Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 57: Tự làm đau mình.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cổ Tình mất rồi, mất trong một ngày mưa tầm tã, bà ấy chỉ kịp nhìn Thanh Tiêu lần cuối, sau đó thảng thốt nói ra một chữ đừng, cùng ánh mắt căm hận rơi lên người Duẫn Khải Trạch.

Đừng, rốt cuộc là bà đang khuyên cô đừng làm gì, Thanh Tiêu không kịp nghe cũng không kịp hiểu. Kể cả chuyện bà thay đổi thái độ với Duẫn Khải Trạch, Thanh tiêu cũng mù mờ không hiểu.

Cổ Tình cứ như như thế mà rời đi, vội vàng đến mức Thanh Tiêu không kịp trở tay, ở thế giới quá đầy mệt mỏi này, sau cùng Thanh Tiêu vẫn phải chịu cảnh đơn độc một mình.

Thanh Tiêu ngất đi, hơn hai ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, dường như cú sốc lần này đối với cô quá lớn, cả cơ thể vốn yếu ớt không chịu được nay trúng một phát này đã hoàn toàn ngã gục.

Duẫn Khải Trạch một tay lo tang sự cho Cổ Tình, còn vừa phải chăm sóc cho Thanh Tiêu, thời gian để lấy lại sự trong sạch cho Thanh Tiêu đã trễ, tin đồn về cô như từng lớp sóng lớn kéo đến, không một ai đứng ra chống đỡ cho cô, cũng không một ai lên tiếng thanh minh về sự việc lần này, trong suy nghĩ của nhiều người đã mặc định sự im lặng kia chính là lời thú nhận dơ bẩn nhất. Những bình luận công kích Thanh Tiêu càng lúc càng tăng, đến tận lúc này, những người bạn học có lòng tin với Thanh Tiêu nhất cũng trở nên lung lay.

Danh dự của Thanh Tiêu bị vấy bẩn, sớm đã không có cách rửa sạch.

Ngày thứ ba, Thanh Tiêu tỉnh khỏi mộng cảnh, đầm nước đen trong mắt bị rút đi sạch sẽ, cô lẳng lặng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, đầu não quay cuồng một lúc rồi tĩnh lặng lại. Những kí ức đau đớn lần lượt chạy quanh người, trái tim của Thanh Tiêu cũng theo đó mà co rút dữ dội.

Mắt cay, mũi lại chua xót vô cùng.

Cô ngồi thừ một lúc lâu, lặng lẽ rơi nước mắt, trên mặt lại không mang theo chút cảm xúc nào. Duẫn Khải Trạch đẩy cửa đến đem cháo cùng sữa cho Thanh Tiêu, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải trạng thái mất hồn của cô, mi tâm Duẫn Khải Trạch nhăn lại, có lẽ là vì chuyện xảy ra quá vội vàng, cho nên cô mới đem theo bộ dáng khổ sở như thế.

Hắn cần phải đối xử với cô nhẹ nhàng hơn, tránh trường hợp cô quá khích mà xảy ra chuyện.

Duẫn Khả Trạch để đồ ăn lên bàn, sau đó đi đến mép giường của Thanh Tiêu, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng bảo.

“Thanh Tiêu, em lại ăn một chút gì đó nhé, cả hai ngày nay em không ăn được gì rồi.”

Thanh Tiêu nhìn thẳng vào mắt của Duẫn Khải Trạch, tầm nhìn rơi vào một mảng trắng xóa như tuyết, lời hắn nói bên tai lại trở nên ồn ào quá đỗi.

Đừng nói nữa, rất ồn ào, đầu cô nổ tung mất.

Thanh Tiêu ôm mặt mình, chất lỏng ấm nóng theo đó tuôn xuống qua cổ tay.

Duẫn Khải Trạch lo lắng với tình trạng bất ổn của cô, hắn nhanh chóng nắm lấy vai Thanh Tiêu nói thêm vài lời, nhưng cô đã nhanh chóng gục lên vai hắn. Sự yếu mềm ấy như dòng nước chảy xiết từ trong lòng trào ra ngoài, không ai có thể chống đỡ được.

Nửa gò má của Thanh Tiêu tựa lên vai Duẫn Khải Trạch, cũng vì thế mà nước mắt ấm nóng kia đã nhanh chóng chảy xuống hõm vai, rơi vào lòng của hắn.

Cô khàn giọng, thanh âm của sự bất lực và yếu ớt, như một con thú nhỏ không tìm được chốn nương tựa vào.

“Duẫn Khải Trạch, tôi… tôi không còn ai nữa.”

Cổ Tình mất rồi, Thanh Tiêu tựa như con diều đứt dây, chao đảo giữa vùng trời rộng lớn, không biết bay về đâu, không biết kết cục của nó là tan xương nát thịt hay là vị vây hãm giữa một tán cây xa lạ nào đó vĩnh viễn.

Không biết, cái gì cô cũng không biết, đầu cô rỗng tuếch, tim thắt lại theo từng nhịp thở, nếu không bám víu lấy người Duẫn Khải Trạch, có lẽ cô đã ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt, tựa ôm lấy bản thân đang co cụm lại, run rẩy không ngừng.

“Tại sao mọi chuyện lại như thế này?”

Cô thật sự không hiểu được, những thứ đen tối và u ám kia theo đà quấn lấy người cô. Chuyện trong trường, chuyện tình cảm, sau đó còn có chuyện của Cổ Tình, tất cả xoay vòng người cô đều trở nên tồi tệ đến khó tin.

Chưa đầy bao nhiêu ngày, Thanh Tiêu triệt để trắng tay.

“Đừng khóc nữa, Thanh Tiêu, không sao, không sao mà, em vẫn còn có anh ở đây, đừng sợ.”

Thanh Tiêu rụt người lại, cô nép chặt vào người Duẫn Khải Trạch, hắn không đưa tay vuốt lấy phần tóc rối vướng lại trên vai cô.

Khoảnh khắc hiếm hoi mà cô nghe lời hắn, ỷ lại vào hắn, không còn đưa gai nhọn tổn thương hắn, nhưng so với những thứ đó, tâm trạng của Duẫn Khải Trạch càng không tìm được chút vui vẻ nào.

Hắn thà rằng cô cứ kiếm cớ để gây sự với hắn, hoặc là mắng hắn, hoặc là đánh hắn, giống hệt với cách mà cô đã làm từ trước, ít ra một Thanh Tiêu như thế biết giận hờn, có vui có buồn, không cần phải chịu lấy nỗi đau đớn như lúc này, cũng không tự thu mình vào một vỏ bọc yếu ớt, tâm hồn lẫn thể xác đều bị thương tổn.

Duẫn Khải Trạch yêu cô, lo nỗi lo của cô, đau cùng nỗi đau của cô, nhưng sau cùng hắn vẫn không phải là người thật sự trải qua cảm giác kia, hắn không biết được cô đang đau khổ cùng mệt mỏi đến nhường nào, hắn cũng không cảm nhận được một trăm phần trăm sự giằng xé đang chảy trong huyết quản của Thanh Tiêu.

Hắn chỉ có thể cật lực giúp cho cô bình tĩnh trở lại, còn việc cô có thể thoát khỏi bóng tối ấy hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cô cả.

“Không khóc, Thanh Tiêu ngoan nhé, anh dẫn em đi ăn một chút, em nhìn xem bản thân đã ốm thành dạng này rồi.”

Duẫn Khải Trạch dứt lời liền khom người bế Thanh Tiêu lên, cô vòng qua cổ hắn, như một con búp bê xinh đẹp vừa được hắn lấy từ tủ kính ra bên ngoài, khuôn mặt ngơ ngác, vành mi đo đỏ vì sợ hãi, còn có cả đôi con ngươi bị tước hết hồn phách.

“Thanh Tiêu, em đừng tự dày vò bản thân như thế nữa, có được không em?”
« Chương TrướcChương Tiếp »