Chương 332. Chiêu mộ Chung Nghĩa!

Khi Quân Thường Tiếu xuất hiện, dùng hai bàn tay trực tiếp nắm lấy sừng trâu, ngăn cản thế công của hai con trâu to xác, mười ba tên võ giả sau lưng đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.

Hai con hung thú trung lục phẩm giận dữ công tới, kết quả bị người này dùng hai tay chống đỡ, lực lượng khủng khiến đến mức nào!

Chung Nghĩa cũng trợn tròn mắt!

Hắn càng rõ ràng hơn đám đồng bạn, loại trâu thú này tuy là ngu ngốc, nhưng nó dựa vào thực lực bản thân và trọng lượng cơ thể tăng tốc sinh ra lực trùng kích, dù có là Võ Sư đỉnh phong cũng không dám chính diện chọi cứng!

Huống hồ, đây là hai con đồng thời phát lực.

Coi như là Võ Tông nhất phẩm, sợ rằng cũng phải thành thật tránh đường!

Chấn động và khϊếp sợ, hai loại cảm xúc không ngừng xoay chuyển trong lòng của Chung Nghĩa và đồng bạn của hắn.

Điều khiến bọn hắn càng kinh hồn khϊếp vía hơn nữa là.

Quân Thường Tiếu không chỉ ngăn cản hai con trâu thú, ngược lại giơ hai tay lên, nhấc chúng nó rời khỏi mặt đất, sau đó hung hăng đập vào như đang vỗ tay!

"Ực..."

Mọi người cùng lúc nuốt một ngụm nước bọt.

Chuyện này. . . Rốt cuộc phải mạnh đến mức nào, mới có thể hành động như nắm hai con gà chơi đùa!

"Uỳnh!"

"Uỳnh!"

Hai con trâu thú bị đập mấy lần, đầu óc choáng váng ngã xuống đất.

Quân Thường Tiếu phủi tay, nói:

"Thịt trâu dồi giàu chất dinh dưỡng, khẳng định ngon hơn hẳn thịt của bầy sói kia nhiều."

"Roẹt!"

Hàn Phong Kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu cắt xén thịt.

Trong phút chốc, hai con trâu thú hoàn toàn bị cắt vụn, gần một vạn cân thịt trâu xuất hiện bên trong không gian giới chỉ.

Tiểu Long Long nằm sấp trên vai hắn, nhất thời cao hứng bừng bừng, có thể thấy tiểu gia hỏa này cũng rất là thích ăn thịt trâu nha.

Chung Nghĩa và đồng bạn vẫn chưa thoát khỏi sự khϊếp sợ.

Bọn hắn không phải không biết có rất nhiều cường giả trên thế giới này.

Nhưng mà người trước mắt chỉ khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, lại có thể thản nhiên hành hạ hai con trâu thú, chuyện này quá mức hoang đường!

"Chung Nghĩa có đúng không?"

Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ, nói:

"Ngươi nguyện làm trâu làm ngựa… chỉ vì muốn cứu bọn hắn?"

"Không sai!"

Chung Nghĩa nói:

"Ta nói thì nhất định sẽ làm!"

Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói tuyệt đối không nuốt lại.

Quân Thường Tiếu liếc nhìn những người khác một chút, nói:

"Ngươi và bọn hắn đều là tán tu sao?"

"Đúng vậy."

Chung Nghĩa gắng gượng đứng lên.

Quân Thường Tiếu nói:

"Sau khi người hồi phục thương thế thì dẫn đám huynh đệ này, đi đến Thiết Cốt Phái của quận Thanh Dương."

Thiết Cốt Phái?

Chung Nghĩa khẽ giật mình, ngẫm lại lúc trước người này tự xưng là “bổn tọa”, sau đó kinh ngạc nói:

"Tiểu bằng hữu chẳng lẽ là… chưởng môn Thiết Cốt Phái - Quân Thường Tiếu?"

"Ấy?"

Quân Thường Tiếu có chút ngạc nhiên, nói:

"Ngươi đã nghe danh của bổn tọa sao?"

"A! Đúng là Quân chưởng môn!"

"Trời ạ, khó trách có thể lợi hại như vậy!"

"Người có thể đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông, thực lực ít nhất cũng phải là Võ Tông đỉnh phong!"

Hơn mười tên võ giả đồng loạt biểu lộ ánh mắt sùng bái.

Chuyện Thiết Cốt Phái chiến thắng Thánh Tuyền Tông sớm đã truyền khắp Tinh Vẫn đại lục, những tên tán tu trôi sông lạc chợ này biết tin tức thông qua đủ loại con đường.

Chung Nghĩa cảm xúc dâng trào nói:

"Hóa ra là Quân chưởng môn, thất kính, thất kính!"

Kể từ khi hắn biết sự tích của Thiết Cốt Phái, đã từng nghị luận với huynh đệ, thậm chí từng nói có một ngày gia nhập môn phái, nhất định phải lựa chọn loại bá lực này!

Trước đó chiến Hạo Khí Môn, sau đó chiến Thánh Tuyền Tông.

Dựa theo lời của Trung Nghĩa, đây là một loại bá lực!

"Bất quá..."

Hắn ngừng một chút, nói:

"Vì cái gì muốn chúng ta đi quý phái?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Đương nhiên là gia nhập Thiết Cốt Phái ta, chẳng lẽ kêu ngươi dẫn bọn hắn đi tham quan hay gì?"

Chung Nghĩa nhất thời đông cứng biểu hiện trên mặt.

Quân Thường Tiếu lại nói:

"Nếu như ngươi không hứng thú, bổn tọa cũng không thể miễn cưỡng."

Chung Nghĩa nói:

"Chung mỗ ngưỡng mộ Thiết Cốt Phái đã lâu, Quân chưởng môn lại cứu ta và huynh đệ của ta, chỉ cần người không chê, chúng ta nguyện ý gia nhập Thiết Cốt Phái!"

Hắn sớm đã có ý nghĩ gia nhập môn phái, dù sao đi mãi con đường tán tu có chút không ổn, bất quá vẫn chưa có môn phái khiến hắn động lòng.

Thiết Cốt Phái.

Cái môn phái này gần đây thanh danh vang dội, khiến Chung Nghĩa rất động lòng.

Bởi vì hắn sống ở quận Hoa Dương, cho nên chỉ là ý nghĩ thoáng qua, không có dự định tìm đến môn phái đầu nhập.

Huống hồ.

Hắn còn phải mang theo một đám huynh đệ.

Bọn họ chỉ có tư chất tầm thường, nếu như không thể gia nhập, vậy thì hắn cũng không cần gia nhập.

Chung Nghĩa.

Trung thần nghĩa sĩ.

Từ tình huống vừa rồi đã có thể thấy rõ.

Trong cái thế giới tàn khốc này, loại người này rất hiếm hoi, lại thường có kết cục không quá tốt.

Nhưng đồng bạn vừa rồi trước khi chết, không quên hô to “kiếp sau lại làm huynh đệ”, đồng bạn còn sống thì cam tâm tình nguyện chắn ở phía trước, có thể thấy mọi người vô cùng chấp nhận hắn.

Quân Thường Tiếu đưa ra một tấm lệnh bài khắc chữ “xương cốt cứng rắn”, nói:

"Cầm nó đến Thiết Cốt Phái, sẽ có người tiếp đón các ngươi."

"Quân chưởng môn."

Chung Nghĩa chắp tay nói:

"Chung mỗ lẫn mọi người xin cáo từ trước!"

Trước tiên hắn vác lên đồng bạn đã bị gϊếŧ, sau đó bước chân khập khiễng hướng về khu vực thứ sáu.

Những người này có thể còn sống rời đi, nguyên nhân chính là gặp được Quân Thường Tiếu.

Có không biết bao nhiêu tổ đội bởi vì cái nhất thời, thích chơi ngu lấy tiếng, kết cục đều trở thành thức ăn trong miệng hung thú.

Hệ thống nói:

"Vì cái gì chủ nhân không cho bọn hắn Liệu Thương Đan?"

Quân Thường Tiếu trợn mắt một cái, nói:

"Ngươi cho rằng ta là nhà từ thiện sao? Thấy một người bị thương liền cho Liệu Thương Đan?"

"Ngươi đã cho Lý Thanh Dương, ngươi cũng cho Tiêu Tội Kỷ."

Hệ thống lật bài nói.

Quân Thường Tiếu nói:

"Ta cứu Thanh Dương ngay lúc vừa đến Tinh Vẫn đại lục, tâm hồn bên trong vẫn là một người của thế giới khác."

"Nói như vậy, chủ nhân vẫn luôn là một người nhiệt tình, trên Trái Đất thường xuyên đỡ lão bà bà qua đường sao?"

"Đỡ không nổi."

Hệ thống nói:

"Tiêu Tội Kỷ thì sao?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Chỉ đơn giản là thiếu một tên đệ tử, lại muốn thử vận may, có thể hay không vô tình vớt phải một tên thiên tài."

"Kết quả, ngươi ăn may."

Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu nói:

"Cho nên, làm việc tốt chắc chắn sẽ có hồi báo."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “lòng tốt”, nhận được 500 điểm cống hiến môn phái."

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 790/2000."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “lòng tốt”, khởi động phần thưởng che giấu, không gian giới chỉ tăng thêm dung lượng gấp mười lần!"

"Nhìn thấy không."

Quân Thường Tiếu thả lỏng người nói:

"Ta nói không có sai chứ."

Hệ thống nói:

"Ta rất hiếu kì, nếu như Tật Phong Lang không có công kích bọn người kia, liệu chủ nhân có nảy sinh ý nghĩ chiêu mộ, hoặc là ra tay giúp đỡ hay không?"

"Tất nhiên là có."

Quân Thường Tiếu dứt khoát nói.

"Không sợ nói dối bị sét đánh sao?"

Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu nói:

"Loại người có tình có nghĩa, vì cứu huynh đệ mà nguyện làm trâu làm ngựa, nếu như không cứu, thử hỏi thiên lý ở đâu?"

"Còn nữa."

"Ngươi chỉ là đưa ra giả thiết."

"Trên thực tế, người này không chỉ có tình có nghĩa, ngay cả thực lực cũng mạnh phi thường, ta cứu hắn rồi chiêu mộ vào môn phái, tương đương thu được một viên hổ tướng (người tài giỏi)!"

Từ biểu hiện vừa rồi của Chung Nghĩa có thể thấy, người này có tư chất không hề thấp.

Loại đệ tử này chỉ dựa vào mở sơn môn chiêu mộ rất khó gặp, cho nên một khi bắt gặp thì phải ném ra cành ô liu (lời mời chào).

Hệ thống nói:

"Một năm ngắn ngủi, ta thật không nghĩ tới, tâm cảnh của chủ nhân có biến hóa to lớn như vậy.”

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói:

"Ta cũng chưa từng nghĩ tới bản thân vốn tầm thường vô danh, không gì xuất chúng, kết quả đi tới dị giới bỗng trở thành chưởng môn một phái."

"Trước mắt có thể thấy."

Hệ thống nói:

"Chủ nhân rất nỗ lực, cũng không có lười biếng."

"Còn nói nhảm.”

Quân Thường Tiếu trợn mắt một cái, nói:

"Cả ngày gánh trên người một quả bom, thử hỏi ngươi không nỗ lực sao!"

"Người ta gọi đây là động lực, cho nên..."

"Cút."