Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Băng Thiên Ly ta Beta: tỷ tỷ Thiên Di Thể loại: Cổ trang, cung đình, 1-1, anh tuấn công khả ái thụ, cường-nhược, HE Pairing: Minh Mị (thích khách) x Bùi Thiên Huyễn (bạch thỏ vương gia – em út B …
Xem Thêm

Chương 18
Một con sông lớn chảy ngang qua toàn bộ Đông Ly quốc, hướng phía đông mà đổ ra biển.

Thượng du, chỉ là một con sông nhỏ trong suốt, những lá phong đỏ rơi vào trong nước, tạo ra những vòng sóng lăn tăn.

Một con ngựa, từ xa đến, đi từng bước nhỏ qua rừng cây.

Trên lưng ngựa, là 1 công tử, bên cạnh là 1 gia đinh.

Công tử phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay, trong miệng vui tươi hớn hở mà cười, khuôn mặt chiếu sáng dưới ánh mặt trời ấm áp.

Gia đinh lưng đeo gùi trúc, ngồi ở phía sau công tử, chăm chú kéo dây cương, trên mặt không có biểu tình gì.

“Còn xa lắm không mới có thể đến giang hồ?” Công tử gập lại cây quạt, xoay về sau hỏi gia đinh.

Gia đinh ngẩng đầu, nhàn nhạt nói câu, “Nhanh…”

“Vẫn là nhanh, trên đường ngươi đều nói nhanh, thế nhưng đến bây giờ ta cũng không phát hiện cái hồ kia đâu!” Công tử mân mê môi, vẻ mặt mất hứng, gia đinh cũng chỉ có thể mỉm cười, không nói thêm nữa.

Công tử cùng gia đinh này, cũng chính là người Đông Ly vương đang tìm kiếm Bùi Thiên Huyễn cùng Minh Mị, lúc này hai người từ lâu đã dịch dung mà xuất phát, ven đường đã lừa không ít quan binh.

Nhìn bảng vàng dán bức họa tìm người, Bùi Thiên Huyễn cười đến miệng đều muốn lệch, nói rằng bức tranh nhất định không phải do Liễu Thu Vũ vẽ, cư nhiên đem ngọc thụ lâm phong Huyễn thân vương vẽ xấu như vậy!

Một đường phong cảnh đẹp, Bùi Thiên Huyễn cũng không cảm thấy mệt mỏi, du sơn ngoạn thủy, tiêu diêu tự tại, không phải mỗi ngày bị hoàng huynh căn dặn này nọ, dần dần, nỗi nhớ nhà từ lâu đã nhạt đi không ít, chỉ là vẫn như trước hiếu kỳ cái “Giang hồ” trong miệng Minh Mị đến tột cùng có bao nhiêu đẹp.

Minh Mị dùng 1 gương mặt vô cùng bình thường, làm thành 1 người hầu vô cùng thành thật, khiến Bùi Thiên Huyễn lấy làm kinh ngạc, trong lòng cũng sinh ra một tia nghi hoặc, chẳng lẽ Minh Mị cũng có thể hóa trang thành Hương Hương công chúa?

Hai người ở chung mấy ngày, Bùi Thiên Huyễn cũng dần dần phát giác sở thích của Minh Mị, người này hiếm khi dừng ngựa, nhưng lại vì 1 con chim non rơi khỏi tổ mà nhặt lên, mang về giao cho Bùi Thiên Huyễn.

Bùi Thiên Huyễn bình thường thích nhất là dùng cung bắn chim tước, nhưng nhìn Minh Mị mang về 1 tiểu sinh mệnh, cũng bất giác đã bị nhiễm, cho nên trên đường đều cẩn thận che chở cho chim nhỏ, mãi đến khi giúp chim nhỏ tìm được chủ nhân thích hợp.

Nước từ trên núi chảy xuống, tình ý an nhàn, Bùi Thiên Huyễn cảm giác bản thân dần thích cuộc sống nhàn dật(1)

như vậy, thầm nghĩ nếu là trở lại kinh đô, nhất định phải nói hoàng huynh hàng năm đều cho mình một kỳ nghỉ dài hạn đi ra ngoài du ngoạn.

“Nơi này chân núi Ngọc Bích, trên núi có 1 Ngọc Bích sơn trang, là giang hồ đệ nhất đại bang phái…” Minh Mị tiếng nói trầm thấp, bên tai Bùi Thiên Huyễn nói, khí tức ấm áp toàn bộ phả vào cổ Bùi Thiên Huyễn, làm Bùi Thiên Huyễn tai nhất thời đỏ lên.

“Ân… bọn họ là từ giang hồ tới?” Bùi Thiên Huyễn xoay người …, liền thấy đôi mắt thâm thúy của Minh Mị, môi hai người trong lúc đó bất quá chỉ cách nhau có 1 ly, nhất thời bầu không khí trở nên rất xấu hổ, Bùi Thiên Huyễn vội vàng quay đầu đi, tim đập vô cùng kịch liệt.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một trận hỉ nhạc, quấy rầy suy nghĩ của y.

Bùi Thiên Huyễn lòng hiếu kỳ nổi lên, liền hướng phía trước mà nhìn, thấy trên đài cao màu đỏ, có mấy người nhạc sĩ, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt, mà 1 bên bày 1 đống binh khí, đao kiếm côn bảng mọi thứ đều có.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Bùi Thiên Huyễn không hiểu được nhìn chằm chằm đài cao màu hồng, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là xướng tuồng?

“Luận võ chọn rể!” Minh Mị đáp, cúi đầu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào ót Bùi Thiên Huyễn, vừa nãy trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa đã trực tiếp mà áp xuống, cắn vào cặp môi hồng nhạt kia.

Trong đầu có bao nhiêu ý niệm tà ác, trong mộng đã đem người nọ xâm phạm đến vài lần, thế nhưng mỗi lần đối mặt Bùi Thiên Huyễn, Minh Mị lại vô pháp đối với y hạ thủ, đơn giản là vì dáng tươi cười của y thật sự là quá tinh thuần, tinh thuần đến nỗi hắn cũng không thể vấy bẩn được.

“Luận võ chọn rể?” Bùi Thiên Huyễn đang muốn tiếp tục đề ra nghi vấn, phía trước nhưng bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay, mang theo thét to.

“Hay quá đi xem đi!” Bùi Thiên Huyễn thích nhất là giúp vui, thấy phía trước nhiều người như vậy, từ lâu tâm trạng vui sướиɠ đã tràn ngập, lập tức giục Minh Mị.

Minh Mị theo lời tiến lên vài bước, đem Bùi Thiên Huyễn từ trên lưng ngựa ôm xuống, liền căn dặn mấy lần, “Ở tại chỗ chờ ta, nghìn vạn lần chớ đi đâu!”

Bùi Thiên Huyễn miệng thì đáp ứng, thế nhưng khi Minh Mị vừa ly khai, y đã đem lời Minh Mị căn dặn vứt lên chín từng mây, chen vào đoàn người, thân thể liên tục hướng đài cao màu hồng kia mà tiếp cận.

Cũng may vóc người y nhỏ nhắn xinh xắn, linh hoạt, không bao lâu đã chui được đến phía trước đài, vừa ngẩn đầu, thấy tân nương ăn mặc hỉ y đỏ thẫm là 1 nữ tử kiều diễm đứng ở trên dài, hướng phía dưới đài liên tiếp chớp mắt.

“Hôm nay nhị tiểu thư của trang chủ nhà ta luận võ chọn rể, nếu có anh hùng hảo hán nào nguyện ý cùng Ngọc Bích sơn trang chúng ta kết làm quan hệ thông gia, không ngại cứ tiến lên thử một lần!” Ngay lúc lão nhân gia ở trước mặt mọi người tuyên bố, dưới đài mọi người đều tán thưởng.

Nữ tử cười nhìn về phía đông đảo hảo hán, lạy bái, một mặt nũng nịu nói rằng: “Tiểu nữ dung mạo tầm thường, tài sơ học thiển, học võ không tinh, sợ khiến các vị anh hùng hảo hán chê cười…”

Nàng kia đúng là không uổng công sinh ra, dung mạo thanh tú, tuy rằng thua Bùi Thiên Huyễn lúc bình thường nhìn thấy những thiên kim thướt tha, nhưng những người tập võ tư thế oai hùng hiên ngang, hồng sắc trang phục càng làm khó có thể dời đường nhìn.

Bùi Thiên Huyễn thấy vị tiểu thư nhu nhược kiều mị, lại nhìn nữ tử trước mặt, nhất thời cảm thấy mới mẻ, cũng không quan tâm cái gì luận võ chọn rể, liền nhấc chân, một mặt đập cây quạt cười nói, “Vị tiểu thư này vô cùng khiêm tốn, bộ dáng như vậy, công tử ta chắc chắn, nếu thêm vào tô son trát phấn liền có thể sánh bằng danh gia trong kinh thành, tại hạ Thiên Huyễn công tử, xin hỏi danh tính tiểu thư…”

Bùi Thiên Huyễn dựng thẳng cây quạt, hướng phía tiểu thư cúi đầu, nàng kia mắt thấy giữa đông đảo anh chàng lỗ mãng, độc nhất 1 vị công tử dáng dấp đường đường, tuấn tú linh khí, trong lòng không khỏi nổi lên một trận mừng rỡ. Lại thấy vị công tử này nho nhã lễ độ, miệng lại ngọt như thế, nữ tử càng hận không thể lập tức lấy vị hôn phu này.

Bùi Thiên Huyễn bộ dạng nguyên bản cũng rất được đông đảo thiên kim tiểu thư trong kinh thành ưu ái, càng không cần phải nói nếu so với hán tử suốt ngày tập võ vô cùng thô thiển muốn đi mê hoặc nhị tiểu thư Ngọc Bích sơn trang.

Nhị tiểu thư mị nhãn khẽ giương, lão nhân gia bên cạnh lập tức hiểu ý tiểu thư, vội vàng đưa Bùi Thiên Huyễn từ dưới đài thỉnh lên để bắt đầu.

“Vị thiếu gia này xem ra là tự tin tràn đầy, không bằng cùng tiểu thư nhà ta so chiêu, nếu như có thể thắng tiểu thư nhà ta, ngài đây nhất định là nhị cô gia của Ngọc Bích sơn trang chúng ta.”

Lão bộc chỉ một câu nói, dưới đài đông đảo hiệp sĩ bất mãn rống lên, “Vậy cũng quá tiện nghi cho tên tiểu tử này đi!”

Lão bộc không có để ý tới người dưới đài, như trước cười tủm tỉm nhìn Bùi Thiên Huyễn trước mặt, Bùi Thiên Huyễn lau mồ hôi, không hiểu ý tứ của bọn họ, cái gì là so chiêu?

Chỉ là nếu đã đứng trên đài, dù Bùi Thiên Huyễn trong lòng tràn đầy nghi vấn, hướng vị nhị tiểu thư kia lễ bái, “Ra mắt tiểu thư…”

“Công tử không cần đa lễ, không bằng hiện tại xin mời bắt đầu, công tử thỉnh!” Ngọc Bích sơn trang nhị tiểu thư tiện tay giương lên, nắm trong tay một cái trường tiên(2), quất nhẹ nhàng trên mặt đất, liền làm bụi bậm bay lên.

Bùi Thiên Huyễn nuốt nước bọt, thấy roi trong tay nữ tử y mới cảm giác được không ổn, nếu 1 roi má quất lên người y, sợ rằng sẽ sưng đến mấy tháng a.(cho chừa=.=!)

Nhị tiểu thư thấy Bùi Thiên Huyễn không hề động đậy, ngơ ngác đứng thẳng trên đài, nghĩ rằng y là khiêm nhường, liền ra tay trước, dùng gần như toàn bộ khí lực, hướng phía Bùi Thiên Huyễn 1 roi quất tới.

Bùi Thiên Huyễn mắt thấy trường tiên giống như hỏa long hướng phía mình mà tới, sợ đến trước mắt biến thành màu đen, thầm nghĩ chính mình bất quá là cùng mỹ nữ nhiều lời hai câu, thế nào đối phương lại không nói lý mà động thủ a?

Roi thiếu chút nữa sẽ quật lên thân thể mảnh mai của Bùi Thiên Huyễn, 1 đạo bóng đen từ dưới đài bay lên, trực tiếp phi thân lên đài, đem Bùi Thiên Huyễn ôm vào lòng, cuốn lấy người bỏ chạy!

“Ai!” Nhị tiểu thư nhìn vị hôn phu lý tưởng trong nháy mắt bị người khác bắt đi, trong lòng nhất thời lửa giận xông lêи đỉиɦ đầu, lập tức trở tay, roi hướng mắt cá chân của bóng đen quấn lấy, thế nhưng người nọ ở trên không xoay 1 vòng, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm lên cây roi, roi trong nháy mắt đã bị một lực đạo bắn ngược trở lại, hung hăng nện lên đài, lại làm cho đài luận võ bị đâp vỡ một khe lớn!

“Người này là của ta, cáo từ!” Minh Mị thanh âm lạnh lùng xuyên thấu màng tai mọi người ở đây, mọi người đều bội phục nội lực cao thâm của hắn, dám ở dưới chân Ngọc Bích sơn trang mà mạo phạm.

Mắt mở trừng trừng nhìn Minh Mị thần bí mang theo Bùi Thiên Huyễn bỏ trốn mất dạng, anh hùng hảo hán không hề có ý định đuổi theo, chỉ là lén suy đoán thân phận của người tới, hình dạng nhìn tầm thường, nhưng giấu diếm võ nghệ cùng nội công cao siêu, lại không e ngại địa vị của Ngọc Bích sơn trang đích, người này nhất định là hậu bối ngây thơ vô tri vừa mới xuất môn, hoặc là cao thủ đứng đầu tà giáo!

“Này, các ngươi nói tiểu công tử kia, chẳng lẽ là công tử của ma giáo? Người kia có thể chính là giáo chủ của bọn họ hoặc hộ pháp gì đó không?” Có người tìm tòi tin tức trong đầu, cho ra kết luận như vậy, lập tức các anh hùng hảo hán đều tán thành, cư nhiên đem người một điểm công phu cũng không biết như Bùi Thiên Huyễn, thành hộ pháp của ma giáo!

Bùi Thiên Huyễn cũng không biết mình đã thành hộ pháp ma giáo, y bị Minh Mị mang lên ngựa, hai người nhanh chóng thoát thân càng sớm càng tốt.

Dọc đường đi Minh Mị cái gì cũng chưa nói, chỉ là gắt gao ôm y, thế nhưng gương mặt không chút biểu tình kia, tựa hồ mang theo một tia tức giận, làm Bùi Thiên Huyễn sợ đến nỗi không dám nói gì, chỉ có thể theo Minh Mị một đường chạy trốn.

Chú giải:

(1)nhàn dật: an nhàn+ẩn dật

(2)Trường tiên: roi dài

Thêm Bình Luận