Chương 11: Sập Bẫy

Linh thực liên tiếp được mang ra Tôn Vân hắn ăn như thuồng luồng vậy, nam tử bên cạnh thấy thế thì cười:

“Tiểu tử, ăn từ từ thôi chúng ta còn ăn với chứ.”

Tôn Vân nghe vậy mỉm cười mồm vẫn còn phồng lên vì đống thức ăn chưa kịp nhai, hắn cũng nhận ra là hắn ăn hơi nhanh nhưng nếu ai biết thì cũng có thể thông cảm cho hắn được, vì từ tối hôm qua cho đến sáng nay hắn đều dành thời gian để nghiên cứu mảnh vỡ kia cùng sắp xếp công pháp nào phù hợp để hắn tu luyện nên quên mất không ăn gì cả đâm ra bây giờ bụng cũng có hơi đói.

Nam tử kia cười rồi nói: “Năm nay là lần đầu tiên tham gia hả?”

Tôn Vân nghe vậy vẫn mỉm cười, nếu nói đây là lần đầu tiên tham gia của kiếp này thì đúng mà lần đầu tiên tham gia thì lại không phải, nhưng hắn cũng chẳng thể nói chuyện đấy được nhai nốt thức ăn trong miệng hắn nói:

“Đúng vậy, còn huynh thì sao?”

Nam tử kia nghe vậy thì đáp:

“Nhìn đệ chắc khoảng mười mấy tuổi, lão ca năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi cũng là lần cuối tham gia.”

“Hai mươi tám tuổi rồi thật đáng tiếc, vậy huynh đã có vợ con gì chưa?”

Ngự Lang tông có quy định là chỉ tuyển đệ tử từ tám tuổi cho đến ba mươi tuổi cao hơn không tuyển mà thấp hơn cũng không tuyển, gắp một miếng thịt vào bát rồi bỏ lên miệng Tôn Vân hỏi, miếng thịt hắn gắp lên trông béo và ngon vô cùng.

“Có chứ ta đã có hai đứa rồi.”

Tôn Vân nghe xong thì ngạc nhiên hỏi:

“Vậy vợ huynh.”

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Tôn Vân nam tử kia cũng cười rồi mới đáp:

“Đệ không cần phải lo vì vướng con nhỏ nên năm nay vợ ta mới không đi thôi còn mấy năm trước cũng đi mà nhờ cái khảo hạch này thì bọn ta mới nên duyên ấy chứ.”

“Ở nhà vợ ta có một cái hội mẹ bỉm sửa của mấy cô vợ thành lập, mấy ông chồng cứ đi vắng là chị em tụ tập nấu nướng.”

Tôn Vân miệng vừa nhai một miếng thịt tai vừa nghe, sau khi nuốt xong hắn mới hỏi:

“Mấy ông, vậy mấy huynh là một nhóm hả.”

“Đúng vậy mấy người bọn ta là một nhóm

Không đợi nam tử kia nói tiếp, một đại hán bên cạnh nói.

“Đệ đừng nhìn lão Hoàng có vẻ ít nói mà hiền, khi đệ trong thấy một người có thể vật lộn với một con trâu điên nặng gần tám trăm cân mà còn sống thì lại là một chuyện khác đấy.”

Nam tử hỏi chuyện Tôn Vân ban đầu họ Hoàng tên Minh năm nay đã hai mươi tám tuổi.

“Ha Ha, đừng nói ra làm gì ở ngoài thì còn có thể khoe được chứ ở đây ta nào dám.”

— QUẢNG CÁO —

Event

Đại hán vừa nhai thịt vừa đáp lại:

“Đệ đừng nhìn vẻ bề ngoài của hắn nếu không lại bị lừa đấy, tuy tư chất là trời sinh không thể thay đổi được nhưng những thứ khác thì lại có thể đấy, trong đợt luận võ trước một mình hắn hạ gục ba mươi người rồi mới ngã ngựa, cũng xứng để viết nên một giai thoại rồi đấy.”

Lúc này đến cả Tôn Vân hắn cũng ngạc nhiên, Ngự Lang tông khảo hạch chia ra làm ba phần phần đầu là khảo hạch của tư chất, tư chất thiên sinh không thể thay đổi ông trời cho sao thì ta có vậy thôi tuy là có một số thứ có thể thay đổi tư chất nhưng hiếm có vô cùng, phần sau là khảo hạch về luận võ dành cho những ai đã thất bại ở vòng đầu.

Các trưởng lão sẽ chia ra làm mười bảng đấu mười người chiến thắng của mỗi bảng thì sẽ được chọn để nhập tông.

Nam tử này vậy mà hạ được ba mươi người cũng rất kinh khủng rồi.

“Tư chất tuy không thể thay đổi được thì không nói, nhưng nói về võ nghệ bọn ta cũng không kém ai đâu chỉ trách là mấy tên quái vật kia mạnh quá thôi.”



Đại hán nói tiếp, ăn một bữa cơm như vậy làm Tôn Vân nhớ tới kiếp trước lần đầu tiên tham gia khảo hạch khi các trưởng lão phóng thích khí tức hắn cũng sợ như bao người khác nhưng về sau hắn mới hiểu được mục đích đằng sau một hành động tưởng chừng như là đơn giản.

Còn khí tức mà hai vị trưởng lão kia phóng thích nhìn tưởng là oai phong lẫm liệt lắm nhưng cái uy kim đan còn chẳng có, nếu nói khí tức của một vị kim đan cảnh giống như là con hổ thì khí tức mà hai vị trưởng lão phát ra hôm nay chỉ giống như một con thỏ mà thôi. Khí tức đó nếu mà nói là của trúc cơ còn được chứ nếu nói là của kim đan thì chỉ lừa được trẻ con mà thôi. Nhưng hắn cũng có thể hiểu được tại sao lại như vậy nếu khí tức của kim đan cảnh mà phóng ra thì cho dù là đến cả tẩy trần cảnh thậm chí là trúc cơ cảnh còn khó thở chứ đừng nói là người phàm.

Phủ nhị trưởng lão.

Một cô bé đang hớt hải chạy về mồm luôn miệng hô:

“Đại ca, đại ca huynh xem đệ này.”

“Cốc”

Một cậu thiếu niên chẳng biết từ đâu xuất hiện cốc vào đầu của cô bé một cái:

“Ăn nói hàm hồ, muội là con gái thì phải gọi là muội, đệ chỉ dành cho con trai thôi.”

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô bé, cậu thiếu niên hỏi:

“Sao hôm nay trông muội vui vậy, khảo hạch có gì sao?”

Cô bé mỉm cười không nói dơ một tay của con gấu bông lên, thiếu niên nhìn vào, khuôn mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì cả quay sang nhìn cô bé:

“Muội làm gì vậy?”

Cô bé quay lại nhìn nhưng dòng chữ trên cánh tay đã biến mất lúc nào chẳng hay khuôn mặt cô bé ngạc nhiên rồi quay lại hỏi cậu thiếu niên:

“Rõ ràng chữ có, có chữ mà một người viết ra đây mà sao mà lại mất rồi.”

Thiếu niên nghe vậy ban đầu thì không hiểu nhưng bây giờ cũng đoán được chuyện gì:

“Hẳn một vị trưởng lão đã dùng thần thông đấy bây giờ mất cũng là bình thường, vào ăn cơm đi rồi kể cho huynh nghe nếu mà huynh không biết thì tối nay ta hỏi nghĩa phụ cũng được.”

— QUẢNG CÁO —

Event

“Ừm”

Cô bé nghe vậy thì vui vẻ đáp, nhưng không cần cô bé đáp thì cái bụng đã lên tiếng thay rồi, nắm tay anh trai đi vào phủ để ăn cơm.

Hạc Thần Cốc.

Nằm phía bên phải của Ngự Lang tông, nơi đây nổi tiếng với những hòn đảo bay tự nhiên, giữa trưa nắng nóng hạc bay đầy trời một nam tử đang bay thì va phải kết giới buột miệng bực tức chửi:

“Mẹ kiếp, giữa trưa nắng nóng bắt ta đi giao thư, còn cái kết giới rách này của Hạc Thần cốc nữa.”

“Xem đây.”

Bàn tay tụ khí lại định đánh một chưởng để phá tan kết giới thì một lão già xuất hiện cản lại.

“Dừng tay.”

Tiên phong đạo cốt hai tay chắp sau lưng mặc một thân hoàng y trên ngực áo có hình một con hạc lão già này họ Hoàng tên Trung cốc chủ của Hạc Thần Cốc:

“Truyền kỳ thập đại trưởng lão một trong của Ngự Lang tông hôm nay nhìn thấy một người quả nhiên là danh bất hư truyền, hanh ngộ, hanh ngộ.”

Nhìn thấy lão già khí tức từ trong bàn tay của người nam tử ấy biến mất trên tay chẳng biết từ khi nào đã có một bức thư:

“Vốn ta đến hỏi chuyện các ngươi nhưng cứ đọc xong thư đi rồi chuyện riêng chúng ta xử lý sau.”

Không cần kết giới phải mở ra một bàn tay xé ra một lỗ nhỏ đủ để hắn tự đi vào, hiên ngang như một chiến thần hai tay chắp sau lưng ánh mắt như vị thần trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh vậy.



Ngắm nhìn Hạc Thần cốc hắn thấy kỳ lạ trên mặt tuy không có biểu cảm nhưng trong lòng lại có tính toán:

“Kỳ lạ tại sao Hạc Thần cốc khí tức lại ít đi nhiều vậy.”

Ngay sau khi lão già đọc xong bức thư thì tự dưng lại cười lớn, nam tử thấy thế thì hỏi nhưng sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lại.

“Ngươi cười cái gì.”

Ném bức thư từ trong tay sang cho nam tử bắt lấy bức thư hai lông mày cong lại cảm giác không ổn lúc ban nãy hắn cảm nhận được bây giờ càng lúc càng lớn.

“Ngươi tự đọc đi.”

Bức thư được Hoàng Trung ném sang cho nam tử, trong lòng hắn càng cảm thấy được có gì đó không đúng, bức thư này hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần chẳng nhẽ lão già kia đọc có cái gì khác.

Cầm bức thư đọc lại trên nội dung chỉ có ghi Hạc Thần cốc bồi thường tài nguyên cho Ngự Lang tông năm thành tài nguyên khai thác hư thach mỗi năm.

Càng đọc hắn càng khó hiểu tại sao lão già kia lại cười, sau lưng không gian mở ra một nắm đấm đánh tới nhưng nam tử kia nhanh chóng tránh được.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Bùm.”

Chỉ một nắm đấm thôi nhưng cũng tạo ra một vùng rung chấn trong không gian, quay lại nhìn nam tử kia ngạc nhiên nói:

“Hoàng Dương ngươi còn sống.”

“Nếu ngươi ở đây chứng tỏ là còn…”

Chưa kịp nói dứt lời một luồng kiếm khí nhanh như gió bay tới lần này hắn cũng vẫn tránh được nhưng đằng sau một bà lão cầm kiếp lao tới chém.

“Xoẹt.”

May là kiếm chỉ cắt qua một chút tạo thành một vết thương nhỏ, những luồng khí nhỏ xíu nhanh tróng bao bọc lại miệng vết thương để tránh chảy máu sau một lúc vết thương nhanh tróng lành lại.

“Hoàng Dương và Hoàng Âm không ngờ hai ngươi còn sống.”

“Không ngờ Hạc Thần cốc các người đã âm mưu thế này rồi chẳng trách ta không cảm nhận được mấy khí tức, hẳn là đã di chuyển các hạt giống tông môn rồi hả.”

Bà lão cầm kiếm bay trên trời nghe vậy to giọng chửi lại:

“Ngự Lang tông các người qua cầu rút ván đừng nói bọn ta là hung ác.”

“Được, được đám chuột nhắt các ngươi cho dù hôm nay có là ba người hay năm người bổn trưởng lão ta vẫn diệt được hết.”

Bức thư trên tay bây giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi bởi vì từ khi hai người kia xuất hiện hắn biết hắn đã bị sập bẫy rồi nhưng lại không thể quay về được, phóng lao thì phải theo lao bức thư trên tay bây giờ không ai cầm nữa chầm chậm rơi xuống khí tức kim đan cảnh bát tầng được đẩy lên tối đa, người ở dưới nếu là kim đan cảnh thì còn thở được, trúc cơ cảnh thì còn thoi thóp, còn những đệ tử tẩy trần cảnh thì không chịu nổi uy áp nổ đầu mà chết rồi.

Hoàng Trung, Hoàng Âm, Hoàng Dương ba vị cốc chủ của Hạc Thần cốc tu vi kim đan cảnh bát giai.

“Ngông cuồng, tự đại không hổ là tam trưởng lão của Ngự Lang tông, hôm nay ba người bọn ta dù có phải chết ở đây ngươi cũng đừng hòng lành lặn.”

“Lên Trận.”

Nam tử kia nghe vậy thì cười lớn:

“Vậy thì phải xem cái trận rách này có chịu được bộc thuật của ta không.”

“ĐẾN ĐI.”

“HAAAAAAAAA, …”