Chương 31: Lịch Sử Của Ngự Thú Đại Lục

“Vì năm thứ hai học chủ yếu là thực hành, các vị huynh đệ ở đây có lợi hơn bọn ta một chút là tuổi còn trẻ đầu óc minh mẫn hơn nữa đa phần các vị huynh đệ ở đây đều đã được học chữ từ bé rồi, đỡ phải mất thời gian như bọn ta sau khi vào tông môn thì mới được học chữ.”

Một vị huynh đệ đang nhai dở miếng thịt, nghe xong liền nuốt luôn miếng thịt xuống hỏi:

“Hồi nhỏ trong lúc chơi đùa trong nhà có nghe qua các vị trưởng bối nói về lịch sử của ngôn ngữ nhưng không nghe được nhiều liền bị đuổi ra, vậy lịch sử của ngôn ngữ huynh có biết không?”

Đại hán kia nghe vậy thì liền cười đáp:

“Được, nhìn bề ngoài ta thô kệch thế này thôi nhưng ta cũng là một người ghiền lịch sử đấy, những lúc rảnh rỗi ta thường đem lịch sử của đại lục ra đọc, đệ hỏi câu đó là đệ hỏi đúng người rồi đấy, để lão ca giải thích.”

“Lại bắt đầu rồi đấy.” Nữ nhân ngồi bên cạnh đại hán nghe vậy thì nói.

Không quan tâm đến lời nói đó đại hán bắt đầu nói:

“Ngự thú đại lục chia ra làm sáu thời kỳ, viễn cổ, thái cổ, thượng cổ, trung cổ, cận cổ và hiện tại. Nói về nguồn gốc ngôn ngữ của Ngự Thú đại lục thì phải quay ngược về thời đại thượng cổ, lịch sử thời thượng cổ của Ngự Thú đại lục thì có thể nói là dài mãi không hết, kể mãi không xong nhưng có thể tóm gọn thời đại thượng cổ trong một chữ là loạn, thế lực các nơi nổi lên như nấm, chiến loạn không ngừng.”

“Hồi đó có một thế lực gọi là Nhất Vạn Triều, hoàng đế của Nhất Vạn triều khi còn trẻ nhìn thấy cảnh khắp nơi chiến loạn, chúng sinh lầm than mà lòng đau như cắt, không đành lòng mà phải phất cở khởi nghĩa, sau khi dành một đời chinh chiến đánh đông dẹp bắc cuối cùng đạt được thành quả là thống nhất được Ngự Thú đại lục.”

“Sau khi thống nhất đại lục bắt đầu quản việc nước ông mới nhận ra một vấn đề là ngôn ngữ mỗi nơi một khác không đâu giống đâu, thế nên ông hạ lệnh nghiên cứu một ngôn ngữ mới mà được dùng đến tận bây giờ gọi là Ngự Thú ngữ.”

“Ngự Thú ngữ ra đời, ngôn ngữ mới dễ học, dễ nhớ ban đầu thì hơi khó khăn vì người ta đã quen với những ngôn ngữ cũ rồi, nhưng về sau ngự thú ngữ được áp dụng vào các kinh sách, báo chí, …, từ đó mọi người bắt đầu trở nên quen thuộc với nó hơn, những ngôn ngữ cũ thì dần dần ít người sử dụng đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.”

— QUẢNG CÁO —

Event

“Hoàng đế của Nhất Vạn Triều, Nhất Vạn Thiên Sinh anh minh thần võ một đời, sáng tạo ra Ngự Thú ngữ cùng vô vàn thành tựu khác mà chúng ta ngày nay vẫn sử dụng, Nhất Vạn Triều oai nghiêm thống trị cả một thời kỳ thượng cổ làm bá chủ bốn phương, nhưng đáng tiếc hoa nở thì hoa cũng tàn cho dù là hoa có đẹp đến mấy, Nhất Vạn Triều dù oai nghiêm đến thế, Nhất Vạn Thiên Sinh dù anh minh thần võ đến thế nhưng cũng không ngăn được việc Nhất Vạn Triều ngày một lụi bại.”

Nói đến đây giọng nói của đại hán có vẻ nghẹn ngào xúc động như muốn thương thay cho Nhất Vạn Triều, tiếc thay cho Nhất Vạn Thiên Sinh.



“Nhất Vạn Triều đến đời thứ một trăm bốn mươi vua ăn chơi trác tang, không lo chuyện tu hành cũng không lo chuyện triều chính, các triều thần thì minh tranh ám đấu, đấu đá không ngừng, chúng sinh thì lầm than, thiên tai xuất hiện ở khắp nơi, cuối cùng khi đó không chịu nổi cảnh lầm than này thiếu niên Vạn Kim Hoàng phất cờ khởi nghĩa từ đó mới sáng tạo ra Vạn Đế Thần Triều thống trị đến tận bây giờ.”

“Nhất Vạn Triều sụp đổ để lại rất nhiều bài học cho các thế hệ sau nhất là việc phải có phương pháp hợp lý để dạy dỗ con cái, đấy hết, đấy là lịch sử của Ngự Thú đại lục thời thượng cổ ta tóm gọn nó lại thì nó như thế đấy, còn về lịch sử của Vạn Đế Thần Triều thì hôm sau ta kể hôm nay cũng đã muộn rồi.”

Đại hán sau một hơi liên tục nói không ngừng nghỉ, nữ nhân bên cạnh sau khi ngồi nghe xong thì lên tiếng:

“Cứ động đến lịch sử là lại như thế, ở với ông nhiều có ngày chắc tôi tầu hỏa nhập ma mất.”

Đại hán nghe xong thì vẻ mặt khinh khỉnh cười rồi nói:

“Kệ tôi, tôi là vậy đấy bà cũng có khác gì, kể ra cũng phải nhờ cái lịch sử này thì tôi mới cưới được bà đấy.”

Nữ nhân đó nghe vậy thì hai tay khoang lại trước ngực, quay đi hướng khác tỏ vẻ hờn dỗi nói:

“Hứm, chuyện cũ qua rồi mà cứ phải nhắc lại, bây giờ tôi có hối hận thì cũng muộn mất rồi.”

— QUẢNG CÁO —

Event

Đại hán thấy vậy liền mỉm cười chạy đến ôm ngay nữ nhân đó vào lòng dỗ dành nói:

“Thôi nào nương tử đừng giận, giận là mau già đấy.”

Chứng kiến cảnh đó ai thì cũng cười, đại hán ban nãy vẫn còn là một sát thủ vô tình gϊếŧ một con báo không ghê tay giờ đây đã chở thành một ông chồng dịu hiền vui đùa bên vợ rồi.

Hai người này là vợ chồng cưới nhau cũng được mấy chục năm rồi, nhìn bề ngoài thì hai người như hai chú cháu nhưng thực ra thì vị tỷ tỷ kia tuổi tác cũng không kém gì đại hán đầu trọc này, tại sao lại nhìn trẻ như thế là do vị tỷ tỷ đó thường xuyên dùng đan dược để ngăn ngừa lão hóa, giữ lại vẻ trẻ trung của tuổi đôi mươi cho mình.



Ăn uống, trò chuyện một lúc sau cũng hết, nhóm chia ra thành hai phần một nửa thì đi nghỉ ngơi còn một nửa thì đi canh gác để phòng tránh thú dữ tấn công, Lâm Thủy sau khi ăn no xong nàng cũng đã đi ngủ rồi, nàng là trẻ con nên chẳng cần phải canh gác hay làm gì hết, đơn giản vì chẳng có ai bắt một đứa trẻ tám tuổi đi gác đêm cho mình cả vì nếu bắt nó đi gác đêm có khi nó không đứng được một lúc thì đã bị thú ngoạm mất rồi.

Ngày đầu tiên ở trong rừng cũng như thế mà kết thúc, người thì ăn no ngủ say, kẻ thì ôm bụng đói mà ngủ hơn nữa còn phải luôn cảnh giác để tránh thú dữ ăn thịt, còn Tôn Vân thì không phải lo vì sau một buổi chiều tìm kiếm không có kết quả, ban đêm đã được hai vị trưởng lão đưa về tận nhà, bế đến tận giường phải nói là an toàn tuyệt đối.

Hôm sau khi trời gần sáng Minh Triết từ trên cây tỉnh lại, ngủ trên cây nên người có hơi chút mệt mỏi, sốc lại tinh thần nhìn lên trời hắn phải đi ngay, vì ban ngày là thời điểm mà hổ đi săn mồi thế nên ban ngày đối với một kể phàm nhân như Minh Triết khu của hổ là nguy hiểm nhất.

May cho hắn bây giờ là trời chưa sáng hẳn, hắn đoán bây giờ là cuối giờ dần chuẩn bị bước vào mão, nhìn xuống dưới gốc cây một lần xem ở dưới đấy có gì không, sau khi chắc chắn là an toàn rồi thì hắn mới bắt đầu trèo xuống.

*Giờ Dần: Từ ba cho đến năm giờ sáng. (3h-5h)

*Giờ Mão: Từ năm cho đến bảy giờ sáng. (5h-7h)

— QUẢNG CÁO —

Event

Trèo xuống dưới gốc cây hắn bắt đầu khởi hành luôn lộ trình đi từ đây sang khu của sói hắn đã nắm chắc rồi, trên đường đi hắn còn gặp được mấy nhóm đang ngủ, có những người sau khi nhìn thấy hắn còn thân thiện chào nhưng không dám nói to vì sợ thú dữ để ý.

Quan sát các nhóm hắn mới để ý thấy một điều là đa phần mỗi nhóm đều có ít nhất hai vị đệ tử khóa trước, rất ít nhóm chỉ có một vị hoặc là không có vị nào.

Điều này cũng hợp lý, bởi đa phần tâm lý của các đệ tử mới là đều tìm kiếm những nhóm của các vị đệ tử cũ vì những người đó đều có tu vi có thể tự bảo vệ được mình khi đó mới có thể bảo vệ được những người khác. Còn tại sao mà lại tìm nhóm có hai vị đệ tử khóa trước mà không phải một vị là vì hai người trở lên thì sẽ linh động hơn, người tu thì cũng cần nghỉ ngơi, nếu có ít nhất hai người trở lên thì họ sẽ dễ phân chia ra để canh gác hơn.

Một bữa không ăn thì không chết được, hắn vẫn có đủ năng lượng để đi chuyển nhưng không chạy mà chỉ đi bộ thôi, tuy biết xung quanh có nhiều dã thú nhưng nếu hắn chạy thì sẽ càng nhanh mất sức khi đó nếu có gặp dã thú thì cũng khó mà hành động được.

Trên đường đi vẫn liên tục quan sát xung quanh xem nơi đây có cái gì có thể ăn được không, bánh bao trong túi thì cũng sắp hỏng nhưng hắn vẫn chưa ăn vì hắn để dành, nếu hôm nay mà không có gì ăn thì hắn mới ăn.

Đi được một lúc hắn đã qua khu của báo, bây giờ nếu muốn kiếm cái ăn trong khu rừng này thì có hai cách, một là hái quả dại, hai là gϊếŧ thịt mà gϊếŧ thịt đối với sức của hắn bây giờ hổ thì chịu nhưng sói và báo thì có thể.

Thân thể cứng cáp, thể lực cao hơn gấp mấy lần người bình thường là những yếu tố hắn có thể dựa vào khi đi vào rừng sinh tồn, nhưng nếu muốn săn một con báo hay một con sói thì vô cùng khó, vì sói thường đi theo đàn muốn săn thì có hai cách một là lao thẳng vào hang sói để gϊếŧ điều đó là không thể đối với sức của hắn, hai là săn những con đi lẻ hoặc là bị lạc khỏi đàn điều này thì khả thi hơn.