Chương 301: Dọn bớt chỗ!

Có được đan dược thăng cấp Võ Sư Cảnh nhất định là chuyện vô cùng sảng khoái, nhưng không có dược liệu thì chẳng khác nào không bột đố gột nên hồ thôi.

"Ngải gia chủ."

Quân Thường Tiếu mở lời nói: "Ngươi có mấy loại hạt giống dược liệu này không?"

Do không có sẵn dược liệu, nên đành phải để cho đám người lão Ngụy đi gieo trồng, mặc dù việc này có hơi tốn thời gian, nhưng it ra sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Ngải Thượng Nghễ hiểu được ý nghĩ của hắn, bèn nói:

"Loại hạt giống dược liệu này thì nhiều lắm, nhưng phẩm chất những dược liệu này không thấp, cho dù là Dược sư xuất sắc nhất trồng, thấp nhất cũng phải dăm ba năm mới trưởng thành."

"Lâu vậy sao?"

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.

Nếu thật sự phải đợi dăm ba năm, đến khi dược liệu trưởng thành thì đám đệ tử đã sớm đột phá Võ Sư Cảnh cả rồi.

"Quân chưởng môn."

Mã Vân Đằng nói tiếp:

"Những dược liệu mà ngươi hỏi, thật ra trong tay lão phu cũng có một ít, nhưng số lượng không nhiều, hẳn có thể gom góp được năm mươi phần."

"Có ở trên người không?"

"Có."

"Mã trưởng lão, chi bằng bán cho Quân mỗ được không?"

Nếu đã có nguyên vật liệu, vậy nhất định phải mua để bắt đầu luyện chế, dù sao thì Luyện dược các lúc nào cũng có thể luyện chế.

Mã Vân Đằng nói: "Mấy dược liệu này vốn nằm trong không gian giới chỉ chẳng để làm gì, đã Quân chưởng môn có nhu cầu, lão phu tặng cho ngươi để dọn bớt chỗ vậy."

Ngải Thượng Nghễ giật giật khóe miệng.

Chục loại dược liệu, mỗi phần đã mười vạn lượng, năm mươi phần chính là năm trăm vạn lượng, khơi khơi đem tặng dưới danh nghĩa là "dọn bớt chỗ", quả nhiên không có chút nhân tính!

Đám người Tạ thành chủ thì cho rằng, Mã trưởng lão đại biểu cho Thương Sơn Phái đang ra sức thành lập "tình hữu nghị cách mạng" với Thiết Cốt Phái.

Có tông môn ngũ lưu ủng hộ như vậy, con đường phải đi của Thiết Cốt Phái sau này nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: "Cần phải tính tiền."

Nếu là người không quen, chiếm tiện nghi cũng không sao, nhưng Mã trưởng lão và Thương Sơn Phái ủng hộ mình như vậy, sao lại có thể chiếm tiện nghi chứ.

"Ngải gia chủ."

Hắn trực tiếp hỏi:

"Những dược liệu này, mỗi phần chừng khoảng bao nhiêu tiền?"

"Mười vạn lượng."

Ngải Thượng Nghễ trả lời.

Quân Thường Tiếu rút ra ngân phiếu năm trăm vạn lượng, nói một cách chân thành:

"Mã trưởng lão, xin hãy nhận cho."

Mã Vân Đằng đành phải thu tiền, rồi đưa ra không gian giới chỉ có chứa dược liệu cho hắn.

Quân Thường Tiếu đưa ý niệm vào trong đó, phát hiện bên trong còn có không ít dược liệu luyện chế của Tụ khí Đan và Tố Thể Đan.

"Quân chưởng môn."

Mã Vân Đằng cười nói:

"Mấy thứ dược liệu cấp thấp bên trong, ngươi cứ coi như là tặng phẩm đi."

"Đa tạ."

Quân Thường Tiếu nói.

Bằng hữu như vậy khiến hắn rất ấm lòng.

Đương nhiên.

Quân Thường Tiếu cũng sẽ không bạc đãi bằng hữu tốt của mình.

Sau khi đi đến một chỗ rừng núi, đi riêng với Mã Vân Đằng, hắn bèn đưa một bình Tố Thể Đan, nói:

"Mã trưởng lão, những đan dược này của ta cũng chiếm chỗ, không bằng tặng cho lão vậy."

Mã Vân Đằng cười nói:

"Quân chưởng môn, đan dược lão phu có nhiều rồi."

Quân Thường Tiếu bảo:

"Bình này của ta là Tố Thể Đan."

Ực.

Khuôn mặt Mã Vân Đằng cứng đờ.

Hồi sau mới mở miệng, giọng khó tin: "Tố... Tố Thể Đan?"

Lão đã nghe những gì có liên quan đến Tố thể đan.

Dù sao, năm ngoái Vương Đông Lâm từng được mời đến tọa trấn phòng đấu giá cơ mà.

Vả lại Thương Sơn Phái cũng từng sai người đến đó tham dự đấu giá, nhưng vì cạnh tranh quá khốc liệt, nên chỉ vẻn vẹn mua được có ba viên.

"Quân chưởng môn."

Mã Vân Đằng nghiêm túc hỏi:

"Vì cái gì ngươi lại có một bình Tố Thể Đan?"

Một bình đan dược thông thường sẽ lấy mười viên làm chuẩn, mỗi tháng Ngải gia đấu giá Tố Thể Đan cũng chỉ có năm viên một lần mà thôi!

Quân Thường Tiếu đáp:

"Tố Thể Đan là do Quân mỗ luyện chế ra."

Đối đãi với bằng hữu đáng giá thâm giao, hắn có thể tiết lộ chút ngọn nguồn thích hợp, hơn nữa làm vậy sẽ còn có thể khiến Thương Sơn Phái càng thêm coi trọng mình.

Tốt Thể Đan là do hắn luyện chế ra á?

Mã Vân Đằng sững sờ.

Lão và cao tầng Thương Sơn Phái đã từng thảo luận những vấn đề có liên quan đến loại đan dược cường thế này, đoán rằng có thể do một vị đại sư luyện đan nào đó luyện chế, lấy danh nghĩa Ngải gia để bán đấu giá ra ngoài.

Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, đại sư luyện đan sẽ lại là hắn!

Quân Thường Tiếu nói:

"Đương nhiên, nếu như Mã trưởng lão ngài không tin, có thể đi hỏi Ngải gia chủ một chút."

"Tin!"

Mã Vân Đằng vội nói.

Có thể chỉ điểm cho mình võ học, lại dạy ra đám đệ tử Thiết Cốt Phái cường hãn như vậy, lão không cho rằng Quân Thường Tiếu đang chém gió!

"Vậy..."

Mã Vân Đằng thấp giọng hỏi:

"Liệu Thương Đan mà Ngải gia bán đấu giá, có phải cũng do Quân chưởng môn luyện chế ra không?"

"Không sai."

Quân Thường Tiếu trả lời.

Mã Vân Đằng ôm quyền, cung kính nói:

"Hóa ra Quân chưởng môn còn là một vị đại sư đan đạo thâm tàng bất lộ!"

Địa vị của Luyện đan sư rất cao, mà được xưng là Đại sư thì càng là bậc tồn tại khiến mọi người ngưỡng vọng.

Một cái có thể mau chóng khôi phục thương thế, một cái có thể làm tăng cường độ và lực lượng thân thể, chỉ với hai loại đan dược vô cùng kì diệu này đã đủ để so với đại sư đan đạo rồi!

Quân Thường Tiếu "khiêm nhường" nói:

"Mã trưởng lão quá khen rồi, hai loại đan dược này là do Quân mỗ tiện tay luyện chơi mà thôi, cũng có thể xem là cơ duyên xảo hợp đi!"

Mã trưởng lão: "..."

Đan dược cường thế như vậy mà tiện tay luyện chơi cũng có thể luyện thành, nói vậy không biết sẽ tức chết bao nhiêu luyện đan sư quanh năm lĩnh ngộ đan đạo đó!

"Mã trưởng lão."

Quân Thường Tiếu chân thành nói:

"Chuyện đan dược, mong lão có thể bảo mật dùm Quân mỗ."

"Đã hiểu."

Mã Vân Đằng nói.

Quân Thường Tiếu nói tiếp:

"Nếu có người chất vấn Ngải gia, muốn tìm người luyện đan đứng sau, đến lúc đó Quân mỗ cũng hy vọng Thương Sơn Phái sẽ tương trợ một chút."

Mã Vân Đằng lập tức lĩnh ngộ, bèn nói:

"Liệu Thương Đan và Tố Thể Đan là do Thương Sơn Phái luyện chế, sau đó giao quyền bán đấu giá cho Ngải gia."

Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.

Nếu Thanh Long Yển Nguyệt Đao đã bị kẻ khác dòm ngó, thì chuyện Tố Thể Đan do Ngải gia luyện chế ra nhất định cũng sẽ bị người ta nghi ngờ.

Quân chưởng môn vì lo trước tính sau, cho nên mới cùng Thương Sơn Phái thương lượng trước, cũng không hy vọng chuyện tự mình luyện chế đan dược bị truyền ra ngoài.

...

Biết được chuyện Liệu Thương đan và Tố Thể đan là do Quân Thường Tiếu luyện chế, Mã Vân Đằng đi trên đường vẫn chấn động không thôi, cho nên quyết định sau khi trở về tông môn sẽ lập tức báo cáo chưởng môn mau chóng kết làm đồng minh với Thiết Cốt Phái.

Có kinh nghiệm về võ học, lại biết dạy dỗ đệ tử, thực lực bản thân cũng bất phàm, còn là một vị đại sư đan đạo.

Môn chủ một phái toàn năng như vậy, chỉ có đám đần Tần Hạo Nhiên mới kết thù với hắn!

Sau khi Quân Thường Tiếu nói ra chuyện hắn tự luyện chế đan dược, trọng lượng của hắn tăng lên mãnh liệt trong lòng Mã Vân Đằng.

Hai phái kết làm đồng minh là chuyện chắc như đinh đóng cột.

"Quân chưởng môn."

Trong lúc mọi người đang đi trên đường, chợt có tiếng hô to phía sau, bông nhiên thấy Lệ Nhi bước vội đuổi tới.

Ngải gia chủ và Mã Vân Đằng vừa liếc mắt liền nhận ra, đây là đệ tử đi theo cung chủ Diệu Hoa Cung.

"Có chuyện gì không?"

Quân Thường Tiếu hỏi.

Lệ Nhi dừng bước, nói:

"Cung chủ nhà ta muốn trò chuyện một mình với Quân chưởng môn, không biết bây giờ có tiện không?"

Mọi người ngẩn ra.

Tông chủ một tông môn tứ lưu lại muốn trò chuyện một mình với Quân chưởng môn, chuyện này thật quá bất ngờ!

"Chuyện này..."

Quân Thường Tiếu có phần lúng túng nói.

Mã Vân Đằng cười nói:

"Đã như cung chủ Diệu Hoa Cung có lời mời, chúng ta ở đây chờ một lát cũng không sao."

"Phải phải."

Tạ thành chủ nói:

"Chúng ta có thể đợi."

Lệ Nhi ra hiệu mời, nói:

"Quân chưởng môn, xin mời."

"Các vị."

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

"Quân mỗ đi một chút sẽ quay lại."

Đợi hắn đi theo Lệ Nhi rời khỏi, Mã Vân Đằng liền cười nói:

"Có thể được Hề cung chủ đến mời, Quân chưởng môn diễm phúc không cạn à nha."

Vương Đông Lâm tiếp lời:

"Cung chủ Diệu Hoa Cung và Quân chưởng môn đều giống nhau, tuổi còn trẻ mà đã làm chủ một phái, hai người bọn họ hẳn có rất nhiều tiếng nói chung."

Mã Vân Đằng cười nói:

"Quân chưởng môn tuấn tú lịch lãm, Hề cung chủ trẻ trung xinh đẹp, nếu như hai người tác hợp, ắt sẽ trở thành giai thoại trên giang hồ."

Đám người Tạ thành chủ và Ngải gia chủ gật đầu lia lịa tán đồng.

Cung chủ Diệu Hoa Cung tuy bị mù hai mắt, nhưng dù sao cũng là chủ của một tông môn tứ lưu, quả thật là một đôi ông trời tác hợp với Quân chưởng môn.

Đối với chuyện tình cảm cá nhân, Quân Thường Tiếu thật không lo nghĩ nhiều như vậy, bất quá bọn người này lại hăng hái hết sức. Chương 301. Ma Sát Tông

Trong rừng phong.

Hề Tịnh Tuyền đứng trước một gốc cây, từng chiếc lá phong rực đỏ rơi lả tả bên người.

Cảnh đẹp, người đẹp, tô điểm cho bức tranh thêm lộng lẫy.

"Hề cung chủ."

Không lâu sau, Quân Thường Tiếu đã tới.

"Quân chưởng môn."

Hề Tịnh Tuyền xoay người, cười nói:

"Ta mời ngươi đến, có phải có hơi đường đột không?"

Hai người cách nhau chỉ có vài mét.

Nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì quốc sắc thiên hương, chung quanh lá phong rơi đầy như thác đổ, khung cảnh quả thật nên thơ.

Quân Thường Tiếu nói:

"Sao lại thế chứ."

Hề Tịnh Huyền mân mê một chiếc lá rơi trên bờ vai, nói:

"Ta nghe đệ tử nói đây là một khu rừng lá phong."

"Ừm."

Quân Thường Tiếu đáp.

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Phong cảnh nhất định rất đẹp, chỉ tiếc là bổn cung không thể nào thưởng thức."

Lời nói có phần đa cảm.

Đứng đằng xa, đám người Lệ Nhi và đệ tử thấy thế, tức thời trở nên trầm lặng.

Quân Thường Tiếu nói:

"So với phong cảnh thì Hề cung chủ càng đẹp hơn, những cây phong lá phong này không có mắt, không có may mắn để nhìn, thật đáng tiếc cho bọn chúng."

"Phì."

Hề Tịnh Tuyền che miệng mỉm cười, nỗi ưu sầu giữa hai hàng lông mày cũng theo đó mà tan biến.

Lệ Nhi thở dài một hơi, thầm nói:

"Không ngờ cái tên này còn biết nịnh nọt."

"Quân chưởng môn."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Ngươi rất biết lấy lòng con gái có phải không?"

Quân Thường Tiếu la ầm trong bụng nói:

"Con meo nó, ta mà biết lấy lòng con gái thì giờ này đã không còn độc thân rồi!"

"Hề cung chủ hiểu lầm rồi."

Hắn chính nghĩa ngôn từ nói:

"Ta không phải đang lấy lòng, mà là nói thật."

"Nói vậy."

Hề Tịnh Tuyền nhoẻn miệng cười:

"Ta thật sự rất đẹp ư?"

"Rất đẹp."

Quân Thường Tiếu đáp.

Con hàng này quả thật không phải đang nịnh mà là nói thật, bởi tướng mạo của cung chủ Diệu Hoa Cung, thật sự không hề thua kém Lục Thiên Thiên.

Hề Tịnh Tuyền chua chát nói:

"Có đẹp hơn thì cũng chẳng thấy được."

"Ấy."

Động một chút là ủ rũ, khiến Quân Thường Tiếu tiếp chiêu mệt mỏi không kịp thở.

"Quân chưởng môn."

Thoáng điều chỉnh lại tâm trạng mất mác, Hề Tịnh Tuyền cười nói:

"Qua khoảng thời gian nữa, bổn cung muốn đến quý phái tham quan một chút, không biết ý ngươi thế nào?"

Đây mới là mục đích nàng mời Quân Thường Tiếu đến.

Một môn phái thất lưu có thể bán hành cho tông môn ngũ lưu thảm đến như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy rất là hiếu kì: rốt cuộc Thiết Cốt Phái có gì khác biệt với những môn phái khác?

Quân Thường Tiếu nói:

"Hân hạnh đón tiếp Diệu Hoa Cung đến môn phái tại hạ thăm viếng hữu nghị."

"Thăm viếng hữu nghị?"

Hề Tịnh Tuyền cười nói:

"Quân chưởng môn nói chuyện thật thú vị."

"Như vậy đi."

Nàng nói:

"Bổn cung sẽ trở về xử lý sự vụ tông môn trước, ba tháng sau sẽ đến viếng thăm Thiết Cốt Phái."

"Lúc nào cũng hoan nghênh."

Quân Thường Tiếu nói.

Hề Tịnh Tuyền cũng không nói thêm gì, dựa vào cảm giác mà đi về phía đệ tử mình.

Lúc này, nếu nàng bị vấp và mất thăng bằng, Quân Thường Tiếu sẽ "rất lịch sự" đỡ lấy, sau đó trình diễn một kịch bản chỉ thấy trên phim truyền hình, bảo đảm sẽ cực kỳ sến súa.

Hề Tịnh Tuyền tuy mắt bị tật, nhưng tu vi vẫn còn đó, cho nên trừ phi là cố ý, bằng không tuyệt sẽ không vấp ngã.

"Hề cung chủ."

Quân Thường Tiếu nói:

"Trên đời này có lẽ sẽ có cao thủ y thuật có thể trị ít chứng bệnh khó chữa, cho nên ngươi đừng có bi quan, sống vui vẻ mỗi ngày mới là quan trọng nhất."

Hắn rất đồng cảm với Hề Tịnh Tuyền, vì mắt có tật mà khi sinh ra đã phải đối mặt với bóng đêm vô tận.

Nhưng hắn không thể giúp được gì, nên đành tặng “Hạt Giống Tâm Hồn” để khích lệ nàng.

"Sống vui vẻ mỗi ngày?"

Hề Tịnh Tuyền khẽ lắc đầu, nói:

"Quản lý một tông môn lớn, thật khó lòng để bổn cung có thể vui được."

Phải rồi.

Tông môn lớn như vậy, để cho một người con gái đi quản lý, trọng trách ấy hẳn sẽ rất nặng, làm sao có thể vui nổi đây.

"Quân chưởng môn."

Hề Tịnh Tuyền hỏi:

"Ngươi quản lý một môn phái có vui không?"

"Vui chứ."

Quân Thường Tiếu nói.

Mỗi ngày chỉ bảo đệ tử, thi thoảng còn trò chuyện linh tinh cùng bọn chúng, như người thân vậy, chẳng có lý gì lại không vui.

"Đệ tử Thiết Cốt Phái có được chưởng môn nói chuyện thú vị như vậy, nhất định cũng rất vui."

Hề Tịnh Tuyền thầm thì, sau đó được đệ tử dìu áo rời đi.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, sau đó hội họp cùng mọi người, tiếp tục lên đường trở về quận Thanh Dương.

"Chưởng môn."

Lục Thiên Thiên truyền âm hỏi:

"Hề cung chủ tìm người có việc gì?"

Quân Thường Tiếu thoáng ngẩn ra.

Trong đám đệ tử đông đúc như vậy, nhiều chuyện nhất không ai khác chính là Tô Tiểu Mạt.

Cái tên này còn chưa hỏi thăm, sao cái đại đệ tử cả ngày lạnh băng ít nói của mình lại hỏi trước rồi?

Chẳng lẽ là cái đó đó?

Quân Thường Tiếu nói:

"Cũng không có gì, chỉ nói mấy chuyện ái mộ này nọ, khiến bổn tọa mắc cỡ muốn chết."

"Vậy à?"

Lục Thiên Thiên hờ hững nói.

Quân Thường Tiếu nói tiếp:

"Hầy, ai bảo bổn tọa anh tuấn tiêu sái, ai gặp cũng yêu, ai nhìn cũng mến làm chi."

Hắn vừa truyền âm vừa chăm chú để ý đến biến hóa trên khuôn mặt của Lục Thiên Thiên, kết quả vẫn là vẻ lạnh lẽo băng giá, không có bất kỳ biến sắc nào.

Xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi.

Lục Thiên Thiên bảo:

"Hề cung chủ không đơn giản, chưởng môn nhất thiết phải đề phòng."

"Ừm."

Quân Thường Tiếu nói.

Có thể trở thành cung chủ tông môn tứ lưu, hắn tuyệt đối không cho rằng nữ nhân này là người chỉ có sắc đẹp.

"Ba tháng sau Hề cung chủ sẽ đến đến cửa viếng thăm."

Quân Thường Tiếu nói.

Lục Thiên Thiên nhíu mày, nói:

"Hẳn là muốn đến thăm dò xem, Thiết Cốt Phái chúng ta cất giấu bí mật gì đây."

Quân Thường Tiếu nói:

"Môn phái có rất nhiều thứ không thể để cho người ngoài biết được, cho nên đợi khi nàng đến thăm, thứ gì nên biến mất hiển nhiên sẽ biến mất."

"Trải qua trận chiến với Thánh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái nhất định sẽ càng được nhiều võ giả biết đến hơn."

Lục Thiên Thiên nói:

"Đệ tử cho rằng, chưởng môn cần phải mở Đại Trận Hộ Phái mỗi ngày, tránh bị người ngoài trà trộn vào tạo nên hỗn loạn không đáng có."

Quân Thường Tiếu xoa cằm nói:

"Ngươi nói rất có lý."

"Chưởng môn."

Ngay vào lúc này, Tô Tiểu Mạt lập tức truyền âm đến, hỏi:

"Hề cung chủ tìm người nói chuyện gì vậy?"

Quả nhiên.

Cái tên này rõ nhiều chuyện, Quân chưởng môn quả không nói oan cho hắn!

...

Lộ trình từ Thánh Tuyền Tông đến quận Thanh Dương ít nhất phải mất ba bốn ngày.

Bởi vì thắng lớn trở về, cho nên tâm trạng của Quân Thường Thiếu hết sức thoải mái, vì vậy hắn cũng không vội vã chạy về.

Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm đi theo cũng có lộc ăn, vì được thưởng thức trù nghệ của Quân chưởng môn.

"Không tệ, không tệ!"

Sau khi nuốt hết một xâu thịt, Mã trưởng lão khen không dứt miệng: "Lần đầu trên đời lão phu mới biết, hóa ra thịt còn có thể nướng ăn như vậy."

Vương Đông Lâm tay xách một vò rượu nhỏ, vừa ăn vừa uống, tâm trạng thoải mái vô cùng.

Đám người Tạ thành chủ và Ngải gia chủ bởi trước đó từng thưởng thức rồi, cho nên không biểu lộ khoa trương quá mức, chỉ cắm mặt ăn thịt uống rượu.

Liễu Uyển Thi đi tới, ngứa tay nói: "Cho ta thử một chút."

"Được."

Quân Thường Tiếu nhường bệ nướng lại.

Liễu Uyển Thi trổ hết tài trù nghệ của mình ra, xâu nướng được cô nàng "diệt gọn", khiến đám người khen ngợi không dứt.

Nhưng.

Mọi người đang hào hứng ăn uống, trong bóng tối bỗng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, liền đó có mấy chục bóng đen bay lướt ra.

Những kẻ này không che mặt, người mặc trang phục đen tuyền, ánh mắt lập lòe vẻ âm u, toàn thân toát ra khí tức quỷ dị, trên ngực khắc hình đồ án trông giống đầu hung thú.

"Ma Sát Tông!"

Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm lập tức cau mày.

“Cái gì?”

Đám người Tạ thành chủ và Ngải gia chủ biến sắc thốt lên!

Ma Sát Tông, bọn họ từng nghe đến cái tên này. Đây là một tông môn tam lưu tà phái, phân đà trải rộng khắp các châu lớn, thực lực mạnh mẽ phi thường, dù là tông môn nhị lưu cũng chưa chắc đã dám trêu vào!

Bây giờ đột nhiên xuất hiện, nhất định chẳng tốt lành gì!

"Khặc khặc khặc."

Một lão già đầu tóc bạc phơ, lạnh lùng cười nói:

"Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, bổn tọa dẫn người đến đây, không quấy rầy nhã hứng nấu ăn ngoài dã ngoại của hai vị chứ?"

Bổn tọa?

Kẻ này hẳn là đà chủ một phân đà của Ma Sát Tông!

Mã Vân Đằng trầm giọng:

"Các hạ đến đây làm gì?"

Lão già đầu tóc bạc phơ nhìn về phía Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa đến đây, là muốn mượn một vật của chưởng môn Thiết Cốt Phái."

"Mượn vật gì?"

Quân Thường Tiếu hỏi.

Lão già cười nham hiểm nói:

"Mượn cây đao chứa khí linh mà Quân chưởng môn dùng để đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông."