Chương 25: Bát cường

Lâm Ninh San và Cửu quận chúa đều mới đột phá trong ba tháng gần đây, tu vi võ đạo mới đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực, có thể nói là thực lực ngang nhau.

Cửu quận chúa đi vào võ trường trước, trong tay ôm một thanh chiến kiếm màu xanh có cấp bậc Chân Vũ bảo khí, dáng người yểu điệu, khí chất ưu nhã, đứng giữa võ trường, xinh đẹp giống như một bức họa.

Sau đó, Lâm Ninh San cũng đi vào võ trường.

Khóe miệng của Cửu quận chúa nhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Ninh San, nghe nói ngươi đã đạt được cảnh

giới “kiếm thuận theo tâm”, bổn quận chúa muốn lãnh giáo lãnh giáo “kiếm thuận theo tâm” của ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào?”

“Keng!”

Cánh tay của nàng run lên, bao kiếm lập tức bay ra.

“Bích Thủy Như Đào!”

Cửu quận chúa biết Lâm Ninh San là kẻ kình địch, vừa ra tay đã thi triển một chiêu kiếm pháp nhân cấp trung phẩm.

Vừa xuất kiếm, lập tức hình thành bảy đạo kiếm ảnh. Bảy đạo kiếm ảnh, lại hóa thành bốn mươi chín đạo.

Bốn mươi chín đạo kiếm ảnh, kết nối thành một dải sóng màu xanh ngọc bích, phát ra âm thanh như nước chảy, hướng về phía Lâm Ninh San.

Lâm Ninh San đứng vững tại chỗ, không chút động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay đang cầm kiếm của Cửu quận chúa.

Khi dải sóng đó đang ép đến trước mặt Lâm Ninh San, nàng đột nhiên xuất kiếm, chấm ngay trung tâm của dải sóng, tất cả các chiêu kiếm của Cửu quận chúa, toàn bộ lập tức vỡ nát.

“Ào ào!”

Cửu quận chúa rất nhanh biến chiêu, kiếm pháp càng ngày càng trở nên sắc bén.

Lâm Ninh San vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề chuyển bước.

Chỉ cần đâm ra một kiếm, là có thể phá vỡ toàn bộ tấn công của Cửu quận chúa.

Trương Nhược Trần đứng ngoài sân lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Sự lĩnh ngộ của Lâm Ninh San đối với kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới “kiếm thuận theo tâm”, nhưng lĩnh ngộ của Cửu quận chúa đối với kiếm pháp chỉ dừng lại ở trình độ gặp chiêu phá chiêu mà thôi. Cảnh giới về võ đạo của hai người tuy tương đồng, nhưng nếu thật sự chiến đấu, Cửu quận chúa tuyệt đối không phải đối thủ của Lâm Ninh San, có lẽ trong vòng mười chiêu, Cửu quận chúa sẽ thất bại!”

Ngay lúc này, tình thế chiến đấu trong võ trường, quả nhiên bỗng thay đổi đến bất ngờ.

Lâm Ninh San chủ động công kích, bước một bước về phía trước, vung cánh tay, trên không trung hình thành một kiếm hoa khổng lồ.

Cửu quận chúa lập tức lui lại, Lâm Ninh San từng bước ép sát.

“Ào!”

Khi kiếm dừng lại, mũi kiếm sắc bén đang chỉ ngay ngực của Cửu quận chúa.

“Quận chúa, ngươi bại rồi!” Lâm Ninh San nói

Cửu quận chúa thu lại Bích Thủy kiếm, từ võ trường đi xuống, trong lòng khó chịu vô cùng, đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, nói: “Cửu đệ, tu vi của ta không thấp hơn cô ta, nhưng tại sao lại bại nhanh như vậy?”

“Kiếm ý! Cảnh giới kiếm ý của ngươi kém nàng ta quá xa, đợi ngươi cũng luyện tới cảnh giới “kiếm thuận theo tâm” thì tự nhiên sẽ hiểu!” Trương Nhược Trần nói.

Ngay sau đó, trận đấu thứ hai bắt đầu!

Hai người đứng trên võ trường là Cố Ly của Cố gia và đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của gia tộc Tư Đồ, Tư Đồ Lâm Giang.

Thực lực của hai bên chênh lệch hết sức rõ ràng, Tư Đồ Lâm Giang chỉ dùng vẻn vẹn ba chiêu, Cố Ly liền bị đánh văng khỏi võ trường.

Trận thứ năm, Cửu vương tử Trương Nhược Trần đấu với Bạch Vạn Lý của Bạch gia.

Trương Nhược Trần và Bạch Vạn Lý cùng tiến vào võ trường.

Ở hai vòng khảo hạch trước, Trương Nhược Trần có thể nói là xuất hết phong độ, tạo không ít kinh ngạc cho mọi người.

Bây giờ, những võ giả đến tham gia cuộc khảo hạch cuối năm này đều muốn biết, thực lực thực sự của hắn mạnh đến cỡ nào?

Ngoài võ trường, Lâm Ninh San, Cửu quận chúa, Ngũ vương tử, Lục vương tử, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía Trương Nhược Trần, bọn họ muốn biết, một võ giả tiểu cực, làm sao mà thắng được một võ giả trung cực?

Bạch Vạn Lý đứng thứ tám trong cuộc khảo hạch săn bắt ở núi Vương, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực, thậm chí có thể gϊếŧ chết Man Ngưu, tuyệt đối không phải một kẻ yếu kém.

“Cửu vương tử điện hạ, lúc trước ngươi nói sở trường của ngươi là sử dụng kiếm, nhưng ta không giỏi sử dụng kiếm, vì để công bằng, chúng ta tỷ thí quyền cước được không?” Bạch Vạn Lý nói.

“Vậy thì đấu quyền đi!” Trương Nhược Trần ra vẻ không sao, nói.

Ngoài võ trường, rất nhiều người đều nhíu nhíu mày, bởi vì bọn họ biết, sở trường của Bạch gia là quyền pháp.

Tu vi của Cửu vương tử vốn dĩ đã thấp hơn một cảnh giới so với Bạch Vạn Lý, bây giờ lại từ bỏ kiếm pháp sở trường của mình, nhất định sẽ chịu thiệt.

“Gϊếŧ!”

Bạch Vạn Lý điều động toàn bộ chân khí trong cơ thể, trong miệng kêu to một tiếng, thi triển “Sát Uy quyền”.

“Bang!”

Hắn đạp một cước xuống đất, đạp vỡ vụn một phiến đá, sau đó đột nhiên xông ra, đánh một quyền về phía ngực của Trương Nhược Trần.

Mượn uy lực và võ nghệ của nhân cực trung phẩm, Bạch Vạn Lý phát ra lực của chín con trâu, trên nắm tay tỏa ra một vầng sáng nhạt.

Trương Nhược Trần đứng tại chỗ, đôi chân khẽ nhấn xuống, cơ bắp của chân, cột sống của lưng, cơ bắp của hai vai, điều động hết sức mạnh của trên dưới cơ thể.

“Bang!”

Hắn đột nhiên tung chưởng đánh ra, cùng “Sát Uy quyền” của Bạch Vạn Lý đυ.ng vào nhau.

“Rắc rắc!”

Âm thanh đứt gãy của xương vang lên!

“Ngươi bại rồi!” Trương Nhược Trần đứng thẳng người lại, thản nhiên nói.

Bạch Vạn Lý đỡ cánh tay, cảm giác toàn bộ cánh tay đều mất hết sức lực, lui về sau hơn mười bước, có chút hoảng sợ nhìn Trương Nhược Trần: “Ngươi... Sao sức của ngươi lại mạnh như vậy?”

Đừng nói là Bạch Vạn Lý không hiểu nổi, những võ giả trẻ tuổi đứng ngoài võ trường, cũng hoàn toàn xem không hiểu.

Nên biết rằng, lực bộc phát của một chưởng Bạch Vạn Lý vừa rồi, có lực lượng của chín con trâu, nhưng Cửu vương tử không sử dụng võ nghệ nào, lại có thể một chưởng làm gãy cánh tay của Bạch Vạn Lý.

Đối với một võ giả của tiểu cực cảnh, đây căn bản là điều không thể làm được!

Chỉ có những lão tiền bối có tu vi cường đại, mới có thể nhìn ra chút đầu mối.

“Cánh tay của Bạch thiếu gia không phải bị đánh gãy, mà là bị bẻ gãy.” Một vị tướng quân mặc ngân giáp nói.

“Bị bẻ gãy? Sao lại có thể? Ta rõ ràng nhìn thấy Cửu vương tử chỉ đánh ra một chưởng, làm sao có thể bẻ gãy cánh tay của Bạch thiếu gia?” Một vị võ giả trẻ tuổi nói.

Vị tướng quân mặc ngân giáp nói: “Cửu vương tử điện hạ đã đạt đến cực điểm của việc khống chế tinh tế sức mạnh, đem sức mạnh của bắp thịt và xương cốt toàn bộ bộc phát ra, hơn nữa, lúc đánh ra một chưởng, lực của chưởng pháp vốn đã mang một luồng lực xoắn.”

“Chỉ trong chớp mắt, luồng lực xoắn đó liền biến mất, các người đương nhiên sẽ không thể nhìn thấy, đừng nói là các người, cho dù dựa vào cảnh giới của ta bây giờ, cũng không thể khống chế sức mạnh tinh tế đến như vậy.”

Người nói ra những lời này, là thị vệ trưởng thân cận của Vân Vũ quận vương, Cát Càn. Đương nhiên sẽ không ai nghi ngờ tính chân thật của những lời hắn vừa nói.

“Cửu vương tử thật sự lợi hại như vậy sao! Trời ạ, hắn mới tu luyện ba tháng thôi! Cho dù là Thất vương tử, cũng không có thiên phú như vậy…”

“Sau cuộc khảo hạch cuối năm này, tên của Cửu vương tử nhất định vang khắp vương thành, trở thành một nhân vật trẻ tuổi có sức ảnh hưởng lớn.

Trong tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, Trương Nhược Trần đi ra khỏi võ trường.

Lại là ba trận đấu võ, cuối cùng cũng có kết quả của bát cường.

Những người trong bát cường: Ngũ vương tử, Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Trương Nhược Trần, Lâm Ninh San, La Thành, Lâm Thiên Võ, Lục vương tử.

Tiếp theo, chính là tranh tứ cường.

Cũng có thể nói, chỉ cần thắng một trận, là có thể giành được vị trí thứ năm, có được cơ hội vào trong Man Thần trì để tu luyện.

“Trận thứ nhất, Cửu vương tử Trương Nhược Trần, Lâm Ninh San của Lâm gia.”

Nghe thấy tên đối thủ của mình, Trương Nhược Trần khẽ ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Cũng thật trùng hợp!”

Hắn nhìn về phía Lâm Ninh san.

Lúc này, Lâm Ninh San cũng đưa mắt nhìn qua, chăm chú nhìn vào Trương Nhược Trần.

Cửu quận chúa đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: “Cửu đệ, ta biết ngươi thích Ninh San, nhưng Ninh San thật sự không thích ngươi đâu, ngươi tuyệt đối đừng thương hoa tiếc ngọc, phải dốc hết sức mình, ta còn đang đợi ngươi báo thù cho ta đó!”

Sắc mặt Trương Nhược Trần bình tĩnh, đi vào võ trường.

“Biểu ca, không ngờ mười sáu tuổi ngươi mới mở được Thần Võ ấn ký, đã bước qua độ tuổi tu luyện tốt nhất rồi, nhưng tốc độ tu luyện lại có thể nhanh như vậy, thật sự không thể ngờ tới!” Lâm Ninh San ôn nhu nói, một khuôn mặc sắc xảo mang theo một nụ cười mỉm trên môi.

Đôi môi đỏ của nàng khẽ mím lại, tú lệ xuất trần đứng đối diện Trương Nhược Trần, làm người khác có cảm giác nàng xinh đẹp đến nỗi tươi mát thoát tục.

Sau khi nhìn thấy trận chiến củaTrương Nhược Trần Và Bạch Vạn Lý, Lâm Ninh San không dám xem thường Trương Nhược Trần nữa, nàng biết tên thiếu niên đang đứng đối diện, đã không còn là một tên phế vật của trước kia, mà là một võ học kỳ tài.

Nàng không có lòng tin có thể đánh bại Trương Nhược Trần, thậm chí nàng cảm thấy, so với Ngũ vương tử, Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Trương Nhược Trần càng đáng sợ, càng khiến nàng cảm thấy bất an hơn.

Đương nhiên, nàng cũng không tin Trương Nhược Trần thực sự sẽ xuất kiếm với nàng, bởi vì, nàng rất hiểu rõ, Trương Nhược Trần vẫn luôn yêu nàng sâu đậm.

Vì nàng, vào một mùa đông lạnh nhất Trương Nhược Trần không oán hận đợi nàng nguyên đêm ở bên ngoài Lâm phủ.

Đến sáng ngày thứ hai, lúc nàng đi gọi Trương Nhược Trần tỉnh dậy, toàn thân Trương nhược Trần đều lạnh cóng. Từ đó trở đi, Trương Nhược Trần vốn đã có thể chất yếu, nay càng yếu hơn, quanh năm đều nằm dưỡng bệnh trên giường.

Trước kia, nàng quả thật xem thường Trương Nhược Trần, dù cho Trương Nhược Trần có đợi nàng giữa trời giá rét, nàng cũng chỉ cảm thấy Trương Nhược Trần ngu ngốc, căn bản không cảm thấy hắn si tình.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, Trương Nhược Trần hiện giờ là một vị võ học kỳ tài, có một vị võ học kỳ tài yêu nàng sâu đậm như vậy, đương nhiên nàng cũng có cảm giác hư vinh không thể nói rõ.

“Biểu ca, giữa chúng ta còn cần đấu sao? Chọn tứ cường, đối với ta thật sự rất quan trọng.” Lâm Ninh San ôn nhu nói.

Trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của nàng, mang theo vài phần nhu tình mê người, dáng vẻ khổ sở nhìn Trương Nhược Trần đứng ở đối diện.