Chương 340. Bị ta gϊếŧ hoặc là trở thành thức ăn!

"Nếu như có thể lựa chọn, ta hy vọng là chết già."

Quân Thường Tiếu vừa nói xong, tập thể hơn năm trăm thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang ngẩn người.

"Phụt há há!"

Đột nhiên, đám người ồn ào cười hả hê.

"Tên gia hỏa này còn muốn chết già cơ đấy?"

"Ai nha, không được, không được, ta đã cười đến thở không ra hơi rồi!"

"Đây là trước khi chết, một lần cuối mua vui rồi chết sao?"

Tiểu tổ đội võ giả từ khu vực thứ sáu lặng lẽ đi tới, nghe được lời nói của Quân Thường Tiếu, cũng co giật khóe miệng.

Đừng có hy vọng chết già, hãy hy vọng sẽ được toàn thây đi.

Nhưng mà, lấy tính nết của Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, một khi ngươi gϊếŧ người của hắn thì muốn toàn thây đã là điều vô cùng khó khăn!

Xem bọn hắn cười vui vẻ như vậy, Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:

"Cười đủ chưa?"

"Tiểu tử."

Hầu Khôn một tay nâng ở trên chuôi đao, nói:

"Chết già là chuyện không thể nào, đổi một kiểu chết khác đi."

"Ví dụ xem?"

Quân Thường Tiếu nói.

Hầu Khôn nói: "Ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn trảm, lột da róc xương."

Nghe được những kiểu chết này, tiểu đội võ giả ở nơi xa không tự chủ được run rẩy một trận.

Quả nhiên là lòng dạ ngoan độc!

"Có hơi tàn nhẫn."

Quân Thường Tiếu nói.

"Đương nhiên."

Hầu Khôn nói:

"Nếu như ngươi quỳ gối dập đầu nhận tội trước mặt lão tử, ta có thể cho ngươi một cái chết vô cùng thể diện."

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Đôi đầu gối này của ta không quỳ trời không quỳ đất, chỉ quỳ lạy phụ mẫu đã sinh ra và nuôi nấng ta."

Không chỉ có chính mình.

Hắn hy vọng đệ tử cũng có loại khí chất này.

"A."

Hầu Khôn đứng ở phía trước thuộc hạ, thản nhiên nói:

"Không nhìn ra, ngươi vẫn rất có cốt khí nha."

"Đoàn trưởng."

Một tên thuộc hạ bên cạnh nói:

"Ta trước tiên phế bỏ hắn, sau đó kéo đến dập đầu cho người không phải là được rồi sao."

"Cũng được."

Hầu Khôn nói.

Từ thời khắc nhìn thấy Quân Thường Tiếu, bên trong ánh mắt hắn liền tràn ngập lạnh nhạt, hoàn toàn không để vào mắt.

Các hành viên từng trở về từ cõi chết cũng là cười lạnh không thôi.

Nếu như đơn độc đối mặt Quân Thường Tiếu, bọn hắn nhất định sẽ e ngại, bây giờ có đoàn trưởng ở đây, còn có huynh đệ ở đây, còn sợ cái rắm gì!

"Đi đi."

Hầu Khôn phất phất tay nói:

"Phế tên tiểu tử này cho ta."

"Rõ!"

Tên thuộc hạ kia nắm chặt nắm đấm đi tới, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa như đang đùa giỡn tiểu cô nương.

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngươi dự định phế ta như thế nào?"

Tên kia đứng ở trước mặt cách hai mét, âm trầm cười nói:

"Đương nhiên là bóp nát xương tay, đánh gãy xương đùi, sau đó lại cắt đứt gân tay và gân chân."

"Hóa ra là như vậy."

Xoát!

Tên kia đột nhiên lấy tay chộp tới.

"Ba!"

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy truyền đến.

Bởi vì có thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang vây quanh, bọn người Tần ca ở xa xa không nhìn thấy, nhưng nghe thấy động tĩnh, liền đoán tên tiểu tử kia gặp xui xẻo rồi!

"A!"

Tiếng kêu thảm như tiếng heo bị chọc tiết vang lên.

Thần sắc của đám người kia khẽ giật mình.

Tiếng kêu thảm thiết như thế này, hình như không phải là tiếng của thiếu niên áo trắng kia thét ra!

Vẫn là nói quá đau, cho nên thanh âm phát ra bị chuyển biến rồi?

Rất nhiều võ giả vội vàng nghiêng người nghiêng đầu, men theo khe hở lộ ra giữa đám người, rốt cục thấy rõ ràng!

Người kêu thảm không phải thiếu niên áo trắng, mà là thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang!

Hai tay của hắn bị Quân Thường Tiếu gắt gao chụp lấy, hiện ra hình dạng uốn lượn, hiển nhiên là đã bị trực tiếp bóp gãy!

Chuyện này. . .

Đám người co giật khóe miệng.

Thân đang ở trong hiểm cảnh, còn dám thương tổn đến thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, tên kia thật đúng là mãnh nhân (người thà cứng chứ không chịu mềm)!

Bành!

Bành!

Quân Thường Tiếu đột nhiên nâng chân phải mạnh mẽ đá ra, vô cùng chuẩn xác đá vào cổ chân của tên thuộc hạ đang bị khống chế kia.

Răng rắc —— ——

m thanh xương gãy tinh tế lần nữa truyền ra ngoài!

"A a!"

Tiếng kêu thảm thiết của tên thuộc hạ một lần nữa đề cao không ít âm lượng.

Khó trách Quân Thường Tiếu muốn hỏi làm sao phế, thì ra là phải dùng phương thức giống nhau đến phế bỏ hắn.

". . ."

Đám đông nhất thời không rét mà run.

Xương tay và xương chân toàn bộ bị đánh gãy, cho dù có thể nối liền trở lại, về sau cũng sẽ ảnh hưởng không ít tới tu luyện võ đạo!

"Bành!"

Quân Thường Tiếu lại đạp mạnh một cước, đá tên thuộc hạ đang kêu thảm kia bay ra ngoài.

"Bang bang!"

Một giây sau, các thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang nhao nhao rút đao ra cầm trên tay, ánh mắt lấp lóe sát ý ngút trời.

Hầu Khôn trầm mặt, đằng đằng sát khí nói:

"Tiểu tử, ngươi còn dám có gan đánh trả."

"Thôi được, cũng được."

Hắn ngôn từ lạnh lẽo nói:

"Coi như ngươi quỳ xuống, đập đầu nát đất, hôm nay lão tử cũng phải chém ngươi thành muôn mảnh!"

Nói xong, hắn phất phất tay.

Các thành viên của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang tuân lệnh, huy động đao kiếm, chính là muốn chặt gia hỏa này thành thịt muối.

"Chờ đã."

Quân Thường Tiếu nói.

Đám người theo bản năng dừng lại.

Hầu Khôn nói:

"Ngươi còn có lời trăn trối nào muốn nói sao?"

Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:

"Hiện tại ta cho ngươi và thuộc hạ ngươi một lựa chọn."

Cho ta và thuộc hạ ta một lựa chọn?

Hầu Khôn khẽ giật mình, cười lạnh nói:

"Lựa chọn gì?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Là bị ta gϊếŧ chết, hay là trở thành thức ăn trong miệng hung thú."

Lời này, khiến cho tên đoàn trưởng dâng lên một tầng sương mù.

"Ha ha ha."

Hầu Khôn cười lớn một tiếng, xem thường nói:

"Tiểu tử, một mình ngươi có năng lực gϊếŧ nhiều huynh đệ của ta như vậy sao?"

"Nếu như ngươi muốn chết như vậy."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ta thực sự là có năng lực này."

Tuyệt đối không phải giả vờ khoa trương, cũng không phải khoác lác, đích đích thực thực có năng lực!

"Ngông cuồng!"

Hầu Khôn không nhịn được nói:

"Nhanh động thủ đi, chặt tên khốn này thành từng khúc, ném vào rừng làm thức ăn cho hung thú đi!"

"Chỉ bằng lời nói này."

Quân Thường Tiếu ánh mắt lạnh lẽo âm u nói:

"Hôm nay bản tọa liền để các ngươi làm mồi cho hung thú!"

"Ai da."

Hầu Khôn giả bộ dáng vẻ rất sợ hãi nói:

"Ánh mắt này của ngươi, sắp dọa chết lão tử rồi!"

"Còn chờ cái gì nữa!"

Hắn biểu lộ trở về nét lạnh lẽo âm u, nói:

"Nhanh động thủ cho lão tử!"

"Đoàn. . . Đoàn trưởng. . ."

Một tên thuộc hạ chỉ về rừng núi âm u đằng trước, âm thanh run rẩy nói:

"Có. . . Có hung thú. . ."

Hầu Khôn đá một cước vào trên mông hắn, mắng:

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy hung thú hay gì!"

Ngay lúc này, hắn phát hiện các thuộc hạ khác cũng là mặt lộ vẻ sợ hãi, thế là tức giận mở miệng mắng to:

"Nhìn các ngươi từng người một xem, về sau còn mặt mũi đâu đi theo lão tử đây chứ!"

Trong lúc đang nói chuyện, quay đầu nhìn sang, biểu hiện trên mặt đột nhiên đông cứng, miệng hắn dần dần há ra.

"Đạp."

Trong núi rừng âm u, Cụ Phong Lang giẫm lên cuộn gió từng bước một đi tới.

Không phải chỉ là Lang Thú thôi sao?

Hầu Khôn và thuộc hạ chẳng lẽ chưa thấy qua?

Bọn hắn khẳng định đã gặp qua, nhưng mà lang thú xuất hiện không chỉ một con, mà là cả một đàn!

Đạp! Đạp!

Cụ Phong Lang mang từng cặp mắt phát ra ánh sáng xanh từ bóng tối đi ra, số lượng rất nhiều, trong thời gian ngắn rất khó ước tính được bao nhiêu con!

Càng đáng sợ hơn nữa là.

Trong đàn sói, còn có một con lang thú thể hình hùng vĩ, rõ ràng là vua của loài sói!

"Đoàn trưởng. . ."

Một tên thuộc hạ nuốt một ngụm nước bọt, tay run run nói:

"Đây là. . . bầy Cụ Phong lang!"

Hầu Khôn khó có thể tin nói:

"Loại sói thú cường hãn này không phải đều sống tại nơi thâm sâu nhất sao, vì cái gì lại xuất hiện tại khu vực thứ năm!"

"Hô hô!"

Đột nhiên, một cỗ gió lạnh từ phía bên cạnh thổi tới, thổi đám người phía sau phát lạnh!

Hắn gắng gượng xoay qua chỗ khác, ngay tức khắc đập vào mắt hắn là một sư thú toàn thân tựa như được tạo thành từ khối băng, phun ra hàn khí từ chỗ tối đi ra.

"Đây là. . ."

Hầu Khôn cả kinh nói:

"Băng Tinh Sư Thú!"

"Ríttt!"

Thuộc hạ cùng nhau hít một hơi khí lạnh.

Bên trái có đàn Cụ Phong Lang, bên phải có Băng Tinh Sư Thú, tình cảnh vô cùng không ổn đối với phe mình!

"Chư vị."

Quân Thường Tiếu nâng tay lên, nói:

"Xin cứ yên tâm trở thành thức ăn trong miệng chúng nó."

"Ba!"

Hắn búng tay một cái!