Chương 331. Xem tên của ngươi, bổn tỏa mới cứu bọn hắn thêm lần nữa!

“Kiếp sau lại làm huynh đệ… Kiếp sau lại làm huynh đệ...”

Câu nói này, kích động sâu sắc tinh thần Chung Nghĩa, thúc ép hắn cái gì cũng không quan tâm, mắt đỏ rực lên.

“Aaa!”

“Gϊếŧ huynh đệ ta, lão tử không chết không thôi với các ngươi!”

Lúc này, Chung Nghĩa dường như điên rồi.

“Ngao ồ!”

“Ngao ồ!”

Đúng lúc này, sáu con Tật Phong Lang từ phía sau vòng đến.

Uỳnh! Uỳnh!

Chung Nghĩa mặc dù đánh gϊếŧ được hai ba con, nhưng hai đấm khó địch lại được chúng quyền, bị mấy con sói khác công kích, sau lưng hắn bị rạch ra vô số vết thương, người cũng bị đυ.ng bay ra ngoài.

Đùng!

Hắn đυ.ng vào vách đá, lập tức cảm thấy một trận lạnh băng sau lưng, tinh thần lý trí tỉnh táo lại không ít.

“Phụt!”

Chung Nghĩa phun ra một ngụm máu, ánh mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng.

Bản thân bị thương, đã không có cách đi cứu trợ đồng bạn, chỉ có thể nhìn nhìn từng người bị Tật Phong Lan cắn xé đến chết.

Đối với hắn mà nói, chuyện đau khổ nhất trên thế giới này là huynh đệ coi như anh em ruột thịt, bị hung thú cắn xé từng miếng ngay dưới mắt mình.

Đau đớn.

Đau như bị xé tim rách phổi!

Chung Nghĩa hận không thể khiến Tật Phong Lang nhanh chóng lao đến cắn xé mình, mà không phải bất lực nhìn huynh đệ bị gϊếŧ!

Không thể như ý nguyện.

Bởi vì đám Tật Phong Lang đáng lẽ thuận thế lao đến nhưng lại đứng yên tại chỗ.

“Phù!”

Đột nhiên, hơi lạnh từ phía trên ập xuống.

Chung Nghĩa cảm nhận được luồng khí lạnh, tư duy hoàn toàn bị lạnh đến thanh tỉnh lại.

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái đầu lớn giống với đầu sư tử đang cúi đầu nhìn hắn, hai tròng mắt nó biểu lộ sự lạnh lẽo và uy nghiêm.

“Phù phù!”

Lỗ mũi sư tử phun ra hàn khí, khiến Chung Nghĩa cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Hắn lúc này, không chỉ đã tỉnh táo mà còn ý thức được bản thân không phải va phải đá, thay vào đó là va phải đùi lớn của con hung thú này.

Từ khí thế toát ra có thể thấy con hung thú này có thể sánh ngang với Võ Tông!

Chẳng trách Tật Phong Lang bỗng ngoan hiền như vậy!

Tật Phong Lang đang cắn xé võ giả cũng ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía con sư tử, ánh mắt chúng nó hiện lên sự sợ hãi sâu sắc.

Chung Nghĩa thấy sói thú ngừng cắn xé cũng không cảm thấy một chút vui mừng.

Bởi vì hắn biết bản thân và các huynh đệ không chết trong miệng sói, kết cục cũng sẽ chết trong miệng sư tử.

Trong lúc tuyệt vọng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói:

“Ngươi dường như gặp phải phiền phức, có cần bổn tọa ra tay giúp đỡ không?”

Chung Nghĩa thần sắc ngẩn ra.

Cố gắng tiếp tục quay mặt về phía sau, phát hiện trên lưng sư tử có một nam tử áo trắng, trên mặt hắn là nụ cười tươi tắn và hiền hòa.

Khuôn mặt này.

Nụ cười này.

Trong phút chốc khắc sâu vào trong lòng Chung Nghĩa, cũng vĩnh viễn khó mà phai mờ.

Sau này mỗi lần nghĩ lại, hắn đều vô cùng vui mừng khi gặp được người này, trong lúc bản thân và các huynh đệ gặp phải nguy hiểm.

“Cần.”

Hắn không chút do dự trả lời.

Quân Thường Tiếu nói:

“Bổn tọa có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

Chung Nghĩa không suy nghĩ liền nói:

“Chỉ cần cứu được huynh đệ của ta, đừng nói một cái điều kiện, dù có một trăm cái điều kiện thì ta cũng đáp ứng.”

“Tốt lắm.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Bổn tọa giúp ngươi dọn dẹp đám nghiệt súc này.”

Có thể nói ra nhưng lời cổ quái này, chắc chắn chỉ có Quân chưởng môn đẹp trai siêu cấp vô địch của chúng ta.

Hắn đi ra từ khu vực chưa thăm dò không được bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng sói tru, lập tức suy đoán đây nhất định là Tật Phong Lang, cho nên lập tức ra lệnh cho Băng Tinh Sư Thú chạy đến.

Đáng tiếc là.

Một bước chậm trễ, không ít võ giả đã bị gϊếŧ.

Quân Thường Tiếu tất nhiên sẽ không cảm thấy áy náy, bởi vì bất kỳ ai đi vào Vạn Thú sơn mạch, sinh tử đều do số trời, bản thân hắn không có nghĩa vụ cũng như nhất định phải cứu người.

“Grào!”

Băng Tinh Sư Thú mở rộng tứ chi lao về phía Tật Phong Lang, toàn thân tràn ngập hàn khí dọa người.

“Ngao ồ!”

Tật Phong Lang bị dọa đến mức tinh thần bấn loạn, vội vàng cúp đuôi cùng chạy về một hướng.

Nếu như chúng nó phân tán ra chạy, có lẽ còn có thể sống lâu một chút.

Nhất định phải chạy cùng nhau, vậy chính là tự tìm đường chết rồi, bởi vì Băng Tinh Sư Thú há to miệng phun ra một luồng hàn lưu mạnh mẽ.

“Phù phù!”

Cuộn khí mang theo vô số mảnh băng vụn, rơi trên người của từng con Tật Phong Lang, nhanh chóng suy giảm tốc độ di chuyển của chúng nó.

Băng hệ có ưu điểm lớn nhất chính là… đóng băng và giảm tốc.

Tật Phong Lang có ưu điểm là tốc độ, trong chớp mắt mất đi ưu thế của mình, chẳng khác nào bị phế bỏ một nửa sức mạnh.

“Grào!”

Băng Tinh Sư Thú tức giận gầm thét.

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu rút kiếm ra khỏi vỏ, chém loạn giữa hư không, trong chớp mắt hình thành kiếm ảnh bá đạo.

“Phốc!!”

“Phốc!!”

Kiếm ảnh vụt sáng, chớp mắt chém đứt đầu hơn mười con Tật Phong Lang!

“Ríttt!”

Chung Nghĩa hít một hơi khí lạnh.

Người kia có thể nhẹ nhàng gϊếŧ chết đám Tật Phong Lang trung nhất nhị phẩm, thực lực khẳng định cực kỳ khủng bố!

Đúng rồi, đúng rồi.

Cưỡi một con sư thú sánh ngang Võ Tông, thực lực làm sao có thể yếu được!

“Phốc!!”

“Phốc!!”

Quân Thường Tiếu vẫn đang vung kiếm, Tật Phong Lang bị suy giảm tốc độ, chỉ có thể trở thành gà vịt dài cổ chờ gϊếŧ.

Trong thời gian ngắn, hơn bảy mươi con sói thú đều bị chém đứt đầu, xác nằm đầy đất.

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu từ trên lưng Băng Tinh Sư Thú nhảy xuống, thành thục lột da lấy tinh hạch.

Mặc dù cấp bậc tinh hạch không thể luyện chế Tăng Tốc Phù, nhưng tất cả đều là tinh hạch phong hệ, giá trị khẳng định hơn xa tinh hạch thông thường.

“Phù!”

Chung Nghĩa nằm trên đất thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Nghĩa ca...”

Hơn mười võ giả không bị mất mạng dưới miệng sói nhao nhao chạy tới.

Chung Nghĩa nắm chặt nắm đấm nói:

“Có bao nhiêu huynh đệ bị gϊếŧ?”

“Sáu người.”

Một võ giả thấp giọng đáp.

“Rốp rốp”

Chung Nghĩa biểu lộ ánh mắt đau khổ, vô cùng tự trách nói:

“Đều là lỗi của ta, đáng lẽ không nên dẫn các ngươi vào khu vực thứ bảy!”

“Là do mọi người bỏ phiếu quyết định, không thể trách Nghĩa ca!”

Mọi người đồng thanh nói.

Trước khi đi vào khu thứ bảy, đoàn đội này đã từng bỏ phiếu, mười chín người đều đồng ý, chỉ có một mình Chung Nghĩa phản đối.

Dựa vào tu vi của huynh đệ mình, không đủ xông vào khu vực cấp cao.

Nhưng Chung Nghĩa nhìn ánh mắt lấp lánh mong đợi của mọi người, chỉ có thể thỏa hiệp đi thử một lần, không có cò kèo mặc cả.

Kết quả… vẫn là xem nhẹ sự đáng sợ của khu vực thứ bảy.

Trách ta, đều trách ta.

Nếu như lúc đó mình kiên quyết không đồng ý, các huynh đệ nhất định sẽ không đi vào, cũng không vì thế mà mất mạng!

Chung Nghĩa rơi vào vòng luẩn quẩn tự trách.

Đặc biệt, nhớ đến cảnh tượng A Thủy chết trước mặt mình, hai nắm đấm siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt.

“Grào!”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ.

Hai con trâu to xác ngã xuống rốt cuộc đã đứng dậy, hai mắt đỏ rực lao về phía đám người.

“Không xong.”

Chung Nghĩa đại biến sắc mặt.

Bởi vì chiến đấu quá lâu, linh lực tiêu hao không ít, sau đó lại bị Tật Phong Lang cào xé và va đập, cho dù có thể đứng dậy cũng không cách nào chạy trốn.

Lúc này, hắn không suy nghĩ đến bản thân, và vội vàng nói: “Mau tránh ra!”

Trong đoàn đội lời nói của Chung Nghĩa có trọng lượng cực lớn, nhưng mà lần này, hơn mười huynh đệ không nghe lời, thay vào đó là cầm binh khí chắn ở trước người hắn.

“Nghĩa ca!”

Nam nhân đứng ở phía trước nhất, ánh mắt hắn quả quyết nói:

“Trước nay đều là huynh chăm sóc chúng ta, mọi người cũng gây không ít cản trở cho huynh, hôm nay chúng ta sẽ dùng mạng này để bảo vệ huynh.”

“Ngu ngốc!”

Chung Nghĩa tức giận hét to:

“Mau chạy đi!”

Hai con trâu to xác có thực lực cường hãn, dựa vào tu vi của bọn hắn căn bản không thể chống đỡ, chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

Mặc cho Nghĩa ca hét lớn ở phía sau, mười ba võ giả không chút động lòng, ánh mắt bọn hắn hiện lên sự quyết đoán, rõ ràng đã chuẩn bị tốt huyết chiến với hung thú!

Quân Thường Tiếu thu xong tinh hạch phong hệ cuối cùng, nhìn sang đám võ tu không sợ hãi lao về hai trâu to xác kia, nói:

“Thật đúng là điếc không sợ súng mà!”

“Tiểu bằng hữu!”

Đúng lúc này, Chung Nghĩa gào lên như xé tim rách phổi nói:

“Xin hãy cứu huynh đệ của ta, đời này Chung Nghĩa nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

Chung Nghĩa?

Trung thần nghĩa sĩ?

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu cấp tốc thi triển Túng Vân Bộ lao tới, đứng ở trước mặt đám người chặn đường đi của hai con trâu to xác, hai tay đột nhiên phát lực, trực tiếp nắm lấy sừng trâu.

Két!

Hai con trâu to xác lập tức dừng tiến!

Quân Thường Tiếu nắm chặt hai sừng trâu, triệt tiêu sức mạnh tấn công của bọn nó, rồi nói:

“Xem tên của ngươi, bổn tỏa mới cứu bọn hắn thêm lần nữa.”