt lại, bà đang cố trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, những chuyện này lại quá mức khó khăn, những chuyện mà bà muốn quên đi nhất lại lại bị Duẫn Thanh khơi mào, để cho bà nhớ lại mọi chuyện.

Oán hận như ngọn lửa nóng cháy trong lòng, càng lúc càng dâng cao, đầu ngọn lửa đốt đến dạ dày, Thẩm Tú Ngọc bước đến gần Duẫn Thanh, thả nhẹ một câu.

“Ông muốn tôi đồng ý cho ông đi cùng Thanh Tiêu, được, vậy thì ngay ngày mai, ông hãy chuyển tất cả tài sản của ông cho Duẫn Khải Trạch, còn đứa con mà ông làm rơi kia, vẫn được chăm sóc và nuôi dưỡng đầy đủ, nhưng cô ta đừng hòng có được một phần tài sản nào của nhà họ Duẫn!”