Chương 339. Đoàn trưởng, tên kia đi ra rồi!

Một mảnh đất trống.

Trên một tảng đá lớn, Quân Thường Tiếu bắt đầu ngồi vẽ lại bản đồ được lấy ra từ không gian giới chỉ.

Hắn muốn bổ sung thêm những nơi mình đã đi qua, sau đó tiến vào chỗ sâu hơn có thể đi đúng những chỗ chưa từng đến.

Loay hoay mấy ngày trong Vạn Thú sơn mạch, thức ăn và tài nguyên đã thu được một lượng khá lớn.

Bất quá Quân Thường Tiếu vẫn còn thời gian dư dả nên chưa có ý định rời đi, thay vào đó quyết định dạo chơi thêm mười ngày nửa tháng, xem thử có thể thu hoạch càng nhiều hơn nữa hay không.

Hơn nữa.

Khó khăn lắm hắn mới có thể không màng đến môn phái sự vụ, vì thế phải vui chơi thật tốt một phen.

Vui chơi tại nơi hung hiểm như Vạn Thú sơn mạch, thật sự đủ ngông cuồng.

Phía xa, mấy trăm con Cụ Phong Lang vây quanh mảnh đất trống, hoặc là nằm liệt nghỉ ngơi trên mặt đất, hoặc là ẩn nấp cảnh giác trên cành cây.

Lấy đàn sói làm hộ tống, chuyện này rất khí phách.

Tiểu Long Long và Băng Tinh Sư Thú nằm ở bên cạnh chủ nhân, trong hai tròng mắt của chúng nó vẫn tràn đầy sự kinh ngạc.

Chúng nó nghĩ mãi cũng không thông chủ nhân đi chưa được bao lâu, kết quả hàng phục cả Cụ Phong Lang Vương lẫn quần tộc Cụ Phong Lang trở về!

"Được rồi."

Quân Thường Tiếu vẽ xong liền đứng lên, nói:

“Xuất phát thôi.”

"Xoát!"

Hắn cưỡi trên người Cụ Phong Lang Vương, dẫn theo hai con khế ước thú tiến nào núi rừng sâu thẳm chưa thăm dò.

Còn đàn sói, tạm thời chờ đợi ở tại chỗ.

Khu vực thứ năm.

Có hơn sáu trăm tên võ tu mặc trang phục ngắn tay hội tụ ở nơi này, từng người biểu lộ ánh mắt đầy lửa giận.

Tiểu tổ đội vô tình đi ngang qua thấy cảnh tượng như thế, lập tức chuyển hướng đổi đường.

"Đoàn trưởng."

Một tên võ giả nói:

"Tiểu tử kia nhất định tiến vào khu vực sâu hơn, khả năng cao vẫn chưa rời khỏi Vạn Thú sơn mạch!"

Trước mặt gã là một người trung niên mặc áo đen đứng đấy, quanh người hắn toát ra một cỗ hơi thở hùng hậu.

Sắc mặt người này có hơi âm trầm, vị trí mắt phải có vết sẹo, nhìn sơ qua chẳng khác nào một hung thần ác ma, trên đầu hắn bóng loáng, đơn giản là hắn không có tóc.

Hầu Khôn!

Đoàn Trưởng của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, thực lực của hắn là Võ Tông ngũ phẩm.

Hiện tại tên này rất tức giận, cực kỳ tức giận!

Nguyên nhân là đội trưởng, đội phó cùng với một số thuộc hạ, tất cả đều chết dưới tay của một tên thiếu niên áo trắng!

Vạn Thú sơn mạch chẳng khác nào sân nhà của mình, thế mà thuộc hạ bị người khác gϊếŧ giữa ban ngày, đây có khác nào đánh mặt của hắn!

"Tiểu tử!"

Hầu Khôn siết chặt nắm đấm, biểu lộ ánh mắt thâm trầm nói:

"Đừng để lão tử bắt được ngươi, nếu không ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, an ủi linh hồn huynh đệ ta ở chốn linh thiêng!"

"Xoát!"

Hắn vung tay lên, hạ lệnh nói:

"Bao vây cửa vào cho ta."

"Vâng!"

Thành viên đoàn lính đánh thuê nhao nhao tản ra, sau đó phong tỏa mấy cái cửa ra vào sơn mạch.

"Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang cũng đã xuất hiện, một khi tiểu tử kia bị bắt, kết cục khẳng định chết không có chỗ chôn."

"Cường Long khó ép đầu rắn đất, bao nhiêu môn phái lớn đến Vạn Thú sơn mạch đều không dám trêu chọc đoàn lính đánh thuê, tiểu tử kia gϊếŧ người bọn này chẳng khác nào tự tìm đường chết cả."

"Cửa ra vào đã bị phong tỏa, chúng ta muốn đi vào cũng hơi khó."

"Tên đoàn trưởng kia không có tính toán trút giận lên người chúng ta đã là may lắm rồi, ngươi còn muốn đi vào trong đó á?"

Từng nhóm tiểu tổ đội đứng nghị luận ở phía xa.

Có người quyết định lùi về, có người lại đang chờ đợi đoàn lính thuê Huyết Lang rút lui, sau đó mình lại tiến vào trong thăm dò.

Đáng thương nhất chính là các tiểu tổ đội sớm tiến vào khu vực thứ sáu, bây giờ lối ra đã bị phong tỏa, cho nên tất cả đều bị kẹt ở bên trong.

"Lão đại."

Tên mập cau mày nói:

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

Tần Ca suy tư một phen nói:

"Chỉ còn nước chờ đợi bọn chúng rút trở về Phú Lai Trấn."

Mấy ngày nay, hắn và các thành viên thuận lợi thăm dò khu vực mục tiêu, thu hoạch được không ít tài nguyên, đáng mừng nữa là không có giảm bớt quân số.

"Thật đáng ghét."

Tên nam tử từng coi thường Quân Thường Tiếu, tức giận nói:

"Tên kia rõ ràng mới là chủ mưu, đoàn lính đánh thuê Huyết Lang vì cái gì không đi tìm hắn, thay vào đó lại phong tỏa lối ra vào!"

"Đúng đấy."

Có người hùa theo nói:

"Chủ nợ thì không tìm, ở đây chặn đường chúng ta ra vào, có còn nói đạo lý hay không vậy."

Tần Ca nói:

"Ngươi có thể bước ra nói phải trái với bọn chúng mà."

"..."

Người kia vội vàng ngậm miệng lại.

Hắn chỉ là nói một chút tiếng lòng, thật sự đi phân phải trái với đoàn lính đánh thuê Huyết Lang, kết quả chính là chết rất thảm.

Tên nam tử tức giận nói tiếp:

"Tên kia gây ra phiền phức, bản thân lại trốn trong rừng, khiến cho chúng ta cũng bị vạ lây."

"Theo ta thấy, rất có khả năng hắn đã rời đi Vạn Thú sơn mạch."

"Đoàn lính đánh thuê Huyết Lang nhất quyết chặn cửa, đến khi nào chúng ta mới được đi ra đây!"

"Hầy, mong rằng trong khoảng thời gian này không tao ngộ hung thú cường hãn."

Ngay lúc đoàn lính đánh thuê Huyết Lang phong tỏa cửa ra vào xong, Quân Thường Tiếu đã tiến vào chỗ càng sâu trong sơn mạch, lần lượt ác chiến với từng con hung thú cao phẩm.

Bởi vì nơi đây chưa từng có người đặt chân, cho nên các loại dược liệu và khoáng mạch đầy rẫy khắp nơi.

Quân chưởng môn chỉ cần nhìn thấy thì ngay lập tức thu vào trong không gian giới chỉ.

Càng tiến sâu vào trong, hung thú có đẳng cấp càng cao.

Sau khi thăm dò bốn năm ngày, Quân Thường Tiếu đã có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể trở về địa điểm ban đầu tụ hợp với quần tộc Cụ Phong Lang.

"Cũng gần được nửa tháng rồi"

Quân Thường Tiếu thầm nói:

"Đã đến lúc phải trở về."

"Xoát!"

Hắn cưỡi trên người Cụ Phong Lang Vương, đi theo các ký hiệu đã vẽ lại trên bản đồ.

"Ẩu...!"

"Ẩu...!"

Mấy trăm đầu Cụ Phong Lang ngửa đầu cất tiếng tru, giống như binh lính sắp xếp chỉnh tề đi sát theo cái mông, kéo ra trận hình kéo rất dài.

"Không được."

Quân Thường Tiếu thầm nói:

"Đi như thế quá mức khoa trương."

Đi theo phía sau Băng Tinh Sư Thú và Cụ Phong Lang Vương, chính là số lượng Cụ Phong Lang cực kỳ nhiều, đây đâu chỉ khoa trương, mà là quá mức khoa trương!

"Xoát!"

Quân Thường Tiếu nhảy xuống, nói:

"Đại Lang, ngươi kêu chúng nó tách ra đi theo một lối bí mật khác, đừng phô trương, cũng đừng để võ giả phát hiện."

Cụ Phong Lang Vương gật gật đầu, sau đó cất tiếng gầm nhẹ.

Xoát! Xoát!

Mấy trăm con Cụ Phong Lang cấp tốc tách ra, dung nhập vào trong núi rừng rậm rạp lẫn tối tăm.

"Tiểu Băng Băng."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngươi cũng ẩn nấp vào chỗ tối đi."

"Grào!"

Băng Tinh Sư Thú nhận lệnh, ngay lập tức thu liễm hàn khí rồi trốn vào trong núi rừng âm u.

Giải quyết xong, Quân Thường Tiếu dẫn theo Tiểu Long Long đi vào như thế nào, đi ra như thế đấy.

Sau nửa tiếng trôi qua.

Hắn đi qua mấy vùng rừng núi, trở lại khu vực thứ sáu.

"Lão đại!"

Tên mập đang gặm lương khô bỗng thấy có người từ khu vực thứ bảy đi ra, kinh ngạc nói:

“Là tên kia!”

Xoát! Xoát!

Tần Ca và các thành viên khác lần lượt quay đầu nhìn sang.

Võ giả các tiểu tổ đội khác hội tu ở nơi này cũng nhìn sang!

"Thật sự là hắn!"

"Hóa ra tên kia vẫn chưa có rời đi, mà là ở sâu trong Vạn Thú sơn mạch!"

"Đoàn lính đánh thuê Huyết Lang phong tỏa lối ra vào năm ngày, rốt cuộc cũng cản được hắn!"

Mọi người thấp giọng nghị luận với nhau.

"Hửm?"

Quân Thường Tiếu cũng phát hiện đám người, buồn bực nói:

"Vì cái gì bu lại thành một cục rồi, có còn thám hiểm nữa hay không?"

Thám hiểm cái rắm ấy.

Tất cả đều có dự định trở về, bất quá đoàn lính đánh thuê Huyết Lang chặn ở chỗ này không cho qua.

"Tiểu hữu."

Vừa đến, Tần Ca nhỏ giọng nói:

"Lối vào đã bị người của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang ngăn chặn, ngươi đổi một con đường khác đi thôi."

Đoàn lính đánh thuê Huyết Lang?

Lúc này Quân Thường Tiếu mới nhớ đến trước khi mình tiến vào khu vực sâu, bản thân đã từng cướp đồ của thành viên tổ chức này.

Chặn ta?

Thật đúng là ngây thơ mà.

Quân Thường Tiếu trực tiếp cất bước đi ra.

Hắn không có đổi một con đường khác, nguyên nhân nơi đây xung quanh đều là núi rừng rậm rạp, đổi đường thì có hơi xa.

"Chuyện này..."

Tần Ca ngạc nhiên không thôi.

Mình nói không rõ ràng? Hay vẫn là người này nghe không rõ ràng?

"Hừ."

Tên nam tử kia lạnh lùng nói:

"Có lòng tốt nhắc nhở hắn, thế mà vẫn lựa chọn tiến về phía trước, thật sự là ngu hết phần người khác mà."

"Đoàn trưởng!"

Ngay khu vực tiếp giáp cửa ra vào, một tên thành viên đoàn lính đánh thuê từng gặp Quân Thường Tiếu, bỗng thấy có người đi ra liền vội vàng hô lên:

"Tên kia đi ra rồi!"

"Hửm?"

Hầu Khôn quay đầu nhìn sang, lạnh lùng nói:

"Cho hắn ra ngoài."

Xoát!

Thành viên chặn đường lập tức tránh ra.

Quân Thường Tiếu vững bước đi ra, bàn chân hắn vừa đạp vào khu vực thứ năm thì có hơn năm trăm võ giả hung thần ác ma, bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài.

"Trận thế rất lớn nha."

Hắn cười nói.

Hầu Khôn ngồi trên một tảng đá, đánh giá tỉ mỉ tên hung thủ gϊếŧ chết đội trưởng của mình, sau đó cắm trường đao đâm vào mặt đất, thản nhiên nói:

"Tiểu tử, gϊếŧ người của lão tử, muốn chết kiểu nào cho đẹp mắt đây?"

"Nếu như có thể lựa chọn."

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói:

"Ta hy vọng mình chết già."