Chương 1: Hôn.

Quán bar Thiên Thần, tầng ba.

“Chuyện ở khu Đông Anh đã giải quyết xong rồi?”

Duẫn Khải Trạch nhàm chán rót rượu, bắt đầu đi vào nói chuyện chính.

Lâm Thu Thạch thu lại dáng vẻ cười đùa, gật đầu: “Đã liên lạc rồi, lần này tôi sẽ cho lão già đó một cái tay của đàn em ông ta, xem xem còn cứng được đến đâu.”

“Cẩn thận một chút, đừng để phía trên tóm được.”

“Cậu yên tâm đi, chỗ Nhị gia bên đó uy tín lắm, ra tay cũng sạch sẽ, chắc chắn không có vấn đề, hơn nữa ba của Thế Lập còn là cục trưởng, nói trước với ông ấy vài câu là được.”

Mảnh đất Đông Anh đó Duẫn Khải Trạch từ đầu đã nhắm trúng, dù bên ngoài có vẻ cằn cỗi, nhưng bên trong cất giấu vô số quặng mỏ tiềm năng.

Đáng tiếc, người sở hữu mảnh đất này lại không thức thời, ông ta biết được giá trị của mảnh đất liền trở mặt kì kèo đòi tăng giá. Duẫn Khải Trạch cũng hết cách, dù sao dự án khai thác khu Đông Anh cũng sắp được trình xuống, hắn phải nắm bắt thời cơ để ra tay.

Nếu ông ta không muốn ngon ngọt, vậy Duẫn Khải Trạch đành cho lão thấy máu trước.

Duẫn Khải Trạch ừ một tiếng, bàn tay thon dài cầm lấy ly rượu đưa bên môi. Dưới ánh đèn phòng, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn chìm phân nửa vào trong bóng tối, lộ ra vài phần âm u.

Duẫn Khải Trạch, thiếu gia độc đinh của nhà họ Trạch, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Long đứng đầu ở thành phố. Là một tay chơi gái nổi tiếng, cũng là một kẻ mưu mô chước quỷ ai nhắc đến cũng phải kiêng kị vài phần.

Hắn có thể dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ để thu thứ hắn muốn về tay.

Hai người trò chuyện thêm đôi câu, Lâm Thu Thạch nhận được tin nhắn, hắn cau mày nói.

“Tên Hàn Tranh kia cũng đang ở đây, hắn muốn mời cậu sang đó chơi một chút, hừ! Tên này chắc chắn cố tình lựa thời điểm để nịnh bợ cậu.”

Duẫn Khải Trạch nghe được cái tên này, đáy mắt lạnh xuống, trong giọng nói không mang theo chút phập phồng nào.

“Vậy thì qua đó xem đi, tôi cũng mỏi mắt trông chờ bản lĩnh của hắn như thế nào.”

.

Thanh Tiêu cho dù không tình nguyện thì cô vẫn bị ép lên tầng ba của quán tiếp rượu cho khách. Khi vừa mở cửa phòng 304, cô liền ôm mặt ho sặc sụa, bên trong khói thuốc mù mịt, rượu để ngổn ngang, những người phụ nữ đi theo bọn đàn ông này ngang nhiên ngồi lên đùi họ, bên dưới vạt váy là cánh tay màu lúa mạch đang luồn vào trong.

“Đến tiếp rượu đấy à? ”

Thanh Tiêu gian nan gật đầu.

“Uầy, dáng người khá thật.”

“Mông cũng cong, eo cũng nhỏ, lại đây một chút, để tôi sờ nào, sờ xong sẽ cho em tiền.”

Cũng không biết là ngôn ngữ ô uế của ai, vừa nghe vào tai đã khiến chân mày Thanh Tiêu giần giật.

Cô từ đầu đến cuối một mực im lặng, mở rượu rót cho từng người, nửa khuôn mặt bị che dưới mái tóc xòa xòa không nhìn rõ dung nhan. Người trong phòng ban đầu hiếu kì ghẹo cô nhưng sau đó họ bị cô làm ngơ, bắt đầu tỏ ra khó chịu, muốn làm khó người phục vụ nhỏ nhoi này.

“Cười một chút lên cho tôi xem nào, còn nữa, vén tóc lên cho tôi nhìn mặt.”

Thanh Tiêu một mực im lặng, tập trung làm công việc của mình, vừa xong đã lùi vài bước đứng bên ngoài.

Hành động này chính thức chọc giận họ.

“Sao đấy, cái thái độ gì đây, cô lên mặt với bọn tôi à?”

“Cười lên một chút thì chết sao, quản lí của cô dạy cô tiếp rượu như thế?”

* “Nhớ, tuyệt đối không được đắc tội với những vị kia, nếu không cả tôi và cô, những người làm trong này đều khó sống, có hiểu không?”*

Thanh Tiêu nhớ đến lời quản lí nói, cô mím môi, cúi đầu nói xin lỗi.

Sau đó cô bị một cánh tay lôi mạnh xuống, Thanh Tiêu ngã lên sô pha, một bàn tay xa lạ đưa đến sờ tóc cô, còn muốn chạm vào khuôn mặt cô vuốt ve. Cô vội vàng né sang một bên, hất mạnh cái tay kia, bật người rời khỏi sô pha.

Loảng xoảng.

Hàn Tranh vừa bị cô hất tay chính thức phát hỏa, hắn đẩy rượu từ trên bàn xuống hết, lớn giọng quát.

“Tình huống gì đây? Đã vào chỗ này rồi còn làm giá như thế? Cô có biết tôi đang là khách hàng không, còn dám lớn gan chống đối.”

Bạn bè của hắn nhìn thấy thế vội châm dầu vào lửa.

“Mẹ nó, bà ta đưa con nhỏ này lên đây làm gì, thái độ nhìn thôi đã phát bực.”

“Cô mau cút ra, gọi quản lí lên đây, ông đây muốn đổi người! Hôm nay cô dám chống lại bổn thiếu gia, vậy thì chuẩn bị ra khỏi đây mà không có một xu đi.”

Thanh Tiêu bị đẩy đến cửa, cô đứng thẳng tắp như một tượng đá, nhìn thì an tĩnh, nhưng ngón tay cô đã run rẩy từ lúc nào.

Cô cần công việc này, cô cần tiền.

Thanh Tiêu chật vật đi đến, khom người xuống.

“Tôi xin lỗi, xin anh đừng báo lại với quản lí.”

Hàn Tranh hất mặt, hắn ngồi xuống sô pha, lấy một ly rượu đổ lên ống quần của mình, cay nghiệt nói.

“Nếu không muốn tôi khiếu nại với cấp trên, nếu cô còn muốn cầm tiền của tôi, vậy thì bò đến đây liếʍ hết rượu trên ống quần tôi đi.”

Hắn ta rút trong người một xấp tiền ném thẳng vào mặt Thanh Tiêu, chúng va vào người cô, sau đó bay lả tả xuống đất, còn cô đứng khom người, hèn nhát chịu hết những lời sỉ nhục này.

Đau đớn làm sao.

“Mau, lại đây liếʍ hết cho tôi!”

“Liếʍ đi, liếʍ nhanh lên thì Hàn thiếu gia sẽ tha cho cô một mạng.”

Nắm đấm trong tay cô cuộn chặt, hai mắt đỏ hoe, cô trở thành vật tiêu khiển của những kẻ quý tộc như bọn họ.

Hệt như một con chó, bảo gì phải nghe nấy thì mới có thưởng, nhục nhã không ai bằng.

Thanh Tiêu biết bản thân không chống lại bọn họ nổi, cô chầm chầm nhích từng bước đến, phía sau thuộc hạ của Hàn Tranh đã nhanh chân đạp Thanh Tiêu một phát.

Cô chới với ngã xuống, hai chân bị thủy tinh vỡ cứa đến chảy máu, con người nhỏ bé quỳ dưới chân Hàn Tranh, như một kẻ tiện tì hèn mọn.

Nước mắt chua xót bỗng chốc chực trào ra, cô bị ấn đầu xuống.

“Qua đây.”

Khi khuôn mặt của cô sắp chạm vào ống quần Hàn Tranh, một âm thanh từ tính vang lên, phá hủy cục diện căng thẳng.

Thanh Tiêu ngẩng mặt lên, bấy giờ mới biết trong góc tối kia vẫn có người.

Hàn Tranh nghe được tiếng nói của Duẫn Khải Trạch, tưởng rằng hắn hứng thú với việc dạy dỗ này của hắn, liền vội vàng cười nịnh.

“Duẫn ca à, anh muốn…”

“Tôi không nói cậu, cô gái kia qua đây.”

“À, được được, cô…mau cút qua bên kia đi!”

Hàn Tranh sợ Duẫn Khải Trạch, hắn ta im miệng đẩy Thanh Tiêu đến góc tối kia. Thanh Tiêu như được giải thoát, cô thở phào nhẹ nhõm chầm chậm đi đến, trong lòng thầm cám ơn người đàn ông vừa cứu mình một mạng.

Cũng chính vì lời cứu giúp lúc nãy, cô ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông này cùng bọn Hàn Thanh không phải một giuộc.

Nhưng Thanh Tiêu lầm rồi, khi cô khập khiễng đi đến, Duẫn Khải Trạch đã nâng ánh mắt hứng thú nhìn cô. Thanh Tiêu chưa kịp phát giác ra, cô đã bị hắn kéo đến ngồi lên đùi, một bàn tay nắm chặt eo cô, một bàn tay còn lại vuốt ve lưng cô.

“Anh, anh làm cái gì đấy?”

Cô sợ hãi chặn lại tay hắn đang luồn vào áo mình, nào ngờ Duẫn Khải Trạch ra vẻ đương nhiên mà đáp lại.

“Vừa cứu cô một mạng, không muốn báo đáp công lao của tôi sao?”

“Không, không được.”

“Im lặng đi nào, nếu cô không muốn cho, vậy tôi đành tự đến mà lấy vậy.”

Duẫn Khải Trạch vừa dứt lời, trong bóng tối hắn tiến đến gần, mặc cô vùng vẫy mà hào hứng hôn cô.