Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 342. Hắn không chết, hắn còn sống!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Ca và cả tiểu tổ đội mang vẻ mặt khϊếp sợ rời đi Vạn Thú sơn mạch.

Có lẽ các võ giả đã nắm tin tức trước một bước, cho nên lối vào đã không còn một bóng người tổ chức lập đội thăm dò.

Một quần tộc Cụ Phong Lang bỗng xuất hiện ở lối vào khu thứ năm, thảm sát đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, lúc này còn ai đứng ở lối vào tung hô chiêu mộ, não hắn tuyệt đối có vấn đề.

"Lão đại."

Tên mập nói:

"Chúng ta còn sống đi ra!"

"Đúng vậy, thật không thể tin được!"

Các thành viên khác hơi bình ổn cảm xúc nói.

Loài sói có khứu giác rất nhạy cảm, bản thân núp ở khu vực thứ sáu không bị chúng nó phát hiện, chuyện này có thể nói là trở về từ trong cõi chết!

Tần Ca thầm nói:

"Nhắc tới mới thấy lạ, vì cái gì không thấy thi thể của tên thiếu niên áo trắng?"

Tên nam tử nói:

"Khả năng cao là tên này có mùi thịt khác lạ, bầy sói hết lần này tới lần khác không ngậm thi thể lính đánh thuê, chỉ gặm mỗi hắn mà thôi."

"Nói như vậy."

Tên mạp nói:

"Hắn quá xui xẻo rồi."

Tần Ca lắc lắc đầu nói:

"Hung thú cao đẳng bỗng xuất hiện ở khu vực cấp thấp, chúng ta tạm thời ngừng việc thăm dò đi."

Nói xong, hắn dẫn các thành viên trở về thôn trấn.

Chuyến này thu hoạch tương đối khá, mọi người có thể dùng một đoạn thời gian, cho nên hắn suy nghĩ tạm thời không cần đi Vạn Thú sơn mạch.

Trên đường phố Phú Lai Trấn, giờ phút này rất nhiều võ giả hội tụ ở nơi này, chỉ để nghị luận chuyện phát sinh tại khu vực thứ năm.

Trong ánh mắt bọn hắn biểu lộ một nửa là hoảng sợ, nửa còn lại chính là vui sướиɠ.

Bọn hắn hoảng sợ loại quần tộc hung thú cao đẳng như Cụ Phong Lang, theo lý thuyết đáng lẽ không nên xuất hiện ở khu vực cấp thấp.

Còn vui sướиɠ chính là đoàn trưởng và tất cả thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang đã chết sạch, điều này tương đương với về sau không còn ai ăn cướp của mình!

Quần tộc Cụ Phong Lang đây là đang trừ hại vì dân a!

Bất quá.

Sau khi thảo luận xong, mọi người đem vinh dự này đẩy hết cho thanh niên áo trắng.

Nếu như không phải người này gϊếŧ thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, Hầu Khôn chắc chắn sẽ không dẫn thuộc hạ đến chặn đường, cũng sẽ không bị toàn diệt bởi bầy lang thú!

"Hầy.. thật đáng tiếc."

Tần ca nói:

"Không biết vị hiệp sĩ kia tên gì, bằng không lập cho hắn một cái bia vinh danh rồi."

Bàn tử gãi gãi đầu nói:

"Lão đại, không bằng chúng ta lấy danh là “thiếu niên áo trắng” đi"

"Cũng tốt."

Tần Ca dẫn theo thành viên trở về cửa hàng trang phục, dự định mua một bộ trang phục trắng, sau đó lập bia mộ xem như tưởng nhớ thiếu niên kia.

Thế nhưng.

Khi hắn đi ngang qua một cái khách sạn, cả người nhất thời dừng bước, biểu hiện trên mặt hắn đông cứng, ánh mắt dâng lên sự khó có thể tin khi vô tình nhìn vào bên trong.

Tên mập và tên năm tử ngơ ngác nhìn theo hướng mắt của lão đại, sau đó từng người đều ngây ngẩn.

Sảnh ăn khách sạn, vị trí đối diện cửa ra vào.

Một tên thiếu niên áo trắng đang chậm rãi thưởng thức thịt và rượu.

"Lão đại!"

Tên mập kinh ngạc nói:

"Đúng… là hắn phải không? !"

Tần Ca vội vàng dụi dụi mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm, lời nói khϊếp sợ thốt ra: “Thật… đúng là hắn rồi!"

"Trời ạ!"

Tên mập sắp choáng nói:

"Hắn vẫn còn sống, vậy mà không chết?!"

Tên nam tử kia co giật khóe miệng nói:

"Đoàn lính đánh thuê Huyết Lang bị toàn diệt, chỉ có mỗi hắn còn sống!"

Người này là ai?

Đúng vậy, Quân chưởng môn của chúng ta.

Sau khi quần tộc Cụ Phong Lang xuất hiện, bọn người Tần ca bị dọa hoảng sợ chạy đi.

Cho nên không biết hung thu cao đẳng xuất hiện ở khu vực cấp thấp, chính là được triệu hoán tới bởi Quân chưởng môn.

Chỉ có một người biết rõ chân tướng là Hầu Khôn, đáng tiếc.. hắn nghẻo rồi.

"Lão đại!"

Bàn tử suy đoán nói:

"Có phải là lớn lên giống nhau không!"

"Khả năng cao là vậy."

Tần Ca nói.

Hắn thật không dám tin tưởng thiếu niên áo trắng, vậy mà có thể đào thoát khỏi bầy lang thú.

Cho nên người ngồi ăn cơm bên trong chắc hẳn là lớn lên giống nhau, không có khả năng là cùng một người!

Nghĩ như vậy, mọi chuyện đều rất hợp lý, chẳng có gì đáng để chấn động!

Sau khi cơm nước no nê xong, Quân Thường Tiếu tính tiền rồi bước ra.

"Hửm?"

Hắn nhìn thấy Tần Ca, sau đó cười nói:

"Trùng hợp như vậy sao, chúng ta lại gặp mặt rồi."

“...”

Mọi người ngây người tập thể lần nữa.

Giọng nói này, cả câu lại gặp mặt.

Khẳng định là thanh niên áo trắng lúc trước gặp ở Vạn Thú sơn mạch!

Hắn không chết.

Hắn đúng là vẫn còn sống!

Trong lúc bọn người Tần ca chấn động, vẫn chưa hoàn hồn về xác, Quân Thường Tiếu đã thong thả rời đi.

Hắn đi ra thôn trấn, gọi đến Cụ Phong Lang Vương, sau đó cả người tiêu sái cưỡi ở trên lưng nó, thẳng bước hướng về quận Thanh Dương.

"Ẩu...!"

Mấy trăm con Cụ Phong Lang đi theo phía sau, cảnh tượng có thể nói là hùng vĩ!

Quân chưởng môn vẫn luôn duy trì khiêm tốn, cho nên trên đường trở về môn phái, hắn luôn chọn đường núi không người để di chuyển.

...

Lần này một đường đi Vạn Thú sơn mạch tốn thời gian chỉ hơn nửa tháng mà thôi, Quân Thường Tiếu thu hoạch lượng tài nguyên vượt xa Tử Vong Cốc.

Khoan nói đến dược liệu và khoáng thạch, chỉ riêng Tăng Tốc Phù đã có thể luyện chế hơn 80 tấm.

Đoàn trưởng Hầu Khôn của cái đoàn lính đánh thuê này cũng rất biết trữ hàng.

Trong không gian giới chỉ của hắn không chỉ có chồng chất lượng lớn vàng bạc châu báu và tài liệu, mà còn có hơn một trăm viên linh thạch!

"Thật sảng khoái!"

Trên đường, Quân Thường Tiếu rống to lên.

Sảng khoái hơn nữa là ngoài không ít tài nguyên ra, còn ký kết khế ước với một con Băng Tinh Sư Thú, thuần phục một con Cụ Phong Lang Vương và bầy đàn của nó!

"Đường cũ nối dài dằng dặc, không thể nói hết buồn vui giận hờn, chỉ có còn lạc đà kia vẫn như cũ..."

Bên trong rừng núi, Quân Thường Tiếu vui vẻ ca hát.

...

Thiết Cốt Phái.

Trước sơn môn.

Bọn người Chung Nghĩa dầm mưa dãi nắng, từng người biểu lộ đặc sắc đứng đây.

Vài ngày trước, bọn họ sớm đã đã tới nơi này, nhưng vì cái gì không tiến vào, lại ở chỗ này đón gió tây bắc?

Nguyên nhân là sự tồn tại của Đại Trận Hộ Phái!

Quân Thường Tiếu lúc ấy quên mất trước khi đi đã mở ra trận pháp, cho nên Chung Nghĩa và mấy tên đồng bọn chỉ có thể đứng đây mặc cho mưa tạt gió quật.

"Chư vị."

Lý Thanh Dương đứng bên trong trận pháp, nói:

"Xin mời xuống thôn Thanh Dương chờ đợi đi."

"Không sao cả."

Chung Nghĩa nói:

"Tại chỗ này chờ đợi cũng như nhau."

Hắn thân là một người có tình có nghĩa, đã nói muốn đầu nhập vào Thiết Cốt Phái, vậy thì phải biểu hiện ra đủ thành ý mới được.

"Ẩu...!"

Đột nhiên, dưới núi vang lên tiếng sói tru.

Chung Nghĩa lập tức biến sắc, vội vàng đi đến chân bậc thang nhìn tới, phát hiện từng con sói thú giẫm lên cuộn gió xông đến đây.

"Đây là..."

Hắn kinh ngạc nói:

"Quần tộc Cụ Phong Lang!"

"Á?"

Thành viên khác nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến.

Thân là võ tu lão luyện trong giang hồ, bọn hắn đương nhiên biết Cụ Phong Lang là một loại hung thú cao đẳng!

"Mau! Mau lên!"

Chung Nghĩa nói:

"Trốn ngay và luôn!"

Nhưng mà... Sơn môn rộng lớn như vậy, há có địa phương nào để trốn đâu chứ.

Xong, xong đời nhà ma rồi.

Chung Nghĩa nhất thời dâng lên tuyệt vọng trong lòng.

Chính mình và các huynh đệ không chết ở Vạn Thú sơn mạch, kết quả chết ở nơi này, kết cục này quá lâm ly bi đát!

"Xoát!

Ngay lúc này, một con Cụ Phong Lang có thể hình lực lưỡng xông lên trước một bước, sau đó sóng yên biển lặng rơi ở trước mặt mọi người.

Đây là… Cụ Phong Lang Vương!

Ngay lúc Chung Nghĩa biểu lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, bỗng ngạc nhiên phát hiện trên thân lang thú có một bóng người.

Mà người kia lại là —— Quân chưởng môn!

"Hửm?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Các ngươi vì cái gì không tiến vào, đứng ở trước sơn môn làm cái quỷ gì vậy?"

"Ba!"

Hắn chợt nhớ tới gì đó, vỗ trán một cái nói:

"Quên, quên mất, bổn tọa mở ra Đại Trận Hộ Phái."

Suy nghĩ chuyển động, tạm thời giải trừ trận pháp.

Về phía Chung Nghĩa và các huynh đệ của hắn, hồn chưa về xác đứng ngây ngốc tại chỗ.

Không đúng!

Khế ước thú của Quân chưởng môn không phải là Băng Tinh Sư Thú sao?

Vì cái gì lại đổi thành một con càng mạnh hơn nữa là Cụ Phong Lang Vương rồi!

"Đứng ngây ra đó làm gì."

Quân Thường Tiếu nói:

"Mau theo bổn tọa vào trong"

"Á..."

Chung Nghĩa lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn theo huynh đệ đi vào trong.

Khi bọn hắn vừa tiến vào môn phái, Cụ Phong Lang đồng loạt chạy đến rồi tụ tập bên trên sân luyện võ ngoại viện, từng con ngoan ngoãn ngồi chồm hổm.

"Trời ạ!"

Tô Tiểu Mạt vội vàng chạy tới, đồng thời bảo trì khoảng cách nhất định với bầy lang thú kia uy phong lẫm liệt, mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc nói:

"Chưởng môn, đây là chuyện gì xảy ra?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Chuẩn bị tọa kỵ cho các ngươi."

"Tọa kỵ?"

Các đệ tử vây quanh nhất thời hoan hô vui mừng.

Loại sói thú hội tụ cuộn gió dưới bàn chân này, thật đúng là quá đẹp mắt, nếu như mình có thể cưỡi nó đi ra ngoài, quá khí con meo nó phách!

Chung Nghĩa và các huynh đệ co giật khóe miệng.

Lấy hung thú cao đẳng làm tọa kỵ cho đệ tử, chuyện này phô trương vênh váo đến tận trời!