Chương 2
“Được rồi, đừng khóc…” Minh Mị đi tới trước mặt Bùi Thiên Huyễn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, thế nhưng Bùi Thiên Huyễn lệ vẫn như trước không dừng được, không ngừng rơi xuống dục dũng, ngày càng giống như mưa rơi xuống.
“Ai…” Minh Mị không khỏi phiền não, hắn làm sát thủ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp sự tình như thế này, trốn trên xà nhà trong phòng mà còn để tiểu tử này phát hiện!
Tiểu tử này thoạt nhìn là không biết võ công, chỉ là bởi vì thấy dáng vẻ nghịch nước của y, liền nhịn không được bật cười, mới có thể bị y phát hiện dễ dàng như vậy.
Dáng vẻ của y như vậy, rất giống với con chó nhỏ mà y đã từng nuôi, luôn luôn thích phe phẩy đuôi đi theo bên cạnh hắn với biểu tình vui sướиɠ, mà vẻ mặt ủy khuất hiện tại cũng giống chó nhỏ bị hắn bỏ ở nhà cô đơn…
Minh Mị trong lòng đang chìm đắm trong việc nuôi dưỡng động vật khả ái, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, thì tay đã chạm đến mặt đối phương.
Da mịn màng trơn nhẵn, do bị hắn đυ.ng chạm, Bùi Thiên Huyễn thoáng run rẩy, trên mặt đã đỏ lên, càng tăng thêm không ít kiều mị cùng khả ái, làm hại Minh Mị đích tim nhất thời mãnh liệt đập liên hồi, thiếu chút nữa do không thể đè nén lòng ham mê những vật đáng yêu, mà đem thiếu niên trước mặt trực tiếp khỏa bao lại mang đi.
Thế nhưng, hắn cũng vẫn chưa quên ý đồ đến đây là gì, vẫn chưa quên thiếu nữ kia đau khổ cầu xin hắn.
“Ân công, ta không muốn gả đến Đông Ly… Van cầu ngươi, dẫn ta đi…”
Lúc đó chính là một lúc nhẹ dạ, chịu không được bị thiếu nữ quấy rầy, mới tạm thời quên đi nhiệm vụ nguyên bản, cố mà đáp ứng nàng, thế nhưng không nghĩ tới, thiếu nữ kia thân phận lại đặc thù như thế! Căn bản không phải là người hắn nói bắt cóc liền có thể bắt cóc!
“Ta buông ngươi ra, thế nhưng ngươi không được kêu loạn, bằng không…” Minh Mị thoáng phát ra một tia sát ý, ánh mắt hung ác độc địa ra lệnh làm Bùi Thiên Huyễn sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể liều đem cái đầu bé nhỏ của y mà gật như gà mổ thóc.
Minh Mị tuy rằng biểu hiện hung ác độc địa, nhưng động tác lại phi thường cẩn thận, nhẹ nhàng lấy vật trong miệng Bùi Thiên Huyễn ra, không nghĩ tới thiếu niên tuyệt không tuân thủ lời hứa, lập tức hét lên: “Đến…”
Chỉ một chữ, còn chưa đủ khí lực, mũi cùng miệng đã bị bàn tay to lớn của Minh Mị bịt kín, Bùi Thiên Huyễn lập tức giãy dụa, hoa chân múa tay loạn xạ, làm bọt nước văng tung tóe.
Gắt gao bịt kín miệng thiếu niên, Minh Mị nhíu mày, người trong giang hồ trọng nhất chữ tín, thế nhưng tiểu tử này lại dám lật lọng, vừa mới cầu xin tha thứ, nháy mắt liền bội ước kêu cứu, may là hắn tay mắt lanh lẹ! Như vậy thật là tiểu nhân đê tiện, không bằng cả mình…
Sát khí ngoan độc bốc lên đầu, Minh Mị đưa tay kia bóp cổ thiếu niên, Bùi Thiên Huyễn mặt đỏ lên, ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn nam tử đang cướp đoạt hô hấp của mình.
Minh Mị cuối cùng, cũng chưa dùng sức bóp chặt khí quản của y, chính do thiếu niên trợn to hai mắt đẫm lệ, nhìn qua thật đáng thương…
Đối phương bất quá chỉ là một tiểu quỷ, hà tất cùng hắn so đo? Minh Mị nghĩ thông suốt, lực đạo trên tay cũng giảm bớt, thế nhưng thiếu niên dần dần khép hai mắt lại, cả người đều chìm xuống nước.
Minh Mị kinh hãi, vội vàng đem Bùi Thiên Huyễn kéo lên, mới phát giác y sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, đại khái là bị bàn tay hắn ngăn chặn hô hấp mà dẫn đến hít thở không thông ngất đi…
Dò xét hơi thở đối phương, Minh Mị một tay ôm lấy người trong nước bế ra, đặt trên giường, 1 tay bịt mũi y, 1 tay khai mở đôi môi y, cúi xuống thổi khí vào yết hầu thiếu niên.
Hấp khí, thổi khí… Như vậy lại làm vài lần, thiếu niên rốt cục ho ra thanh âm, tiếng nói phát ra khàn khàn rêи ɾỉ.
Minh Mị như trước môi vẫn kề môi với Bùi Thiên Huyễn, cảm giác mềm mại làm hắn không khỏi có chút quyến luyến, chỉ hy vọng thiếu niên có thể chậm 1 chút hãy thanh tỉnh.
Bùi Thiên Huyễn mơ mơ hồ hồ mở mắt, phạm vi nhìn chính là không rõ, thế nhưng có thể cảm giác được có người đang hôn môi y,tròng đầu phản ứng đầu tiên chính là, nếu như là mỹ nhân thì có bao nhiêu hảo?
“Ngươi rốt cục tỉnh rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?” Minh Mị nhìn thiếu niên một lần nữa trợn mắt, đành phải buông thân thể mềm mại của thiếu niên ra, cẩn thận hỏi thăm.
Chờ Bùi Thiên Huyễn thấy rõ mặt Minh Mị, sắc mặt trắng bệt nhất thời lại càng trắng thêm! Cợt nhã mình, cư nhiên lại là một nam tử, hơn nữa diện mạo hiên ngang, tướng mạo dương cương, tuyệt không như Lạc tể tướng, Liễu thái sử, Ngụy thượng thư âm mưu hiểm độc..
Người, là một nam nhân, tướng mạo không sai chính là nam nhân, thế nhưng không phải là mỹ nhân như y đã suy nghĩ trong lòng! Y, Bùi Thiên Huyễn bảo lưu nụ hôn đầu tiên là để cho mỹ nhân mà, nhưng thế nào lại thành đem cho vị lão huynh trước mặt này?
Bùi Thiên Huyễn nước mắt lòa xòa, trong lòng ủy khuất, mắt thấy sẽ lớn tiếng khóc ra, Minh Mị luống cuống tay chân, hắn chính lần đầu tiên bị sinh vật(*)
như vậy chỉnh đến không biết làm sao, chỉ có thể dùng tới thủ pháp duy nhất, nhẹ nhàng xoa xoa tóc đối phương 1 cách dịu dàng, một bên ôn nhu thì thào: “Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi… Yên tâm…”
Âm điệu bình thản trầm ổn, mang theo điểm từ tính ma lực, âm thanh từng đợt lọt vào màng nhĩ, Bùi Thiên Huyễn bỗng nhiên nghĩ mình cũng mệt, cũng không cố tiếp tục khóc, trực tiếp tựa lên vai Minh Mị.
Minh Mị tiếp tục vuốt ve gáy Bùi Thiên Huyễn, 1 lúc lâu, thấy người trong lòng không hề giãy dụa, không có động tĩnh gì, hắn mới thở dài, thầm nghĩ may là sở trường của hắn là thôi miên đại pháp, do đó dù là dã thú hung mãnh hắn cũng có thể đem đối phương thuần phục.
Nhẹ nhàng đem Bùi Thiên Huyễn đặt xuống giường, thiếu niên nặng nề do hôn mê ngủ, nhưng đem thân thể cuộn tròn lại, chu cái miệng nhỏ phát ra âm thanh thì thào, trên mặt rốt cục cũng khôi phục sắc thái trắng mịn, điểm thêm hai má đỏ ửng.
Thoạt nhìn, thật sự rất giống tiểu bạch thỏ khả ái…
Minh Mị nuốt nước bọt, hắn là một sát thủ, thế nhưng lại phi thường thích loài vật khả ái, người nhà hắn toàn thể từ trên xuống dưới đều đồng nhất 1 lòng, gọi hắn là quái nhân.
Thế nhưng, cũng chỉ có động vật mới có thể yên lặng đích theo bên cạnh hắn, không giống nhân loại huyên náo đầy thị phi, lần trước vô ý cứu 1 người, kết quả tiểu tử kia liên tục đi theo mình, mở miệng là ân công ngậm miệng cũng ân công, khiến Minh Mị tâm phiền ý loạn, vài lần muốn đem na tiểu tử đó quăng xuống vách núi.
Chỉ là dù sao cũng là tính mệnh mình cứu về, Minh Mị vô pháp hạ độc thủ, cũng chỉ có thể vội vã đem đối phương đuổi về nhà, liền tẩu thoát thật nhanh khỏi đó, nếu không người nọ còn có thể lải nhải càng thêm lợi hại…
Sở dĩ, Minh Mị luôn luôn không thích cùng người giao tiếp, hắn gặp qua rất nhiều chuyện, cũng biết nhân loại tâm so với kiếm của mình còn độc hơn vài phần…
Chỉ là trước mặt người này, cũng là lần đầu tiên Minh Mị nhiều gặp qua người giống loài vật đến vậy, làm hắn nhịn không được muốn đưa tay đυ.ng chạm, muôn ôm thân thể mềm yếu kia.
Ngón tay trên đôi môi hồng nhạt của thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve, Bùi Thiên Huyễn đang ngủ say, cảm giác được đôi môi bị động chạm, cũng chỉ là hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng lại đúng lúc đem ngón tay Minh Mị cắn trong miệng.
Giống hệt chó nhỏ mới sinh đang mυ"ŧ ngón tay hắn… Minh Mị bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng khıêυ khí©h di chuyển đầu ngón tay, Bùi Thiên Huyễn rên lên, hai tay cầm ngón tay hắn nhét vào trong miệng, như là mộng thấy cái gì ăn rất ngon, vẻ mặt thỏa mãn, tiếp theo liền, hung hăng cắn xuống!
Minh Mị sắc mặt hơi đổi, cảm giác đau làm hắn thanh tỉnh, nhận thức trước mặt không phải cái gì tiểu động vật, mà là rõ ràng là một người… Một người chứ hoàn toàn không phải loài vật.
Mở miệng Bùi Thiên Huyễn, rút về ngón tay thiếu chút nữa là bị cắn gãy xương, Minh Mị thở dài, lại thấy Bùi Thiên Huyễn thân thể trần trụi lạnh run, liền đưa tay lấy đệm chăn, đắp lên người y, xoay người rời đi, theo cửa sổ nhảy ra ngoài, tới ngay cửa sổ gian phòng bên cạnh.
Trong gian phòng này, chính là vị thiếu nữ đã cầu hắn giúp đỡ—— công chúa Tây Khuyết quốc Vu Hương Hương, Minh Mị lặng lẽ mở cửa sổ, nhìn vào phòng trong, nhưng thấy thân ảnh cao lớn đích—— Cửu Viên tướng quân!
Thấy trong phòng Hương Hương đích có ngoại nhân, Minh Mị vội vàng buông cửa sổ, đứng sát tường, ngừng thở, nghe trong phòng nói chuyện.
“Cửu tướng quân, ngươi có thật tuyệt tình như vậy? Hương Hương có điểm nào không tốt, làm cho tướng quân mất hứng sao?” Thiếu nữ âm điệu khàn khàn, cũng không giống tướng mạo xinh đẹp của nàng, nhưng tiếng nói khác lạ như thế này, nghe cũng rất có ý nhị.
Mặc dù là đối với người không có hứng thú như Minh Mị cũng biết, vị Vu Hương Hương công chúa kia vẻ đẹp khuynh quốc hiếm thấy, nếu như không phải hắn có hứng thú đặc thù, chỉ sợ cũng nhịn không được mà động tâm…
Chỉ tiếc, đối diện vị tướng quân kia cũng như Minh Mị khẩu vị dị thường, đối công chúa như vậy rõ ràng cũng có vẻ thờ ơ, chỉ là thật thà đáp: “Công chúa điện hạ quốc sắc thiên hương, hiền lương thục đức, gả đến Đông Ly nhất định có thể được quân vương sủng ái, mạt tướng sao dám mất hứng, mạt tướng chỉ vì an bài ngày sau của công chúa cảm thấy vui mừng…”
“Hảo, hảo cho ngươi một Cửu Viên! Mạt tướng mạt tướng! Vài câu ngắn ngủi, đã đem toàn bộ lời thề trong quá khứ của ngươi đều vứt hết! Là ta Hương Hương này ngu ngốc, nghĩ ngươi thật tâm muốn người đã xuất giá như ta, nhưng hôm nay…” Vu Hương Hương cắn môi dưới, thân thể hơi run, ánh mắt nhìn thẳng vào Cửu Viên.
Cửu Viên cười khổ nói, “Công chúa, đều là lời nói của trẻ con, công chúa hà tất tin là thật…”
Nghe hắn nói một lời, Vu Hương Hương tâm như bị mạnh mẽ xé nát, thế nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, trên mặt thần sắc căm tức cũng lập tức nén xuống, trở nên băng lãnh.
“Đúng thật là bản công chúa tự mình đa tình, tốt lắm, đã như vậy, bản công chúa cũng không lại làm khó tướng quân… Bản công chúa có chút mệt, cần nghỉ ngơi, tướng quân có thể lui xuống…” Phất tay áo, Vu Hương Hương ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Cửu Viên có chút do dự, lại cười lạnh nói: “Thế nào, tướng quân còn muốn ở lại nơi này của bản công chúa sao?”
“Mạt tướng cáo từ…” Cửu Viên dừng một chút, lập tức lập tức khom lưng hành lễ, rồi xoay người đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Vu Hương Hương, một mình thở dài, để lộ ưu sầu nhàn nhạt.
Chú giải:
(*) Qt đại ca chính xác là bảo là sinh vật a^^, mà ta thấy cũng buồn cười nên để luôn^^