Người đắc đạo thời xưa thường tinh tế, mầu nhiệm, thông đạt, sâu xa không thể biết được. Vì không thể biết được, nên phải miễn cưỡng tả họ như sau:
Họ rụt rè như mùa đông lội qua sông, nghi ngại như sợ láng giềng bốn bên, nghiêm chỉnh như một người khách, chảy ra, lưu động như băng tan, dày dặn mộc mạc như gỗ chưa đẽo, không hư như cái hang, hỗn độn như nước đυ.c.
Ai có thể từ đời sống ngày nay mà lắng xuống để về với đạo? Ai có thể từ đạo mà ngược lại về đời sống hiện nay? Người nào giữ được đạo người ấy không tự mãn, không tự mãn thì mới canh tân được.