Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 325. Cá lớn nuốt cá bé!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi một quyền đánh chết báo thú, Quân Thường Tiếu dùng Hàn Phong Kiếm rạch ngực, phát hiện không có tinh hạch, liền đi về phía khu vực nguy hiểm.

Vừa đi vào liền gặp phải hung thú đánh lén, chứng tỏ trong dãy núi này có rất nhiều, hắn không vội dự trữ đồ ăn cho Tiểu Long Long.

Quân chưởng môn đi rồi.

Cả tập thể tiểu đội phía sau ngần người.

Rất lâu sâu, tên mập giật giật khóe miệng nói:

“Lão đại, đó hình như là Kim Văn Báo trung tứ phẩm đúng không?”

“Không sai!”

Tên thủ lĩnh nghiêm túc nói:

“Chính là Kim Văn Báo.”

“Rítt”

Cả đám đều hít một hơi khí lạnh.

Hung thú sánh ngang với Võ Sư tứ phẩm, vậy mà tên đó dùng một quyền đánh chết, chuyện này quả thực quá đáng sợ!

Trong tiểu đội thực lực cao nhất chỉ là Võ Sư nhất phẩm.

Quân Thường Tiếu gϊếŧ Kim Văn Báo trung tứ phẩm trong chớp mắt, khiến cho bọn hắn chấn động mãnh liệt!

Tên thủ lĩnh suy đoán nói:

“Có thể gϊếŧ Kim Văn Báo trong chớp mắt, tu vi của vị tiểu huynh đệ này e rằng phải từ Võ Sư lục thất phẩm trở lên!”

Nam nhân trước đó chế giễu Quân Thường Tiếu, cả mặt hắn nhất thời nóng ran.

Dù sao, hắn chỉ có tu vi Võ Đồ đỉnh phong, kết quả lại nói một cường giả có thể gϊếŧ Kim Văn Báo là cục tạ.

Bị đánh vào mặt còn có thành viên khác.

Tần ca nói để Quân Thường Tiếu gia nhập, bọn hắn mặc dù không nói ra nhưng ánh mắt đều biểu lộ sự khinh thường.

Kết quả.

Người ta là một cao thủ chân chính!

Tần ca nói:

“Nếu như hắn có thể tham gia vào tổ đội chúng ta, đồng thời tiến vào khu vực thứ sáu, nhất định có thể thắng lợi trở về.”

“Hầy..”

Hắn thở dài một hơi, nói:

“Xuất phát thôi.”

“Ta đi lột da, xương của con Kim Văn Báo này.”

Một thành viên nhanh chóng chạy đến, lột da lông và xương ra.

Quân Thường Tiếu mặc dù cũng muốn lấy đi.

Thế nhưng không gian giới chỉ còn phải tích trữ số lượng lớn thức ăn cho Tiểu Long Long, không thể chứa đựng loại da xương của hung thú cấp bậc thấp này.

Trung tứ phẩm còn là cấp bậc thấp, Quân chưởng môn có chút bay bổng!

...

Vạn Thú sơn mạch có rất nhiều khu vực.

Mấy khu vực phía ngoài tương đối an toàn, hằng năm lại có nhân loại thăm dò, cơ bản chằng có đồ gì giá trị.

Quân Thường Tiếp trực tiếp thẳng bước đến khu vực sâu bên trong, bởi vì nơi đó rất ít người đặt chân đến, không chỉ tài nguyên phong phú, còn có lượng lớn hung thú cấp bậc cao.

“Grào!”

Trên đường, một con hung thú xông tới.

Phốc!

Quân Thường Tiếu vung kiếm ra, trực tiếp chém đứt đầu, đồng thời rạch ngực lấy được một viên tinh hạch.

Thứ giá trị nhất trên người hung thú chính là thứ này.

Cho dù gϊếŧ chết hung thú cấp bậc không cao, hắn cũng không thể để loại để người khác kiếm lời.

Trong khoảng thời gian hơn mười phút.

Quân Thường Tiếu bước nhanh tiến vào khu vực thứ ba.

Chuyện này nếu để võ giả đến thám hiểm biết, nhất định sẽ tâm phục sát đất.

Trong Vạn Thú Sơn Mạch, đi nhanh như bay như vậy không sợ gây chú ý cho đám hung thú hay sao?

Thật lòng mà nói.

Cả một đường đi, đúng là có kinh động không ít hung thú.

Bất quá đến một con chết một con, hoàn toàn là đến dâng đầu, tặng tinh hạch.

Không có cách nào khác.

Đợi bọn chúng chết rồi mới ý thức được, thực lực tên nhân loại đơn độc này, hóa ra lại khủng bố như vậy!

Những con có chất thịt không tệ, Quân Thường Tiếu đưa vào trong không gian giới chỉ, giữ lại làm đồ ăn cho Tiểu Long Long, nhưng con có chất thịt kém thì không cần giải thích.

Tiểu đội phía sau muốn đến khu thứ sáu vừa khéo thuận đường với hắn.

Cứ đi được một khoảng thời gian, có thể nhìn thấy thi thể hung thú vẫn còn nóng, lập tức cả đám khóe miệng giật giật.

“Lão đại!”

Tên mập nói:

“Có khi nào là thiếu niên áo trắng kia gϊếŧ không?”

Tên thủ lĩnh kiểm tra thi thể hung thú, cảm nhận được vẫn còn hơi ấm, nói:

“Chỉ vừa mới chết, nhất định là do hắn gϊếŧ.”

Tên mập giật giật khóe miệng nói:

“Một chút dấu vết giao đấu cũng không có, nhất định là lại gϊếŧ trong chớp mắt!”

“Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!”

“Chẳng trách dám một mình đi vào Vạn Thú sơn mạch.”

“Cao thủ mạnh như vậy, không thể gia nhập đoàn đội chúng ta, thực sự quá đáng tiếc!”

...

Mỗi một khu của Vạn Thú sơn mạch, đều có tiểu đội đi vào trong đó trước, bọn hắn hoặc là cảnh giác tiến lên, hoặc là chém gϊếŧ với hung thú.

Quân Thường Tiếu thỉnh thoảng cũng gặp phải tình huống như thế.

Nhưng mà, chuyện khiến hắn thực sự được mở rộng tầm mắt là.

Trong một khu rừng núi vắng vẻ, mấy tên võ giả có tu vi không tệ chặn đường một tổ đội khác đi ngang qua, ép đối phương giao ra không gian giới chỉ.

“Hầy..”

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

“Trong sơn lâm không những phải phòng ngừa hung thú, còn phải đề phòng cả đồng loại của mình.”

Hắn không quản chuyện bao đồng, tiếp tục đi sâu vào trong.

Đã lựa chọn đi vào Vạn Thú Sơn Mạch, bất kỳ ai cũng nên làm tốt giác ngộ về cái chết, dù có là chết dưới miệng hung thú hay là chết dưới tay của đồng loại.

Cảm nhận hiện tại của Quân Thường Tiếu chính là.

Bản thân không phải là loại người hành hiệp trượng nghĩa, người khác gặp nguy hiểm chẳng liên quan gì đến mình.

Đương nhiên.

Đổi lại là đệ tử nhà mình, nếu bọn chúng dám cướp, vậy phải trực tiếp gϊếŧ chết.

Võ tu lòng dạ bất chính, chuyện cướp của tổ đội khác cũng chẳng lạ lùng gì.

Khi Quân Thường Tiếu đến khu vực thứ tư, nhìn thấy mấy thi thể nằm ở phía xa, ba võ giả tu vi Võ Sư đang vơ vét không gian giới chỉ trên xác chết.

Không cần nghĩ.

Nhất định là đòi hỏi giới chỉ không được, liền tiêu diệt toàn bộ tổ đội người ta.

“Hửm?”

Một tên trung niên mặt lộ vẻ hung ác, đột nhiên quay người, trầm giọng nói:

“Ai lén lén lút lút trốn trong chỗ tối đó?”

Quân Thường Tiếu bước ra, nói:

“Ta nói ta đi ngang qua đường, các ngươi có tin không?”

“Qua đường?”

Tên trung niên nở nụ cười u ám, nói:

“Theo lão tử thấy, ngươi chắc hẳn là đồng bọn của tổ đội này.”

Soạt! Soạt!

Hai tên võ giả lập tức vây lại, ánh mặt hiện lên sát ý.

Hiểu nhầm rồi.

Quân Thường Tiếu nói:

“Vì lẽ đó, các ngươi muốn gϊếŧ người cướp của?”

“Gϊếŧ người cướp của?”

Một tên võ giả đi tới, giương kiếm chém xuống, đồng thời cười lạnh nói:

“Ngươi sai rồi, đây là cá lớn nuốt cá bé.”

Soạt!

Kiếm ảnh vụt qua.

Quần Thường Tiếu không biết từ lúc nào đi vòng ra sau người hắn, Hàn Phong Kiếm trong tay lấp lóe ánh sáng nói:

“Ngươi nói có đạo lý.”

“Xoẹt xoẹt xoẹt.”

Tên võ giả ấy đứng nguyên tại chỗ, cổ bị chém đứt, máu tươi bắn ra, người cũng theo đó ngã xuống.

“Tam đệ!”

Hai tên võ giả trừng mắt như muốn nứt ra.

Thế nhưng, tên có khoảng cách gần nhất với Quân Thường Tiếu vẫn chưa kịp được ra tay, liền cảm nhận được cái cổ lạnh lẽo, tư duy nhanh chóng phai nhạt.

“Phịch!”

cả người ngã xuống, máu tươi phun ra.

“Nhị đệ!”

Tên trung niên hét lớn đầy bi thương.

Nhưng hắn vẫn giữ được lý trí, ý thức được đối thủ mạnh vô cùng, vội vàng hướng về chỗ tối chạy đi.

Vừa chui vào bụi cỏ, liền giơ cao hai tay lùi về sau, bởi vì Hàn Phong Kiếm của Quân Thường Tiếu đã gác lên cổ hắn.

“Bằng hữu!”

Tên trung niên sợ hãi nói:

“Ta… ta bằng lòng giao ra không gian giới chỉ.”

“Nhớ cho kỹ!”

Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói:

“Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé!”

“Phốc!”

Kiếm ảnh lóe sáng, yếu đầu bị rạch nát.

Tên trung niên ôm cổ đang phun máu, ánh mắt sợ hãi đối diện với cái chết, cuối cùng yếu đuối nằm liệt trên đất.

Quân Thường Tiếu thu lấy không gian giới chỉ trên người ba tên này, tiếp tục tiến về khu vực sâu hơn.

Ba tên võ tu có thực lực mạnh, gϊếŧ chết một tiểu đội, Quân Thường Tiếu thực lực mạnh hơn gϊếŧ chết bọn chúng, đây gọi là ------ cá lớn nuốt cá bé!

“Chậc chậc.”

Trên đường, lật xem mấy cái không gian giới chỉ, Quân Thường Tiếu phát hiện bên trong tinh thạch và da xương không ít, vô cùng cảm thán nói:

“Nghề cướp bóc này rất có tiền đồ nha.”

Hắn chỉ nghĩ chơi mà thôi, không có ý định làm thật.

Dẫu sau thân là chủ một môn phái, một khi làm loại chuyện này bị truyền ra nhất định tổn hại uy tín.

Chỉ là...

Quân Thường Tiếu đứng lại, chống cằm nói:

“Ta có thể cướp của bọn người cướp bóc đó, không chỉ lấy được đồ tốt, cho bù bị người khác phát hiện, vẫn có thể lưu lại danh tiếng tốt.”