Cực bắc Lục Châu.
Gió lạnh thổi tuyết trắng xóa, trời đất bao la.
Đột nhiên, một tiếng chuông đơn sơ và hoang vắng vang lên, âm thanh như từ trong mây bay ra, nghe dày đặc khắp cực bắc.
Cùng lúc đó, ở sâu trong dãy núi mờ sương có vài bóng người ngự kiếm vυ"t tận trời cao, mà trong sa mạc cách đó hàng trăm triệu dặm, một thiếu niên từ từ mở mắt......
Góc nhỏ phía tây Lục Châu chính là ở phía tây nam của bảy thế giới, lục địa gần như được bao phủ bởi cát vàng. Phía bắc Lục Châu có một thành phố lớn, hàng ngày có thể nhìn thấy mặt trời trong mười giờ, nên đặt tên là Đại Nhật.
Thành phố này tuy nằm ở biên cương nhưng có nhiều cửa hàng buôn bán, nhiều người tu luyện, khắp nơi là cảnh phồn hoa.
Cách thành phố bốn mươi dặm có một trấn nhỏ gọi là trấn Tiểu Nhật, lúc này xung quanh cổng thành đã có không ít người dân ở tám thị trấn mười dặm quanh đây, mỗi người một câu nói chuyện phiếm.
"Nghe chưa? Tiếng chuông thần tiên của Hàn Vân tông đã vang lên!"
"Ý ngươi là chuông Bích Vân? Thần khí trong truyền thuyết do Cảnh Nguyên đạo tổ luyện ra kia?"
"Đúng! Chính là chuông Bích Vân. Ta nghe nói rằng chiếc chuông có trọng lượng bằng chín con kình ngư
(cá voi khổng lồ). Nó không chỉ có thể dự đoán may rủi mà còn đoán được thiên cơ. Đáng tiếc vạn năm trước Cảnh Nguyên đạo tổ ngã xuống, chuông Bích Vân cũng im bặt. Nhưng cách đây một tháng nó lại vang lên! Bây giờ trong thanh phố các tu sĩ đều đang bàn tán về chuyện này. "
Có người kinh hãi nói: "Chẳng lẽ... là Cảnh Nguyên đạo tổ sống lại sao?"
Không khí bỗng yên lặng.
"Làm sao có khả năng?" Nhìn thấy một đám đàn ông to lớn đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi này, cô thôn nữ miệng rộng xem thường nói: "Tôi cũng biết Cảnh Nguyên đạo tổ mà anh đang nói tới, hắn ta vạn năm trước đã bị chín ngày lôi kiếp giòn tan đánh cho tan thành mây khói, sống lại kiểu gì? Hứ "
Cô thôn nữ ném vào một miếng đậu vào miệng, miếng đậu chiên giòn tan đã được nhai phát ra tiếng cùng với những gì cô nói đã khiến tất cả đám đàn ông không hiểu sao lạnh cả gáy.
Nam nhân phía trước không phục nói: "Bản lĩnh của tiên nhân, người phảm như ta và người là sao hiểu được, ta đoán chắc chắn hắn sống lại!"
Vị đại thúc này, ngươi nói đúng rồi.
Thiếu niên cách đó không xa lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Chàng trai khoảng mười tuổi, mi thanh mục tú, làn da trắng như ngọc, đôi mắt đặc biệt lanh lợi, con ngươi to đen láy, nhìn ngây thơ như một công tử nhà giàu. Lại như cố tình ăn mặc xuề xòa và lỗi mốt, với vẻ ngoài chỉnh tề - mái tóc đen được búi vội, y phục rách nát, chỉ có một tấm da sói quấn quanh eo.
Cậu một tay bế xác sói sa mạc, điều này làm cho mọi người tò mò, chỉ thấy xác sói bị kéo lê trên mặt đất, khó có thể tưởng tượng đây vốn là mãnh thú cấp một....
Chàng trai lúc này nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi bão tố, cậu không hiểu, tại sao tỉnh lại từ trên cánh đồng tuyết biến thành sa mạc, thời gian đã trôi qua vạn năm? Cậu cũng trở thành một "huyền thoại"?
Đúng vậy, chàng trai chính là nhân vật chính trong câu chuyện phiếm, Cảnh Nguyên tổ sư- cậu thực sự sống lại!
Hồi đó, cậu ở động phủ bí mật trong Cửu Đoạn tuyết sơn luyện pháp khí, vô tình kéo tới lôi kiếp, lại không có chuẩn bị gì liền bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi.
Đáng lẽ ra cậu đã hồn phi phách tán, nhưng thần hồn của cậu lại bị một viên lam ngọc hấp thụ, viên ngọc trông giống như một con chim phượng hoàng. cậu tìm được nó trong bí cảnh Trung Cổ, trong ngọc có thanh khí
(không khí trong lành) tồn tại từ khi thiên địa sơ khai, thần hồn đã vỡ nát của cậu được thanh khí chữa trị, bỗng nhiên đến một ngày, cậu lại một lần nữa có ý thức.
Cậu nhớ ra tên mình là Cảnh Nhạc, là một cậu bé chăn cừu bình thường, năm mười tuổi vô tình có được một bộ công pháp tu tiên, từ đó cậu bước lên con đường đi tìm đại đạo. Ngàn năm sau, Cảnh Nhạc trở thành Cảnh Nguyên đạo sĩ nổi tiếng trong giới tu chân, thành lập Hàn Vân Tông, môn hạ vô số.
Ngay khi nhớ lại quá khứ, lam ngọc đã biến thành da thịt của một cậu bé mười tuổi, và Cảnh Nhạc cũng được tái sinh từ giây phút đó.
Cậu bước từng bước ra khỏi sa mạc và đến trấn Tiểu Nhật, nghe những lời đàm tiếu khiến cậu run lên, trong lòng ngập tràn tang thương.
Cảnh Nhạc rất muốn vào thành để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong một vạn năm này? Cậu ta băng qua đám đông đến cổng thành hỏi: "Thủ vệ đại ca, muốn vào thành cần nộp bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bạc." Thị vệ thấy thiếu niên trời sinh trắng trẻo dễ thương, thái độ cũng thân thiện hơn nhiều, cười nhẹ đáp lại. Nhìn dáng vẻ cậu giống như đến từ sa mạc, nhưng ngay cả một người trưởng thành rèn luyện thể chất chăm chỉ cũng khó có thể chịu nổi gió sa mạc, còn nhỏ như vậy sống sót thế nào? Con sói sa mạc kia lại là như thế nào?
"Tôi không có tiền, phải bán sói trước đã." Cảnh Nhạc trả lời, hiển nhiên không cảm thấy có gì sai.
Con sói sa mạc hung tợn trong mắt lính canh không gì khác ngoài thức ăn cho cậu khi đi đường, cậu đói ăn thịt sói, khát uống máu sói, đến nỗi sói sa mạc nhìn thấy cậu là cúp đuôi chạy trốn mất dạng. Cảnh Nhạc phải vất vả lắm mới bắt được một con sói ngốc này bán lấy tiền.
Mà cậu sở dĩ không sợ gió sa mạc và mãnh thú cấp một là bởi vì cơ thể cậu vốn được hóa thành từ lam ngọc, linh thể hiếm thấy trong toàn bộ linh thể trên thế gian, huyệt đạo toàn thân cậu đều đã được đả thông, trực tiếp bước qua kì Luyện Thể.
Cảnh Nhạc lôi xác sói quay về phía khu chợ vừa đi ngang qua.
Nói là chợ nhưng cũng chỉ có khoảng chục sạp hàng, chủ sạp là dân làng gần đó, không có tiền vào thành nên ở phía ngoài trấn Tiểu Nhật mở sạp kiếm một chút.
Cảnh Nhạc cũng không vội rao bán, cậu tùy ý đi xung quanh thấy hầu hết các sạp hàng bày bán đều là thảo mộc và một số da thú do thôn dân tự xử lý.
Đột nhiên, Cảnh Nhạc dừng lại, cậu chú ý đến một chủ sạp hàng đặc biệt, một ông già với mái tóc hoa râm.
Cảnh Nhạc nhìn thoáng qua có thể thấy bên kia có tu vi Luyện Khí cấp 2. Nói chung, người tu luyện cấp thấp không thể đánh giá trình độ của người có tu luyện cấp cao, nhưng từ khi Cảnh Nhạc sống lại tới nay, cậu vẫn giữ được thần thức kì Độ Kiếp của kiếp trước. Chẳng qua là thân thể của cậu theo không kịp nên tạm thời không thể dùng hết sức.
Trong lòng cậu không khỏi thắc mắc, người như ông lão này nên ở trong trấn Tiểu Nhật chứ, tại sao lại cùng thôn dân bình thường chen chúc kiếm tiền ở ngoài này?
Sạp hàng của ông lão được bày biện gọn gàng ngăn nắp, trên đó bày đủ loại thảo dược.
A? Đó không phải là thảo dược chính để luyện chế Trúc Cơ đan sao? Đặt trên một sạp hàng rong để bán một cách đáng thương như vậy? Còn nhiều như vậy? Có phải hắn đã bỏ lỡ cái gì không?
Ông lão nhận thấy ánh mắt của Cảnh Nhạc, nói: "Đây là thủy hương hoa, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu sưng, giảm đau."
Cảnh Nhạc giả vờ bình tĩnh: "Bao nhiêu tiền?"
"Mười văn một cây."
Cảnh Nhạc: "..."
Rê vậy! Năm đó khi cậu còn là một tán tu, cũng vì kế sinh nhai mà bán dược thảo, trong trí nhớ của cậu, giá thủy hương hoa là một trăm linh thạch một cây, so với chuyện này, Cảnh Nhạc đột nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Phải biết rằng, một vạn lượng vàng của phàm nhân chỉ đáng giá bằng vài viên linh thạch.
"Anh bạn nhỏ, cậu có muốn mua không?" Ông lão thấy cậu thất thần thì hỏi lại một câu, giọng điệu có phần gấp gáp.
"Muốn mua chứ." Nhưng cậu không một xu dính túi.
"Tôi có thể đổi con sói này để lấy nó không?"
Ông lão vừa định nói, liền thấy một bà lão béo ục ịch, hét lớn: "Không ổn! Lão Lưu, Tiểu Thạch Đầu nhà ngươi và cháu trai trưởng thôn đã đánh nhau rồi!"
"Cái gì?!"
Ông lão bỏ lại quầy hàng nháy mắt đã chạy đi không thấy bóng dáng, chỉ để lại một làn gió thoảng qua đám thảo dược, Cảnh Nhạc đứng đó một lúc, thầm nghĩ, cái quầy hàng này nữa hay không đây?
Khi mặt trời ngả hẳn về phía tây, Cảnh Nhạc cuối cùng cũng được gặp lại ông lão.
Những người bày quầy hàng bên ngoài trấn Tiểu Nhật đã giải tán từ lâu, lão Lưu vốn mang vẻ mặt chua xót, nhưng khi nhìn thấy quầy hàng của mình đặt ở chỗ khác, bên cạnh là cậu bé mà lão nhìn thấy hôm nay, từ chua xót biến thành không thể tin rồi sau đó là kinh hỉ.
Rõ ràng là lão không nghĩ là có thể tìm lại quầy hàng của mình, đến cũng chỉ muốn thử vận may.Mà vận may của lão không tồi.
Thiếu niên dưới ánh hoàng hôn bị ánh vàng bao trùm, lúc này mới chào hỏi rất tự nhiên: "Ông đã trở lại?"
"À ừ..." Lão Lưu theo bản năng nhìn xuống sạp hàng của mình lập tức kinh ngạc, trên tấm vải bố trống rỗng, thảo dược đâu? Chẳng lẽ là chàng trai kia cầm rồi?
Ý nghĩ này vừa mời sinh ra, lão Lưu liền cảm thấy hổ thẹn không dám đối mặt với chàng trai trẻ.
Thần thức nghịch thiên của Cảnh Nhạc đương nhiên cảm giác được, cậu trực tiếp nhặt cái giỏ tre trên mặt đất lên, cái giỏ tre nhỏ đựng đầy tiền đồng, theo động tác của cậu phát ra tiếng xôn xao.
"Đây là tiền của ông, không phải nghĩ linh tinh gì. Toàn bộ thảo dược của ông tôi đã bán hết rồi, tổng cộng là 2.620 tệ."
Lão Lưu: "..."
Càng thêm xấu hổ.
Lão Lưu nhìn cái sạp, rồi nhìn Cảnh Nhạc, rồi lại nhìn cái giỏ tre, lão không hiểu chàng trai trẻ này đã làm như thế nào? Tổng cộng những món đồ trên quầy hàng trị giá vài trăm văn, lão đã cố gắng mấy ngày chẳng bán hết được vậy mà cậu ấy lại có thể giải quyết tất cả chỉ trong một ngày?
Lão rất muốn hỏi cậu làm như thế nào nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của thiếu niên, cuối cùng lão cũng không nói thành tiếng.
Lão nghĩ chắc đến quá nửa là nhìn mặt đi?
Không ngờ, chàng trai đoán được điềlão đang suy nghĩ, liền nói: "Tôi bấm tay tính toán hôm nay hướng đông có lợi làm ăn nên tôi đã chuyển vị trí quầy hàng." Cậu thở dài: "Đáng tiếc tôi không thích hợp buôn bán, dù đã chiếm hết phong thuỷ bảo địa cũng chỉ bán được ít như vậy."
Cảnh Nhạc giọng điệu tiếc nuối, khi phát hiện thấy thủy hương hoa ở hàng rong ven đương, cậu đành phải từ bỏ ý định kiếm hời. Không ngờ sau một vạn năm, dược liệu đắt đỏ rơi xuống đây, không chỉ có rất nhiều, mà quan trọng hơn là mọi người không ai biết tác dụng của nó?
Chẳng lẽ nền văn mình của tu chân giới có vấn đề?
Lão Lưu phức tạp nhìn chàng trai trước mặt nghĩ còn chưa đủ...
Lão tràn đầy hâm mộ, ngập ngừng nói: "Cảm ơn tiểu huynh đệ. Lão nghe nói hôm nay cậu muốn vào thành. Hay là cậu lấy một ngàn văn đi, vừa đủ đổi một lượng bạc?
Lão Lưu thực lòng vẫn còn rất xấu hổ, luôn cảm thấy mình lợi dụng anh bạn nhỏ này, cậu giúp lão coi sạp hàng bán thảo dược, lão làm sao có thể lấy hết cả số tiền lớn như thế? Nhưng cũng không còn cách nào khác, lão thiếu tiền.
Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút, cậu có được tiền vào thành nhưng rồi cũng không có tiền ở trọ, vì vậy nói: "Không cần tiền."
Lão Lưu: "Đừng khách khí, ta..."
Cảnh Nhạc: "Tôi muốn mượn một chỗ ngủ."
Lão Lưu sửng sốt.
Cảnh Nhạc: "Tôi không muốn ngủ bên ngoài nữa."
Cậu muốn tu luyện, muốn tìm một nơi yên tĩnh lại an toàn để dẫn khí nhập thể.
Cảnh Nhạc là người tùy tiện, đời trước cậu tu luyện thành công, muốn làm cái gì là làm cái đó, nói chuyện cũng khá trực tiếp. Bây giờ đối mặt với một ông lão Luyện Khí cấp 2, cậu cũng không nghĩ có gì phải vòng vo.
"Cái này..." Cậu đúng thật không khách khí, Lão Lưu thầm nghĩ, trên mặt có chút do dự.
"Đừng lo, tôi hứa sẽ không gây phiền phức cho ông, nếu không," Cảnh Nhạc nhíu mày, nghĩ đến lời thề độc nhất trên đời: "Nếu không tôi sẽ bị thiên lôi đánh."
"Ầm --"
Vừa nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền vang, hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời rồi lại im lặng nhìn nhau.
Khung cảnh bỗng yên ắng, chỉ còn lại tiếng sấm rền.
Tác giả có điều muốn nói:
Các cấp độ trong truyện:
Luyện thể - Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Tử Phủ - Động Thiên - Phản Hư - Độ Kiếp
Trực tiếp để chúng ta nhảy vọt qua kỳ Luyện Thể, thật mẹ nó!