Chương 33: Minh văn công hội

Trương Nhược Trần thu hồi lại Thiểm Hồn kiếm, nhanh nhẹn đâm một kiếm xuyên qua kẽ hở của móng vuốt, đâm thẳng vào ấn đường của Hắc Sắc Cự Miêu, phát ra tiếng kim loại va chạm, tóe ra tia lửa.

“Keng!”

Thiểm Hồn kiếm là Chân Vũ bảo khí cấp bốn lại không sao phá vỡ được phòng ngự của Hắc Sắc Cự Miêu.

Tu vi của Hắc Sắc Cự Miêu không hề mạnh, tương đương với tu vi Hoàng Cực cảnh tiểu cực nhưng tại sao lực phòng ngự lại đáng sợ như vậy?

“Ha ha! Tu vi của bổn tọa tuy yếu hơn ngươi một cảnh giới nhưng bổn tọa có thân thể kim cương không thể phá hoại, vũ kỹ cao siêu, thủ đoạn tàn nhẫn, hoàn toàn có thể đánh vượt người có tu vi cao hơn bổn tọa ba cấp. Với thực lực hiện tại của bổn tọa, cứ coi như đánh với võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn cũng có thể không phân thắng bại. Thiếu niên, chịu chết đi! Meo!”

Hắc Sắc Cự Miêu lại xông thẳng về phía Trương Nhược Trần, thân thể nhảy cao hai mét, mở lớn miệng cắn vào bả vai Trương Nhược Trần.

“Thiên Tâm Phá Mai!”

Chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần xoay quanh toàn thân, một kiếm đâm đến, bùng ra bảy đường kiếm khí.

Khi Thiểm Hồn kiếm đâm đến trước mặt Hắc Sắc Cự Miêu, bảy đường kiếm khí tụ tành một đường, đâm xuống cằm của Hắc Sắc Cự Miêu.

Hắc Sắc Cự Miêu kêu thảm một tiếng, nặng nề rơi xuống đất, kêu lên: “Đau quá! Đau chết bổn tọa rồi! Thiếu niên, sao ngươi lại mạnh như vậy? Tu vi của ngươi chỉ là Hoàng Cực cảnh trung cực, sao có thể bộc phát được sức mạnh của Hoàng Cực cảnh đại viên mãn?”

“Ngươi có thể chất cường đại, lẽ nào ta không có? Nếu như ở cùng cảnh giới, có lẽ ta sẽ yếu hơn ngươi mấy phần nhưng hiện giờ ta cao hơn ngươi một cảnh giới, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta.” Trương Nhược Trần cầm kiếm đi tới.

Hắc Sắc Cự Miêu quả thực rất mạnh, nếu như cùng cảnh giới, nói không chừng Trương Nhược Trần còn không phải đối thủ của nó. Dù sao thì nó cũng có thân thể bất tử, quả thực đao thương bất nhập.

Hắc Sắc Cự Miêu thấy Trương Nhược Trần đi tới, vội vàng nói: “Thiếu niên, bổn tọa cảm thấy nếu như chúng ta ai cũng không làm gì được người kia, hà tất gì phải tiếp tục đánh nữa chứ? Cứ coi như có tiếp tục đánh tiếp cũng sẽ lãng phí thời gian. Vì sao không ngồi xuống từ từ nói chuyện?”

Lực phòng ngự của Hắc Sắc Cự Miêu thực sự rất mạnh, ngay cả Thiểm Hồn kiếm cũng không phá nổi phòng ngự của thân xác nó, tiếp tục đánh nhau, coi như Trương Nhược Trần có thể đánh bại nó, cũng tuyệt đối không gϊếŧ được nó.

Trương Nhược Trần dừng lại, nói: “Nếu ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề, ta có thể tạm thời từ từ nói chuyện với ngươi.”

Hắc Sắc Cự Miêu ngồi dưới đất, ưỡn cái bụng tròn xoe ra, thoải mái nói: “Hỏi đi! Bổn tọa biết chuyện mười vạn năm trước, mười vạn năm sau, trên trời dưới đất, không có chuyện gì là bổn tọa không biết!”

Trương Nhược Trần nói: “Vì sao Tu Di thánh tăng lại phong ấn ngươi vào trong Càn Khôn Thần Mộc đồ?”

“Chuyện này nói ra rất dài! Năm đó bổn tọa phạm phải tội tày trời, Tu Di thánh tăng cảm thấy ta nghiệp chướng nặng nề, vì thế đã phong ấn ta vào trong Càn Khôn Thần Mộc đồ.” Đôi tai to của Hắc Sắc Cự Miêu khẽ vung vẩy, đôi mắt đen nhánh chuyển động.

Trương Nhược Trần nói: “Rốt cuộc là tội gì?”

“Gϊếŧ người, tàn sát muôn dân, gây họa cho nhân gian, gϊếŧ rồng lấy ruột, đốt trời, nấu biển... Ừm, cũng gần như thế!” Hắc Sắc Cự Miêu nói.

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm thân thể mập mạp của Hắc Sắc Cự Miêu, nói: “Thoạt nhìn không giống!”

“Đúng vậy! Bổn tọa cũng cảm thấy một chút cũng không giống, bởi vậy có thể thấy vị hòa thượng kia không hiểu đạo lý, vu oan tội danh cho bổn tọa, hơn nữa còn phong ấn bổn tọa vào trong bức họa không gian thế giới. Ôi! Bổn tọa không biết đi đâu nói đạo lý đây?” Hắc Sắc Cự Miêu ưỡn bụng, nằm ngửa trên đất, lắc đầu thở dài.

Trương Nhược Trần nói: “Thoạt nhìn không giống người xấu cũng có thể là kẻ xấu đến cùng cực. Mới nhìn không giống người tốt, có lúc lại có thể làm ra những chuyện dũng cảm đại nghĩa.”

“Bổn tọa chỉ là một con mèo, đừng nghĩ bổn tọa xấu xa như vậy... Này... Tiểu tử, ngươi lại làm gì đó?” Hắc Sắc Cự Miêu nói.

“Hự” một tiếng, Hắc Sắc Cự Miêu lại bị thu vào trong Càn Khôn Thần Mộc đồ một lần nữa.

“Quả nhiên giống như suy đoán của ta, sức mạnh của Càn Khôn Thần Mộc có thể trấn áp ngươi. Hiện giờ ta là chủ nhân của Càn Khôn Thần Mộc, chỉ cần ta động ý niệm là có thể thu ngươi vào lại trong bức họa không gian.” Trương Nhược Trần cầm Càn Khôn Thần Mộc, mỉm cười.

“Thiếu niên! Ngươi nhất định phải giữ bình tĩnh, mau thả bổn tọa ra ngoài, bổn tọa bảo đảm sẽ tận hiến với ngươi, sau này tuyệt không có suy nghĩ gian dối. Ngươi để bổn tọa đi bắt cá, bổn tọa tuyệt đối không dám bắt chuột.”

Nó đã bị giam ở trong Càn Khôn Thần Mộc mười vạn năm, khó khăn lắm mới được tự do, tất nhiên không cam tâm lại bị nhốt trong bức họa.

Trương Nhược Trần không để ý đến nó, để Càn Khôn Thần Mộc sang một bên, bắt đầu nghiên cứu tám đường cơ bản của không gian Minh Văn.

“Thiếu niên lang! Muốn học được Minh Văn không gian cơ bản, chí ít cũng phải luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi. Hiện tại ngươi căn bản không thể có tinh thần lực mạnh như vậy được! Mau thả bổn tọa ra ngoài, bổn tọa dạy ngươi tu luyện tinh thần lực.” Giọng nói của Hắc Sắc Cự Miêu từ trong bức họa vọng ra.

“Cấp hai mươi sao? Tinh thần lực của ta đã đạt đến cấp ba mươi hai, Minh Văn cơ bản đối với ta thì độ khó không cao.”

Trương Nhược Trần ngồi xếp bằng dưới đất, mở ra Thời Không bí điển, đặt ở trước mặt, cẩn thận nghiên cứu.

“Sao có thể? Tinh thần lực của người thành niên bình thường chỉ khoảng cấp mười, một thiếu niên như ngươi, cứ coi như là người trời sinh tinh thần lực đã mạnh, trước hai mươi tuổi nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến cấp mười lăm. Tinh thần lực của ngươi sao có thể đạt đến cấp cao độ ba mươi hai được chứ?” Hắc Sắc Cự Miêu có chút không tin, nói.

Trương Nhược Trần không quan tâm đến nó, bắt đầu nghiên cứu đường Minh Văn cơ bản đầu tiên, Điểm Hình minh văn.

Thanh âm của Hắc Sắc Cự Miêu lại vang lên từ trong bức họa, nói: “Lẽ nào từ nhỏ ngươi đã bắt đầu tu luyện tinh thần lực? Cũng không đúng! Với tuổi của ngươi cứ coi như tu luyện tinh thần lực từ nhỏ, có thể đạt đến cấp hai mươi đã rất lợi hại rồi, sao có thể đạt đến cấp ba mươi hai? Thiếu niên, sao ngươi còn có thể khoác lác hơn bổn tọa chứ?”

Minh Văn cơ bản bình thường chỉ cần tu luyện tinh thần lực đến cấp mười lăm là sẽ có cơ hội thành công.

Nhưng Minh Văn cơ bản không gian vô cùng đặc biệt, nó phức tạp hơn vạn lần so với Minh Văn cơ bản bình thường, nhất định phải tu luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi mới có thể khắc họa được.

“Xoạt!”

Trương Nhược Trần ngưng tụ chân khí đến đầu ngón tay, một ngón tay điểm ra, hình thành một điểm sáng, muốn khắc họa Điểm Hình minh văn ở trong không khí.

Thử đến hơn ba mươi lần, toàn bộ đều thất bại.

“Ha ha! Bổn tọa đã nói ngươi khoác lác mà! Muốn tu luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi trở lên, đối với người bình thường mà nói quả thực khó như lên trời. Muốn khắc họa không gian Minh Văn cơ bản càng không phải chuyện dễ dàng gì.” Hắc Sắc Cự Miêu cười nói.

Trương Nhược Trần ngừng lại, lẩm bẩm: “Lần đầu khắc họa Minh Văn, quả nhiên vẫn còn rất khó, dùng Linh chỉ và Minh bút luyện tập trước đã!”

Khi luyện đan sư, luyện khí sư mới đầu học Minh Văn, toàn bộ đều dùng Minh bút luyện tập trên Linh chỉ. Muốn khắc họa được đường Minh Văn đầu tiên trên mặt Linh chỉ, ít nhất cũng cần một năm luyện tập.

Lần đầu tiên Trương Nhược Trần học Minh Văn lại muốn dùng ngón tay khắc họa Minh Văn trong không khí, hiển nhiên không thể thành công.

Trương Nhược Trần đứng dậy, định đi mua Minh bút và Linh chỉ.

“Thiếu niên, dẫn bổn tọa đi với! Bổn tọa nhất định sẽ không gây rối, cái gì bổn tọa cũng nghe ngươi...”

Hắc Sắc Cự Miêu còn chưa nói hết, Trương Nhược Trần đã cuộn Càn Khôn Thần Mộc lại, thu vào mi tâm, đi vào trong không gian của Thời Không tinh thạch.

Sau đó, Trương Nhược Trần rời khỏi vương cung, đi đến Vũ thành.

Trương Nhược Trần vừa rời khỏi vương cung, một cung nữ lập tức chạy đến cung uyển nơi vương hậu ở, truyền tin cho Hàn Thanh La.

“Hắn rốt cuộc cũng rời khỏi vương cung rồi sao? Thật sự tốt quá! Sắp xếp một đội nhân mã theo ta xuất cung, đêm nay là đêm có một thiếu niên thiên tài phải chết.” Trong mâu quang của Hàn Thanh La tản ra tia lạnh, khóe miệng xinh đẹp lộ ra ý cười tà dị.

Trương Nhược Trần đi đến Vũ thành, đi thẳng đến Minh Văn công hội.

Minh Văn công hội chính là một trong những tổ chức cường đại nhất trong Côn Lôn giới, lịch sử vô cùng lâu đời. Khi đệ nhất trung ương đế quốc còn chưa ra đời, Minh Văn công hội đã tồn tại.

Dưới cờ của Minh Văn công hội tổng cộng có tứ đại liên minh, lần lượt là: Liên minh luyện đan sư, liên minh luyện khí sư, liên minh ngự thú sư, liên minh kỳ nhân dị sĩ.

Chỉ có ở Minh Văn công hội mới có thể mua được “Minh bút” và “Linh chỉ”.

Hai vật phẩm như vậy hoàn toàn là độc quyền của Minh Văn công hội, ở nơi khác căn bản không mua được.

Ở Côn Lôn giới, mỗi một thành trì đều có một phân bộ Minh Văn công hội. Là vương thành của Vân Vũ quận quốc, đương nhiên Minh Văn công hội được xây dựng vô cùng to lớn, quả thực giống như một tòa thành.

Bên ngoài Minh Văn công hội lúc nào cũng đông nghịt, người qua lại không ngừng, không chỉ có võ giả, còn có thể nhìn thấy luyện đan sư mặc áo bào màu xanh.

Phần lưng áo bào của luyện đan sư thường thêu một lò luyện đan.

Sau lưng áo bào của luyện khí sư thường sẽ thêu một cái chùy sắt.

Ngoại trừ luyện đan sư và luyện khí sư, còn có một số ngự thú sư công khai cưỡi mãnh thú, đi vào trong Minh Văn công hội.

Một nam tử trung niên mặc áo bào luyện khí sư thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, ưỡn ngực đi vào Minh Văn công hội.

“Bái kiến Tá Ân luyện khí sư đại nhân!”

Những thị vệ đứng ngoài Công Văn công hội, toàn bộ đều hành lễ với ông, trong mắt mang theo thần sắc tôn kính.

“Ừm!” Tá Ân gật đầu, không nhìn những thị vệ kia lấy một lần, trực tiếp đi vào cửa lớn của Minh Văn công hội.

“Là Tá Ân luyện khí sư đại nhân, có người nói ông ấy đã tu luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi sáu, là một luyện khí sư nhị phẩm vô cùng lợi hại.”

“Tá Ân luyện khí sư đại nhân nhận tổng cộng mười bảy đệ tử, trong đó tám vị đều trở thành luyện khí sư nhất phẩm. Trong Vương thành, võ giả muốn bái Tá Ân luyện khí sư đại nhân làm thầy nhiều vô kể.”

“Ta nghe nói, yêu cầu nhận đệ tử của Tá Ân luyện khí sư đại nhân tương đối cao. Không nhận người có tinh thần lực không đạt đến cấp hai mươi. Cũng không nhận người vượt quá hai mươi tuổi.”

“Muốn tu luyện tinh thần lực đến cấp hai mươi trước năm hai mươi tuổi, dễ dàng vậy sao? Chỉ có những thiên tài chân chính mới có thể làm được.”

Lúc này, Trương Nhược Trần nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, chính là bát vương tử Trương Tế và con gái của tông chủ Xích Vân tông Đơn Hương Lăng.

Bọn họ cũng đến bên ngoài Minh Văn công hội.

Sau khảo hạch cuối năm, địa vị của Bát vương tử trong vương cung xuống dốc không phanh.

Mẫu thân hắn là Tiêu phi bị đày vào lãnh cung, đồng thời hắn cũng trở thành người có tu vi thấp nhất trong chín vị vương tử. Chịu hai lần đả kích, Bát vương tử đã hoàn toàn gục ngã.

Hôm nay hắn cùng Đơn Hương Lăng đến Minh Văn công hội bái sư, muốn trở thành đệ tử của Tá Ân luyện khí sư nhị phẩm.

Thiên phú võ đạo, hắn không sánh bằng Trương Nhược Trần.

Vì vậy hắn muốn thông qua phương thức khác vượt qua Trương Nhược Trần, vãn hồi lại địa vị của mình một lần nữa.