Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 310. Phá hủy ý chí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quân Thường Tiếu không chút hoài nghi, nếu như không có Đại Trận Hộ Phái, cái tên khốn Giang Tà xông vào, mình và môn phái của mình chắc chắn sẽ bị diệt.

Thế nên trong lúc tra tấn không hề nương tay, đủ loại cực hình thảm khốc được sử dụng.

Đặc biệt, cực hình dùng Linh Lung Hỏa để đốt là tàn khốc nhất, Giang Tà bị ngọn lửa đốt cho kêu gào thảm thiết, lưu lại vô số mảng thịt khét trên người.

Võ Vương cũng là con người.

Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, cũng sẽ không nhịn được mà hét la thảm thiết.

Thế nhưng.

Ý chí của Võ Vương rất mạnh!

Sau khi bị đốt bởi Linh Lung Hỏa, Giang Tà lại lần nữa tỉnh dậy, vẫn mặt mày dữ tợn, cười gằn nói:

"Tiểu... tiểu tử... mấy thủ đoạn này, bổn vương dư... dư sức chịu được..."

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:

"Chỉ mới là ngày đầu, tiếp đến bổn tọa sẽ để ngươi luôn được "sảng khoái"."

Nói xong, hắn dẫn đám người Tô Tiểu Mạt rời đi.

Người cũng đã bị cầm tù, thời gian còn nhiều, cứ từ từ "chơi" với hắn là được.

Kết quả là.

Ba ngày kế tiếp, mỗi giờ mỗi phút Giang Ta đều phải hứng chịu những đợt tra tấn cực hình, nếu như hắn là người bình thường thì đã sớm sụp đổ ý chí.

"Chưởng môn."

Lý Thanh Dương hỏi:

"Sao người không cho hắn một cái chết sảng khoái?"

Không phải là hắn thương xót võ giả tà phái, thay vào đó là đang lo lắng kéo dài như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ khá phiền phức.

Quân Thường Tiếu ngồi trong thư phòng, đan tay chống cằm, nói:

"Nhưng đây lại là Võ Vương, gϊếŧ đi thì hơi tiếc."

"Ý của chưởng môn là?"

Lý Thanh Dương dò hỏi.

Quân Thường Tiếu đáp:

"Nếu có thể phá hủy ý chí, khống chế bổn nguyên tinh thần, rồi giữ lại môn phái làm một người hầu, vậy sẽ rất không tệ."

Võ Vương thật ra vẫn rất mạnh.

Nếu có thể thu phục cho mình dùng, dĩ nhiên là tốt hơn so với gϊếŧ đi.

Lý Thanh Dương nói:

"Võ Vương ai nấy đều có tôn nghiêm của mình, muốn dùng cực hình để khuất phục, e rằng sẽ hơi khó."

"Cũng đúng."

Quân Thường Tiếu ngửa lưng ra ghế, nói:

"Hành hạ bấy lâu, vậy mà vẫn còn rất ương ngạnh, muốn khống chế hắn quả thật không dễ."

Ông!

Ngay vào lúc này, trận pháp được giấu trong vô hình bỗng chợt hiện ra.

...

Trước cổng sơn môn, mười tên Võ Tông đang rất buồn bực.

Đại nhân ra sau núi một chuyến, đến nay đã ba ngày, sao vẫn còn chưa quay lại?

Trong lúc lưỡng lự, bên phía tổng bộ phân đà Ma Sát Tông đã cho hai trận pháp sư đến. Bọn hắn cũng không kịp đợi Giang Tà, nên đã ra lệnh cho hai người xâm nhập trận pháp phòng ngự, khiến cho nó sụp đổ từ bên trong.

"Phụt!"

"Phụt!"

Thế nhưng, vừa mới xâm nhập, linh hồn hai người bị một luồng sức mạnh khủng khϊếp ập tới, khiến cho bọn hắn chấn động đến run rẩy, quýnh quáng lui vội về sau mấy bước, miệng phun ra máu.

Bọn họ cố nén khí huyết náo loạn trong người, ánh mắt lộ vẻ khϊếp sợ.

"Trận pháp này quá quỷ dị!"

"Lão phu nghiên cứu trận pháp mấy chục năm, chưa từng thấy trận pháp nào cực kỳ phức tạp như vậy.”

Hai người đều là trận pháp sư lão luyện, đã bày trận và phá trận vô số lần.

Thế nhưng, sau khi xâm nhập vào Đại Trận Hộ Phái, bọn hắn lập tức bị choáng ngợp bởi những trận tuyến và trận quyết vô cùng phức tạp bên trong.

Bất kỳ trận pháp nào cũng đều có kẽ hở để lần ra.

Nhưng mà trận pháp này của Thiết Cốt Phái lại hoàn toàn không có kẽ hở!

Cho dù không bị cắn trả bởi sức mạnh lúc nãy, với đạo hạnh hiện giờ của hai người bọn họ, có nghiên cứu cả đời cũng sẽ chẳng phá nổi trận này!

Đại Trận Hộ Phái là vật phẩm mua từ khu mua sắm, khác biệt với hệ thống trận pháp trên Tinh Vẫn Đại Lực, muốn phá nó tuyệt đối là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Quân Thường Tiếu không để ý đến trận pháp đã hiện ra, cũng không quan tâm đến mấy kẻ bên ngoài, thay vào đó là đặt trọn tâm tư vào việc, làm cách nào để hàng phục Giang Tà.

Dùng cực hình tuy rằng có thể hành hạ hắn, nhưng lại không cách nào phá vỡ được ý chí cường đại, cho nên vẫn phải đổi sang cách khác.

"Két."

Cửa ngục bị đẩy ra, Liễu Uyển Thi bưng hộp cơm bước vào.

Nhìn thấy Giang Ta bị trói bởi những sợi xích thô kệch, lại bị tra tấn thương tích đầy mình, cô nàng xót xa hỏi:

"Đại ca ca, ngươi có đau lắm không?"

"..."

Giang Ta cúi đầu không nói gì.

Liễu Uyển Thi đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra, mùi đồ ăn thơm nức mũi lập tức lan tỏa.

Không sai.

Quân Thường Tiếu tính dùng "mỹ thực kế" để dụ dỗ!

Còn phải nói, Giang Tà bị bỏ đói mấy ngày, vừa ngửi thấy mùi thơm khiến người ta mê mẩn ấy, bụng lập tức sôi lên "ùng ục".

"Đại ca ca, ta để đồ ăn ở đây nhé."

Liễu Uyển Nhi bày đồ ăn ra trước mặt, rồi thu dọn rời đi.

Lào xào lào xào!

Giang Tà kéo dây xích, nhọc nhằn lê lết qua, bất quá hai tay vẫn bị trói ngược, nên chỉ có thể dùng miệng ngoạm lấy thức ăn.

Hắn không hề lo lắng trong đồ ăn có bỏ độc, dù gì cũng đã thành tù nhân, nếu đối phương muốn mình chết, tuyệt đối không cần bày vẽ màu mè như vậy.

Nhóp nhép, nhóp nhép!

Giang Tà ngấu nghiến lấy đồ ăn làm từ tay Liễu Uyển Thi, cảm thấy bản thân như đang tắm mình trong gió xuân nơi sơn dã, sảng khoái mỹ diệu vô cùng!

Trong lúc mơ hồ, hắn chợt nhớ lại thời thơ ấu, nhớ đến tình cảnh cơn đói ập đến, tỷ tỷ đã dắt mình đến tửu lầu trên trấn, trộm lấy bữa cơm thừa.

"Tỷ tỷ, có thịt nè!"

"Tỷ tỷ, còn có con cá chưa bị ăn nè!"

"Tỷ tỷ, sao tỷ không ăn vậy?"

"Tỷ không đói."

Lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ nên không biết, không phải tỷ tỷ mình không đói, mà vì muốn đưa cho hắn những đồ ăn mình đã bất chấp nguy hiểm trộm về.

Mặc dù chỉ là cơm thừa canh cặn, nhưng đối với hắn lại là bữa cơm gã ăn ngon nhất, thấy thoả thích nhất từ lúc sinh ra.

Về sau, sự tình bại lộ, chưởng quỷ của tửu lầu nọ sai người bắt tỷ tỷ hắn đi, Giang Tà cũng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, khiến hắn nằm liệt giường ba ngày ba đêm.

Từ dạo ấy, hai tỷ đệ vốn sống nương tựa vào nhau đã bị chia cách, không còn gặp lại.

Về sau, Giang Tà đạt được cơ duyên, tu luyện võ đạo, bắt trói tên chưởng quỹ tửu lầu tra hỏi, mới biết rằng tỷ tỷ nắm đó của hắn đã bị bán đi, bán vào một kỹ viện trong thành.

Ngày hôm ấy, tửu lầu cháy lửa ngút trời, nhưng ngọn lửa ấy vẫn không thể nào sánh được với lửa giận trong lòng hắn.

"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tìm ra tỷ!"

Trút giận trong sơn dã một phen xong, Giang Tà lại đi tiếp vào thành, thế nhưng kỹ viện đó đã đóng cửa từ mấy năm về trước.

Manh mối về tỷ tỷ bị cắt đứt ngay lúc ấy.

Suốt một thời gian rất lâu sau đó, Giang Tà đều một mực dò hỏi và tìm kiếm.

Nhưng rốt cuộc mọi chuyện vẫn không có tiến triển, sau cùng hắn đành phải gia nhập Ma Sát Tông, cam tâm tình nguyện trở thành một phần tử tà phái.

Vì cái gì?

Bởi vì cơ quan tình báo của tổ chức này rất mạnh!

Thế nhưng.

Cho dù mượn nhờ cơ quan tình báo lớn mạnh của Ma Sát Tông, Giang Tà vẫn không thể tìm được tỷ tỷ mình. Điều đó khiến gã tuyệt vọng vô cùng, thậm chí gã từng nghĩ, phải chăng tỷ tỷ mình đã qua đời.

Không!

Chỉ cần không có chứng cứ, vậy tỷ tỷ nhất định vẫn còn sống, mình phải tiếp tục tìm kiếm, cho dù có phải tìm cả đời!

"Tiểu Tà à, tuy cha mẹ chúng ta đã mất, nhưng nhà chúng ta vẫn còn, cho dù sau này có vất vả thế nào, đệ nhất định cũng phải sống thật tốt nhé!"

Đó là lời tỷ tỷ hắn đã căn dặn năm ấy, Giang Tà luôn ghi nhớ khắc sâu trong lòng.

Vì vậy cho nên, sau khi khổ cực kiếm tìm không có kết quả, hắn đánh phải lưu lại Giang Gia Trấn, hy vọng một ngày nào đó, người tỷ tỷ còn sống trên nhân thế sẽ trở về, trở về căn nhà tồi tàn rách nát này.

Đáng tiếc.

Từng năm từng tháng đợi chờ mòn mỏi, mà người thì vẫn không một tin tức.

Vì vướng bận chuyện tỷ tỷ của mình, cho nên Giang Tà vốn có thể trở nên rất mạnh, lại phải mất thời gian rất lâu mới đột phá đến Võ Vương.

Đối với hắn mà nói, võ đạo không quan trọng.

Nếu có thể tìm được người thân duy nhất của mình trên thế gian này, dù tu vi có bị phế bỏ thì hắn cũng không chút do dự.

Đồ ăn của Liễu Uyển Thi đã gợi lại chuyện buồn năm xưa của Giang Tà, khiến hắn vừa ăn lệ vừa rơi đầy mặt.

"Ối vãi!"

Tô Tiểu Mạt đứng bên ngoài nhìn, khóe miệng giật giật nói:

"Đồ ăn của làm từ tay Đồ Đồ, Võ Vương ăn vào cũng phải khóc luôn!"

Quân Thường Tiếu nói:

"Người lấy miếng ăn làm trọng, dù có là Võ Vương, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mỹ thực, cứ để hắn ăn thêm mấy ngày, nhất định sẽ tự giác đầu hàng thôi."

Hai người lại không biết, người ta không phải bị chinh phục bởi mỹ thực, mà là cảm xúc ùa về!

Ba ngày sau.

Quân Thường Tiếu mở cửa ngục bước vào, ngồi lên chiếc ghế dựa đã được đệ tử chuẩn bị sẵn.

Tay khoanh trước ngực, hắn vào thẳng vấn đề, nói:

"Giao ra bổn nguyên linh hồn, trở thành người hầu của bổn tọa, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Mấy ngày nay Giang Tà không chỉ thôi bị tra tấn, còn được cấp dưỡng cơm canh, nên dù sức lực vẫn không biến đổi gì, bất quá phương diện tinh thần lại rất tốt.

"Khặc khặc khặc."

Gã bật cười lên tiếng quái dị, nói:

"Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy bữa ăn thì có thể khuất phục bổn vương sao?"

"Ngươi không đồng ý?"

“Ta chính là Võ Vương, há sẽ khom mình bởi dăm ba bát cơm!