Chương 341. Đã vào giang hồ, há có thể rút lui?

“Ẩu...”

Cụ Phong Lang Vương đứng tại chỗ, ngửa cổ phát hiệu mệnh lệnh.

“Grào!”

“Grào!”

Bảy tám trăm con Cụ Phong Lang gào thét gϊếŧ tới, cuộn gió dưới chân bốc lên, nhanh chóng hình thành thế trận sóng lớn dâng trào!

Thành viên đoàn lính đánh thuê Huyết Lang nhìn thấy thế, chân của từng người đã bị dọa đến mức run rẩy.

Bọn hắn tuy là nhân số không ít, nhưng tu vi bình quân chỉ ở bậc cấp Võ Đồ ngũ lục phẩm, làm sao có thể sánh với Cụ Phong Lang thấp nhất cũng là tu vi trung ngũ phẩm!

Hầu Khôn vẫn còn giữ được tỉnh táo, hoảng sợ nói:

“Ngươi là người điều khiển bầy hung thú này sao?”

“Nếu không thì sao?”

Quân Thường Tiếu nói.

Hầu Khôn càng thêm hoảng sợ nói:

“Không thể nào, không thể nào...”

Một tên nhân loại há có thể điều khiển Cụ Phong Lang Vương, cùng với đó là điều khiển một đàn Cụ Phong Lang.

Trừ phi đây là khế ước thú của hắn.

Nhưng con hung thú này tốt xấu gì cũng có thực lực Võ Tông đỉnh phong, không có thực lực tương tự, dựa vào cái gì ký kết khế ước!

Lẽ nào...

Hầu Khôn cảm thấy tim mình điên cuồng đập thình thịch, thầm sợ hãi nói:

“Hắn… hắn là võ tông đỉnh phong?”

“Phịch!”

Đúng lúc này, một con Cụ Phong Lang ở phía trước nhất lao đến trong nháy mắt, trực tiếp quật ngã một tên thuộc hạ ngã xuống đất, sau đó hung ác cắn vào cổ họng đối phương.

Soạt!

Soạt!

Từng con Cụ Phong Lang điên cuồng lao đến.

Thành viên đoàn lính đánh thuê Huyết Lang hoàn toàn giống như người rơm bất động, dễ dàng bị dồn ép xuống phía dưới, sao đó bị vô tình cắn xé!

Bọn hắn không phải không muốn chạy, mà là không có cơ hội để chạy, bởi vì đây đều là hung thú Phong hệ lấy tốc độ tăng trưởng!

“A....”

“Aa!!”

Tiếng kêu thảm vang khắp núi rừng.

Tiểu tổ đội ở khu vực thứ tư và thứ sáu sớm đã bị dọa chạy mất xác.

Cụ Phong Lang nhiều như vậy, còn có thêm một con Băng Tinh Sư Thú, một khi bị nó để mắt thì dù có mười cái mạng cũng không đủ chết!

“Lão đại!”

Tên mập khϊếp sợ nói:

“Bầy lang thú sinh sống trong nơi sâu của sơn mạch này, vì cái gì lại xuất hiện ở đây thế?”

“Ta làm quái nào biết được.”

Tần ca đáp.

Tên nam tử cũng khϊếp vía nói:

“Tốc độ của Cụ Phong Lang còn nhanh hơn cả Tật Phong Lang, đoàn lính đánh thuê Huyết Lang bị bọn chúng nhằm vào, khẳng định một người cũng không chạy được!”

“Lúc này đừng quản đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, chúng ta cũng mau chóng trốn thôi, tránh bị Cụ Phong Lang phát giác!”

Tần ca dẫn theo đồng bọn vội vàng tản ra, trở về khu vực thăm dò lúc trước.

Các tiểu đội khác cũng nhao nhao trốn đi, đồng thời thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng bị bầy Cụ Phong Lang phát hiện, bằng không kết cục chính là thức ăn trong miệng sói!

...

Mười phút sau.

Khu vực thứ năm cũng không còn tiếng kêu thảm vang lên, bởi vì toàn bộ thành viên đoàn lính đánh thuê Huyết Lang đã bị Cụ Phong Lang gϊếŧ chết!

Mấy trăm thi thể nằm loạn trên đất, máu tươi tụ thành sông, cảnh tượng vô cùng dọa người!

Những thành viên đoàn lính đánh thuê Huyết Lang chỉ có tu vi Võ Đồ, thậm chí là Võ Sư sơ phẩm này, ở trước mặt đám Cụ Phong Lang hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Nhìn thuộc hạ bị gϊếŧ sạch, Hầu Khôn đã hoàn toàn vô lực.

Bởi vì giờ phút này gã không chỉ bị Cụ Phong Lang Vương nhìn chằm chằm, mà còn bị cả Băng Tinh Sư Thú nhìn không rời mắt.

Mặc dù gã có tu vi Võ Tông ngũ phẩm nhưng đứng trước mặt một con hung thú phong hệ và một con hung thú băng hệ, bằng nhiêu đó vẫn chưa đủ.

“Phù phù!”

Mấy trăm con Cụ Phong Lang đạp từng bước bước đến, Hầu Khôn bị bắt lại ba vòng trong ba vòng ngoài.

Mười phút trước, Quân Thường Tiếu bị đám thuộc hạ của hắn vây chặt.

Mười phút sau, gã bị một đám Cụ Phong Lang vây chặt.

Mười phút trước, hắn ở trước mặt Quân Thường Tiếu bày ra bộ dạng giả vờ sợ hãi.

Mười phút sau, hắn ở trước mặt Quân Thường Tiếu thật sự sợ hãi, hoàn toàn không còn là giả vờ!

Sự đảo ngược này, bất ngờ không kịp để thích ứng!

“Đã hài lòng chưa?”

Quân Thường Tiếu đi đến đứng ở trước mặt Cụ Phong Lang Vương, nhẹ nhàng vuốt ve lông bờm nó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Hầu Khôn nhìn thấy vậy, khóe miệng co giật dữ dội.

Bị một con người động vào lông bờm, Lang Vương lại không có bất kỳ phản ứng nào, nếu như còn không tin hung thú bị tên kia thuần phục, não của gã đoàn trưởng này thật sự có vấn đề!

“Tiểu bằng hữu.”

Hầu Khôn nuốt một ngụm nước bọt, khϊếp sợ nói:

“Ta cảm thấy... giữa chúng ta có hiểu nhầm.”

Khi hung hăng thì gọi người ta là tiểu tử.

Khi sợ hãi thì gọi người ta là tiểu bằng hữu.

Thật đáng ghét.

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:

“Đã là có hiểu lầm, quỳ xuống đập đầu vào cái, bổn tọa tha chết cho ngươi.”

“Phịch!”

Lời vừa nói xong, Hầu Khôn trực tiếp qùy trên mặt đến, nói:

“Hầu mỗ có mắt như mù, đắc tội tiểu bằng hữu, mong người nương tay, tha cho cái mạng chó này của ta.”

Cộc! Cộc! Cộc!

Đập đầu ba cái liên tiếp, còn rất dùng lực, trán đều đã sưng đỏ cả lên.

Quân Thường Tiếu có chút ngẩn người.

Tên này tốt xấu gì cũng là đoàn trưởng một đoàn lính đánh thuê, tốt xấu gì cũng là cường giả Võ Tông, nói hắn quỳ liền quỳ, còn có tôn nghiêm hay không?

Hầu Khôn cầm mặt mũi.

Bất quá hắn chỉ cần mặt mũi khi trong tình huống mạnh hơn người khác.

Hắn biết tin thuộc hạ bị một tên thiếu niên gϊếŧ chết, cho nên cảm thấy mình bị đánh mặt, vì thế mới hùng hồn dọa người dẫn thuộc hạ gϊếŧ tới.

Đây mới đúng là dưới tình huống mạnh hơn so với người khác.

Mà ý thức được Quân Thường Tiếu có thể điều khiển được bầy Cụ Phong Lang, mặt mũi cũng nhanh chóng không còn.

Chỉ cần có thể sống tiếp.

Mặt mũi? Tôn nghiêm?

Tất cả đều có thể vứt bỏ!

Đây chính là đạo lý sinh tồn của Hầu Khôn.

Cũng là nguyên nhân hắn dần dần tập hợp một đám thuộc hạ, xưng vương xưng bá ở Vạn Thú sơn mạnh.

“Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch.”

Quân Thường Tiếu cảm thán nói.

“Tiêu bằng hữu.”

Hầu Khôn đập đầu xong, mở miệng nói:

“Đã hài lòng chưa?”

Quân Thường Tiếu đi đến, nhìn xuống hắn nói:

“Đối với loại đại trượng phu có thể cong có thể giãn như ngươi, nếu như bổn tọa bỏ qua thì sau này không chừng nuôi ra một cái yêu nghiệt nào đó.”

Hầu Khôn sắc mặt hơn biến, vội vàng nói:

“Cho Hầu mỗ một con đường sống, từ nay quy ẩn giang hồ!”

“Soạt!”

Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên.

Quân Thường Tiếu xuất hiện phía sau Hầu Khôn, cầm trong tay trung phẩm Hàn Mang Kiếm liên tục nhiễu máu, nói:

“Đã vào giang hồ, há có thể rút lui?”

Câu nói này, càng giống như đang nói cho bản thân nghe.

Xuyên không đến Tinh Vẫn đại lục rồi trở thành chưởng môn Thiết Cốt Phái. từ thời khắc đó chính là đã đạp chân vào giang hồ, hoặc là hắn đi gϊếŧ người khác, hoặc là hắn bị người khác gϊếŧ chết.

“Vụt!”

Cổ họng Hầu Khôn xuất hiện một vết kiếm, máu tươi phun ra, ánh mắt hiện nên sự khó tin.

Đầu cũng đã đập rồi, vì cái gì không thể bỏ qua cho ta?

Còn có… tốc độ rút kiếm của hắn nhanh thật nhanh đến mức bản thân… căn bản không nhìn ra động tác...

“Quả nhiên...”

Hầu Khôn cố gắng phát ra tiếng nói:

“Là… cao thủ...”

“Phịch!”

Cơ thể nghiêng sang một bên mới ngã xuống đất.

Mấy trăm thuộc hạ đã chết, Hầu Khôn cũng đã chết.

Từ giờ trở đi đoàn lính đánh thuê Huyết Lang coi như xóa tên khỏi giang hồ.

Nói thật.

Nếu như biểu hiện khí phách một chút, Quân Thường Tiếu có lẽ sẽ tha cho một mạng.

Thế nhưng loại người không cần mặt mũi này, hành động không cần tôn nghiêm này lại là thứ khiến hắn ghét cay ghét đắng, vì thế cho đối phương một cái chết thể diện.

“Không còn động tĩnh nữa rồi?”

“Lẽ nào… bầy Cụ Phong Lang rời đi rồi?”

“May mắn.. may mắn, không có đến chỗ này của chúng ta, bằng không mọi người đều phải chết!”

Tiểu tổ đội trốn trong khu vực thứ sáu hai tiếng, mãi không nghe thấy tiếng kêu của lang thú, lúc này mới lần lượt lấy hết dũng khí bước ra.

“Đi!”

Tần ca nói:

“Chúng ta ra xem thử.”

Mọi người nơm nớp đi về cửa vào khu thứ năm.

Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy thi thể của mấy trăm thành viên đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, cùng nhau đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Bọn hắn đã từng thấy người chết, cũng từng gϊếŧ người.

Nhưng rất ít khi nhìn thấy một khu vực lại chết nhiều người như vậy.

“Hửm?”

Tần ca chau mày nói:

“Không có thi thể của tên thiếu niên áo trắng.”

“Tần ca, còn quản hắn làm gì?”

Tên mập vội vàng nói:

“Chúng ta mau chóng rời khu vực này thôi, tránh cho bầy Cụ Phong Lang đó bất ngờ quay lại.”

“Nơi này không thích hợp để ở lại quá lâu.”

Tần ca quả quyết nói:

“Đi thôi.”

Tiểu tổ đội khác cũng lần lượt quay về, võ giả muốn đi vào thám hiểm nhưng bị chặn ở ngoài khu vực thứ tư, thấy tình thế không ổn đã sớm chuồn đi.

Bởi vì Cụ Phong Lang xuất hiện, chủ định sẽ có một thời gian dài không có người dám tùy tiện đặt chân vào khu vực này.

Nghĩ đến đoàn lính đánh thuê cường hãn, ngay cả đoàn trưởng cũng bị gϊếŧ chết, trong thâm tâm đám người trên đường quay về khó mà bình tĩnh lại.

Đoàn lính đánh thuê Huyết Lang.

Chết dưới miệng của một bầy sói thú, đúng là rất xứng với hai chữ “Huyết Lang”.

Chỉ là...

Nhiều thi thể như vậy, vì cái gì chúng nó không gặm đi?

Lẽ nào bầy Cụ Phong Lang chỉ thích gϊếŧ người, không thích ăn thịt người?