Chương 23
Diệp Nhiễm cẩn thận lái xe trên đường, cô hơi khẩn trương nhưng cũng rất phấn khởi, đây là lần đầu tiên cô lái xe sau khi có bằng lái. Vốn định để Kha Dĩ Huân chở mình đi, nhưng viếng mộ ông bà nội...... Cô sợ anh lại nghĩ cô diễn trò.
Mua một bó hoa cúc trắng thật to, gần như chiếm hết chỗ trống phía sau xe, tuy rằng Kha Dĩ Huân không tới nhưng cô vẫn thay anh mua cho ông bà nội.
Cô lái xe rất chậm, phải đến hai tiếng sau cô mới tới nghĩa trang, nhìn ảnh chụp ông bà nội trên mộ bia, cô nhịn không được khóc thành tiếng. Cửa tiệm hoành thánh là của ông nội bảo quản, đối với cô mà nói, nó cũng giống như sinh mệnh của mình, là mới dây liên kết kỹ niệm giữa cô và ông bà nội. Vì để giữ gìn sản nghiệp mà ông bà nội cả đời nỗ lực lao động. Lúc cô còn nhỏ, bọn họ đều rất yêu thương cô, vậy mà cô cũng chưa từng làm gì giúp họ.
Đi ra khỏi nghĩa trang, cô có chút mệt mỏi vì khóc, đầu ốc mê man. Từ nghĩa trang về thành phố rất nhiều xe tải chạy trên đường, cô có chút sợ hãi, cô giảm tốc độ, các xe phía sau vô pháp vượt qua không ngừng ấn còi, cô càng luống cuống tay chân. Chạy ngang qua một sườn dốc, đường càng thu hẹp, Diệp Nhiễm giảm tốc độ chậm hơn, một chiếc xe công trình bấm còi inh ỏi không giảm tốc độ chạy tới, cô bị hù sợ hoảng hốt đạp mạnh chân ga, lạc tay lái, xe tông thẳng xuống sườn dốc. Bên đường là những tảng đá to, toàn bộ thân xe bị lật lại, đổ trợt xuống đáy dốc.
Lúc tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện, xương sườn đau quá, mỗi lần cử động cũng đều rất đau!
“Tỉnh! Tỉnh rồi!” Cô nghe thấy Hồ Doanh gọi nhỏ, tiếp theo là ba mẹ hai bên, mọi người đều chạy lại, bảy miệng tám lời hỏi thămcô.
Cô miễn cưỡng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cô xảy ra tai nạn xe cộ, cắt đứt xương sườn thứ tư bên trái, những chỗ khác chỉ bị trầy da không tổn thương gì. Xe bể tanh bành, cô bị thương thế này vẫn là may mắn.
Cô mệt mỏi di chuyển tầm nhìn, tìm thế nào cũng không nhìn thấy Kha Dĩ Huân. Bà Kha nhìn ra tâm tư của cô, xoay người, đứng ở phía sau bà là anh.
Sắc mặt của anh trông rất khó coi, chau mày giận dữ nhìn chằm chằm cô, cô áy náy sợ sệt.
“Kỹ thuật không tốt, lái xe làm gì?” Anh giận dữ, bà Kha kéo tay anh, anh gạt tay bà, xem ra tức giận không ít. Diệp Nhiễm rất muốn kéo chăn lên che đầu. “Tài xế cũng có, anh cũng có thời gian, em không thích nhờ vả? Thích gì làm nấy?” Cô cảm thấy nếu không phải do cô bị thương, chắc anh đã xông tới đánh cô một trận rồi.
“Thôi, được rồi.” Bà Kha giữ chặt con trai, nhìn thông gia cáo lỗi vài lần.
“Mắng đúng rồi!” Diệp Thế Ấm thấy bà Kha áy náy thì lập tức nói. “Xem ra là do con may mắn! Nếu lỡ như bị tàn tật, tuổi trẻ của con phải làm sao?”
“Sau này đừng lái xe nữa!” Kha Dĩ Huân nhất quyết tiếp lời.
“Được rồi, được rồi.” Kha Thiệu Vĩ đứng bên cạnh nói: “Chuyện sau này hãy để sau này tính, trước tiên hãy để tiểu Nhiễm nghỉ ngơi trước đã.”
“Mọi người trở về trước đi.” Kha Dĩ Huân vẫn giữ giọng điệu khắc nghiệt, nói xong còn trừng mắt nhìn Diệp Nhiễm: “Em xem, vì em mà mọi người cả đêm không ngủ!” Anh bắt buộc bốn người lớn đi ra ngoài: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, cô ấy không sao rồi.”
Bà Kha không yên lòng nên thuê thêm hai y tá chăm sóc con dâu.
Thừa dịp Kha Dĩ Huân đưa bọn họ ra khỏi phòng bệnh, cô nhanh chóng nhắm mắt giả vờ như đang mệt mỏi, nếu cơ thể cô đau nhói, anh chắc chắn sẽ không mắng cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô nhắm mắt lại thật chặt.
Anh trầm mặc một lát: “Được rồi, em ít giả vờ đi!” Anh quát lớn như vậy ai còn có thể ngủ được nữa?
Nghe anh nói như vậy cô đành phải ủy khuất mở mắt. Cô muốn nói gì đó nhưng mỗi lần hít sâu xương sườn lại đau nhức, cử động lại sợ ảnh hưởng đến vết thương, chỉ có thể đứt quãng ừ hử.
Anh nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn, vừa bực vừa hận lại đau lòng, nhịn không được nói: “Còn đau không?”
Cô rớt nước mắt, thật sự rất đau, mặc dù ánh mắt của anh hung dữ nhưng biểu cảm lại vô cùng thân thiết, anh thật sự rất lo lắng cho cô? Trái tim thấy ấm áp, loại cảm giác này giống như là liều thuốc giảm đau.
“Kha...... Kha......” Cô nhỏ giọng kêu, khi nói chuyện đến thở cũng đau.
Anh trừng mắt nhìn cô một lát: “Ừ?”
“Đau —— đau lắm ——” Cô cố gắng nói.
Anh ngồi xuống cạnh giường cẩn thận nắm lấy tay cô, rất sợ chỉ cần anh mạnh tay quá sẽ khiến cho vết thương của cô trở nặng. Động tác và lời nói tương phản vô cùng, vẫn thô bạo chất vấn: “Tự mình làm mình bị thương còn đổ lỗi trách ai?”
Cô lại cúi đầu khóc, sắc mặt anh trở nên trắng bệch: “Đau lắm sao? Anh gọi bác sĩ nhé?”
Bởi vì đau đớn nên cô chỉ mơ mơ màng màng ngủ không sâu, lúc đau quá cô lại rêи ɾỉ, Kha Dĩ Huân nằm ở cạnh giường, khi đó anh sẽ lập tức đứng dậy kiểm tra, còn nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán cô.
Cô mỉm cười yếu ớt nhìn anh, trái tim tan chảy: “Cám ơn anh.” Giọng cô rất nhỏ, hời hợt nhưng anh nghe rất rõ ràng.
“Làm trò!” Anh nhếch môi: “Chuyến đi Nhật Bản coi như hủy bỏ. Toàn bộ kỳ nghỉ của anh là để phục vụ em rồi!” Kha Dĩ Huân phàn nàn.
Cô hé miệng cười, bình yên nhắm mắt lại.
Thời điểm cô bị tai nạn, anh như trải qua cơn ác giấc mộng thật dài.