Quyển 1 - Chương 2: Ba thiếu một

Văn Hòa nói, bạn anh

ta bên cơ quan hành chính tỉnh lại được thăng chức, có thể nước lên

thuyền cũng lên, rồi anh cũng sẽ được cất nhắc.

Trưởng phòng

Trình Văn Hòa nếu được đề bạt sẽ lên Phó giám đốc chi ngân hàng, Hữu Ngư và Đại Trung liền thay đổi cách xưng hô, gọi anh ta là Phó giám đốc.

Văn Hòa bảo chưa thể gọi như thế, mình bây giờ vẫn là trưởng phòng, nếu

lan ra ngoài sẽ ảnh hưởng không hay. Đại Trung nói Văn Hòa trước sau gì

cũng lên được chức Phó giám đốc ngân hàng, anh ta đưa ra một ví dụ, Văn

Hòa và tất cả các vị Phó giám đốc đều từ vị trí trưởng phòng tín dụng mà lên.

Cách gọi Phó giám đốc được Đại Trung và Hữu Ngư lặp đi lặp

lại mãi thành quen miệng, bất giác Văn Hòa cũng thừa nhận. Anh ta thanh

minh chỉ được phép gọi trong nội bộ, nhất thiết không được lan truyền ra ngoài. Văn Hòa phụ trách tín dụng, làm việc ngay tại ngân hàng, người

cho vay và người đi vay cách nhau một trời một vực, nói đề nghị ngân

hàng cho vay không bằng nói “Xin anh cho vay”, quyền trong tay anh ta,

tiền giống như ở trong túi anh ta. Không phải cứ xin là được cho vay,

nhưng giúp bạn vẫn cần phải giúp. Hữu Ngư là bạn tốt của Văn Hòa, những

bạn mà Hữu Ngư giới thiệu cho anh ta cũng đều là bạn, Hữu Ngư bố trí một buổi chơi mạt chược, tình cảm của những người bạn mới ấy với anh ta

ngày càng trở nên sâu nặng.

Bạn bè của Văn Hòa chơi mạt chược chê nhỏ, không sợ chơi lớn. Hữu Ngư vốn là người run rẩy nhát gan, đánh

tu-lơ-khơ thua hai chục đồng mũi đã lấm tấm mồ hôi, theo Văn Hòa gan to

dần. Văn Hòa không để anh ta thua, những người cùng đánh cũng không dám

được anh ta. Anh ta cùng Đại Trung một đôi với nhau, thắng rất vững

chắc. Nhưng cũng không thắng lớn, “Phó giám đốc” Hòa thắng mười nghìn

thì họ thắng hai nghìn. Anh ta cũng không để Đại Trung thắng nhiều. Mũ

to cũng không quá một thước, đã có số. Đại Trung cũng biết, muốn lần sau lại có tiền, cần phải chơi đẹp một chút. Nói theo sự hiểu biết của

mình: “Không thể lấy tiền trong chảo mỡ”.

Văn Hòa chơi mạt chược

thích chơi lớn, chơi lớn mới sướиɠ tay, lúc ù mới khoái. Bài vừa chia

xong anh rút ngay tờ một trăm đồng mua một cái li, ném vỡ, cho rằng

không làm như thế trong cuộc chơi lớn này sẽ chuốc họa vào thân, ném li

trà có thể xua đi những rủi ro, li vỡ bình an. Lần ấy, sau cuộc chơi,

trong ví của Văn Hòa nhét đầy tờ một trăm.

Văn Hòa ban ngày làm

việc ở hội sở rất bận, chơi mạt chược suốt đêm làm anh ta hao tổn tinh

lực, lúc chơi bài ngủ gật ngáy khò khò, nước dãi nước dớt chảy cả xuống

bàn. Nghe báo có thể ù, anh choàng dậy đảo bài, tỉnh táo khiến mọi người phải thán phục. Trong cặp của Văn Hòa lúc nào cũng có hai cái điện

thoại, lúc ngồi xuống chơi bài anh tắt máy công vụ, còn một máy nữa vẫn

để liên hệ thường xuyên với vợ là Oánh Oánh.

Chiều chủ nhật, ông

Đỗ, Tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn địa ốc Vườn Cảnh đánh mạt

chược với Phó giám đốc ngân hàng, Công ty của ông ta công khai niêm yết

giá bán nhà ngay tại cao ốc nơi ngân hàng làm việc. Điện thoại của Văn

Hòa đổ chuông, biết đấy là điện thoại của vợ, tiếng chuông khác với

tiếng chuông máy đối ngoại, anh ta ra hiệu cho mọi người nói khẽ một

chút. Hồ Bằng thấy buồn cười, Phó giám đốc ngân hàng nhận điện của vợ cứ ấp úng, vợ lại không thấy mặt chồng, bất chợt anh ta làm ra vẻ nịnh

nọt, không biết ở cơ quan anh đối với cấp trên thế nào.

Từ hôm Hồ Bằng giải quyết chuyện khó nói cho Văn Hòa, quan hệ hai người tiến thêm một bước. Gặp Hồ Bằng anh ta tươi cười sởi lởi, không vênh vác như

trước đây. Anh ta hút thuốc ở bàn mạt chược chỉ cần Hồ Bằng đứng bên

cạnh, thể nào cũng mời thuốc, không hút cũng mời.

Văn Hòa nghe

điện rồi nhìn quanh, Hồ Bằng thay thùng nước khoáng. Văn Hòa gọi Hồ Bằng đến bàn bạc: “Bàn mạt chược của chị Hai của cậu ở nhà ba người thiếu

một, không tìm ai cho đủ, cậu về giúp chị”. Sợ Hồ Bằng không đồng ý, anh ta nói được thuộc về Hồ Bằng, thua anh ta chịu.

Hữu Ngư nói:

“Cậu Bằng đi nhanh lên, chữa cháy cho chị Hai, nếu không ở đây cũng

không yên”. Anh ta còn mặc cả với Văn Hòa, nếu Hồ Bằng thua bao nhiêu

Văn Hòa cũng phải chịu.

Nghe nói vậy Hồ Bằng đi ngay. Được chơi

bài, lại có bảo hiểm tiền thua, tuyệt vời như vậy còn gì. Những người

cùng chơi thấy Văn Hòa rất chu đáo với vợ tất cả đều buông lời nịnh nọt

phải học tập anh ta, học tập sự chu đáo tận tình với vợ, mọi người tỏ ra cảm động bởi sự chu đáo kia.

Văn Hòa hỏi Hồ Bằng có biết nhà anh ta không, Hồ Bằng chỉ nói biết đại khái. Anh ta nói, sợ Hồ Bằng không

hiểu, tìm không thấy nhà, liền mở cặp, lấy giấy bút ghi rõ địa chỉ, lại

cẩn thận vẽ sơ đồ, dặn số điện thoại gia đình.

***

Tay Hồ

Bằng ấn chuông cửa chưa kịp bỏ xuống thì chị Hai Oánh như đứng chờ sẵn ở cửa, ngạc nhiên kêu lên: “Cậu Bằng, thì ra cậu!”. Hai người đã từng gặp mặt, chị Hai Oánh lúc ấy còn chưa biết tên anh, chị kêu lên như vậy là

vì vừa rồi Văn Hòa gọi điện, giới thiệu người đến chơi.

Ba người

phụ nữ chờ Hồ Bằng, giống như muôn sao chầu nguyệt. Hồ Bằng vừa ngồi

xuống thì một chị dường như không thể chờ đợi lâu hơn, vội xóc bài.

Chị Hai cười hì hì nói với Hồ Bằng: “Anh Hòa bảo cậu là bạn tốt. Còn đây là chị em chúng tôi, không có ai ngoài, mọi người không cần để ý đến được

thua. Hữu nghị làm đầu, thi đấu thứ hai”.

Chị Hai định pha trà

cho Hồ Bằng, hỏi anh có uống trà không, anh trả lời tùy đấy. Chị pha cho anh một li trà Lipton, để trước mặt anh một bao thuốc Trung Hoa vỏ mềm. Hai người phụ nữ kia cảm thấy không vừa ý vì chị Hai ân cần với Hồ

Bằng, một chị tỏ ra nét mặt, cười cười kì quái; một chị nói ra lời, bảo

cứ trọng sắc khinh bạn, tại sao không mời khách. Chị Hai nhanh miệng:

“Được được, sẽ có cái bịt miệng hai đứa chúng mày”. Chị lấy ra một lô

cái ăn, cảnh cáo hai cô ăn xong rửa sạch tay mới chơi bài, không được để dầu mỡ dính vào quân bài.

Hai người phụ nữ được ăn nhưng không

tha cho chị Hai, bảo đây là núp bóng Hồ Bằng. Bắt đầu vào chơi, có người hỏi đánh bao nhiêu, tức là tính được thua thế nào. Chị Hai hỏi Hồ Bằng, trưng cầu ý kiến anh, bảo hôm nay đa số phục tùng thiểu số, nghe theo

anh. Hồ Bằng không biết nông sâu thế nào, không biết mấy người này định

đánh bao nhiêu, anh không tiện nói. Nếu nói ít sợ chị em cười, nói nhiều lại không dám, tiền trong túi không biết có đủ chơi không. Với lại, ngộ nhỡ thua, Văn Hòa không nhận nợ thì sao? Anh đành nói tùy đấy.

Hồ Bằng nói vậy vẫn giữ được cái giá của mình, không đánh mất phong độ đàn ông. Chị Hai đưa mắt nhìn hai người bạn gái, muốn họ phát biểu. Một chị má lúm đồng tiền nói: “Ai ù ván đầu thì người ấy quyết định”. Mọi người thấy ý ấy rất hay.

Cuộc chơi bắt đầu. Người chơi chỉ sợ thắng

ván đầu, tục ngữ có câu: trăm nhát ngàn nhát dao không bằng nhát đầu

tiên. Ngoại trừ bất đắc dĩ phải bắt bài, cho rằng con bài đầu tiên đầy

xui xẻo.

Hồ Bằng không muốn ù ván đầu tiên, anh vừa chậm rãi tùy ý đánh một quân, vừa đưa mắt liếc nhìn khắp nhà Văn Hòa. Đây là căn hộ ba buồng một sảnh, sảnh rất lớn, chừng ba chục thước vuông, nội thất sang

trọng. Bàn chơi bài đặt trước cửa sổ lớn phòng khách sáng choang, một bộ sofa dài rộng có thể làm giường ngủ, một bộ dàn nhập khẩu có loa âm

thanh nổi, mắt Hồ Bằng dừng lại hồi lâu ở tấm màn hình thủy tinh thể cực lớn. Anh lấy vợ đã bảy tám năm nay, đồ dùng gia đình vẫn của thời mới

cưới, có phần cũ kĩ, màu sắc cũng không đẹp, tất cả đều tỏ ra tối tăm.

Đồ dùng gia đình và đồ điện tử của nhà ông Phó giám đốc này chắc chắn

không phải là những thứ mua sắm hồi mới cưới, mà là đã đổi đời, nâng

cấp. Nhà cũng rộng rãi, trang trí nội thất sinh động. Đúng là “so với

người tức chết người”.

Ván đầu tiên chị Hai xuất xung, một chị có khuôn mặt to bè ù ván đầu, tiêu chuẩn chị ta đưa ra khiến Hồ Bằng thở

phào nhẹ nhõm, trong túi mỗi người cũng có được một nghìn để được thua.

Hồ Bằng cũng có một nghìn đồng, không cần lo lắng gì, cảm thấy vững tâm.

Hồ Bằng nhìn hai người bạn mạt chược của chị Hai, cả hai đều rất xấu. Vừa

ngồi xuống, anh cảm thấy một trong hai chị có khuôn mặt như cái bánh

vừng, một người giống như cái bánh rán vàng. “Bánh vừng” có khuôn mặt

dài, trên mặt đầy vết nám; “Bánh rán vàng” mặt tròn, là khuôn mặt phèn

phẹt. Người phụ nữ thông minh không bao giờ ngồi giữa hai người phụ nữ

đẹp, từ điểm này, hình như chị Hai cũng đã có ý. Hai chị này trong lúc

chơi bài miệng không ngơi nghỉ, chê Hồ Bằng đánh chậm, giống như mới

học, nhưng rất lạ là anh chơi rất giỏi, ra bài rất chuẩn, không hề bị

lộ.

Mấy năm trước Hồ Bằng thua, về sau không sờ đến mạt chược

nữa, tất nhiên bây giờ chơi cũng ngượng tay, nhưng anh thường xuyên có

Hữu Ngư chơi lớn, chầu rìa khiến anh tích lũy được nhiều kinh nghiệm.

Đầu óc Hồ Bằng cũng nhanh nhẹn, anh có thể nhớ từng người trong bàn mạt

chược đi quân nào, phán đoán đúng, thường xuyên chơi bài tâm lý, giống

như trong tiểu thuyết võ hiệp: Thiên Bân là người tốt, ăn cắp được võ

công của bậc đại sư trở thành cao thủ võ lâm không ai không biết.

Vận may của Hồ Bằng rất lớn, ù liền mấy ván to. Đánh đến cuối cùng ba về

một, tức là chỉ một mình anh được, được một nghìn năm trăm đồng. Các chị kia xem ra bài vẫn tốt, không oán giận vì thua, cười hì hì ra về. Chị

“bánh rán vàng” vẫn do dự, cầm ví tiền rồi hẹn lần sau; chị “Bánh vừng”

chạy vội vào nhà vệ sinh.

Hồ Bằng giúp chị Hai thu dọn, hỏi chị

thua bao nhiêu, anh có phần băn khoăn khó xử. Chị Hai cười: “Không phải

hỏi, chơi bài bất luận được thua”. Chị yêu cầu anh từ nay về sau trước

mặt người khác không được gọi Văn Hòa là Phó giám đốc, bảo anh ấy không

phải là Phó giám đốc, tốt nhất cứ gọi tên.

Ra đến cửa, Hồ Bằng

nghĩ, chị Hai không những xinh đẹp, chơi mạt chược cũng rất thoải mái,

điều vui mừng nhất là anh được tiền. Lúc này không còn sớm, đã hơn chín

giờ, hình như bàn mạt chược Hữu Ngư, Văn Hòa và những người khác cũng đã tan. Chợt trong lòng mâu thuẫn, không có ý định dứt khoát, không biết

có nên đến chỗ họ nữa không. Nếu đến, Hữu Ngư sẽ hỏi được thua thế nào,

nếu biết anh được, cũng khó xử, rất có thể bắt anh chiêu đãi. Tiền trong túi chưa kịp nóng đã phải ra đi, anh không đành lòng, nghĩ đi nghĩ lại

chẳng có cách nào khác.

Văn Hòa vừa thấy Hồ Bằng đã tỏ ra cảm

kích vì được anh giúp đỡ, hứa sẽ mời anh một chầu rượu. Hồ Bằng nói rất

ngượng, vì được mấy người kia. Văn Hòa đặt chén trà xuống: “Được thì

tốt, các đức ông chồng của họ đều là đại gia”. Anh ta đưa tay làm thành

hình lưỡi dao: “Phập… phập… phập… chém chết các bà ấy đi!”.

Hồ

Bằng không hiểu trong cụm từ “các bà ấy” có chị Hai hay không. Anh tỏ

thái độ: “Sau này chị Hai có thiếu người anh cứ gọi em. Cả ngày, hai

mươi bốn giờ trong ngày lúc nào cũng được”. Văn Hòa khen Hồ Bằng, lại

lấy thuốc ra mời. Hữu Ngư và Đại Trung cũng phụ họa: “Cậu Bằng này đúng

là bạn tốt!”

Về sau, Hồ Bằng và chị Hai có chuyện, Văn Hòa trách

cứ Hữu Ngư và Đại Trung. Họ phải tước bỏ câu nói ấy, người dẫn sói về

nhà chỉ một mình Văn Hòa.

***

Chị Hai gọi điện đến văn

phòng của Hồ Bằng nói, “Bánh vừng” và “Bánh rán vàng” không chịu thua,

đòi đánh lại. Hồ Bằng vừa đặt máy xuống lập tức có ngay điện của Văn

Hòa, khẩu khí như cầu khẩn, xem ra anh ta không ở văn phòng mà đang ngồi bên bàn mạt chược.

Hồ Bằng dùng tiền thắng lần trước để mua một

đôi giày, đi tắm hơi, chỉ dùng một vài việc vặt khác, còn lại một nghìn. Có khoản tiền này anh không sợ, tỏ ra mạnh tay hơn. Lại có cơ hội chơi, ngứa tay lắm rồi.

Vẫn là mấy người chơi lần trước, tất cả đều

quen, trên bàn mạt chược chuyện trò không còn gò bó câu thúc, không khí

rất sôi nổi. “Bánh vừng” vừa sinh con, có thể vẫn còn trong thời kì cho

con bú, hai bầu vυ" rất căng, khối thịt to như hai quả cân thõng xuống

cạnh bàn. “Bánh rán vàng” lúc đánh bài nói nhầm hai tiếng “nhị đồng”

nghe thật khó chịu, thấy không có người chú ý cứ tranh đổi tiền với

“Bánh vừng”: “Oa, cậu cố tình chèn cái bàn của chị Hai đấy à?”. “Bánh

vừng” không vì có Hồ Bằng mà cảm thấy ngượng, chị ta rung rung bộ ngực

tiến thêm một bước mở rộng sự ghen tị của “Bánh rán vàng”. Chị ta nói:

“Lần trước đằng ấy thua anh Bằng, chẳng khác nào tài trợ cho anh ấy đi

tắm hơi tìm các em”. “Bánh rán vàng” phụ thêm, nếu đúng như vậy sẽ không cho nữa, mà đến mát xa cho anh ấy. Mọi người cùng cười, kể cả Hồ Bằng.

Nhân cơ hội anh ta làm trò, giả vờ cười. Chị Hai cũng không buông Hồ

Bằng, hỏi lãnh đạo của anh có phải là nữ hay không, con gái trong cơ

quan có đẹp không, nói chị ta biết ở Sở Tài nguyên có nhiều cô đẹp lắm.

Hồ Bằng bị mấy người làm cho mất bình tĩnh, đánh bài cũng thất thường,

cuối cùng một cành củi khô không chống nổi ba cây rìu.

Hồ Bằng ra liền mấy quân, chị Hai nói: “Cậu Bằng bình tĩnh lại đi, đừng có phân

tâm vì hai người kia, cậu ra bài làm hỏng cả bài của chị”. Hồ Bằng cười, anh có tâm trạng riêng, không muốn thắng. Lần trước thắng to, lần này

thắng sợ chị em ngại anh.

Chơi đến cuối cùng, chị Hai và Hồ Bằng

cùng thua. Chị Hai thua to, Hồ Bằng thua ít, chỉ thua vài ba chục đồng.

Hai người kia thắng, giống như học sinh tan học, chạy ngay về.

Chị Hai trách Hồ Bằng: “Cậu thật ngớ ngẩn, không tốt với chị một chút. Ngồi nhà dưới của cậu chẳng ăn nổi một quân, ngồi nhà trên cậu lại ăn của

chị, cậu như kết thù kết oán với chị”. Hồ Bằng nghĩ chị Hai nói rất

đúng, nhưng cũng phải ngụy biện một chút, rằng mình không biết bài của

chị. Chị Hai nói: “Vậy thì tốt, lần sau chị ‘đánh điện báo’ cho cậu ở

dưới bàn”.

Hồ Bằng không hiểu “đánh điện báo” là gì, chị ta giẫm

lên chân Hồ Bằng, có phải đấy là “đánh điện báo”? Lời của chị Hai rất

nghiêm túc. Hồ Bằng cảm thấy anh hiểu không đúng ý chị ta, vẻ rất ngượng anh gật đầu nói được, không vấn đề gì.

Sắp ra đến cửa thì chị

Hai gọi lại, chị bảo tìm anh khó lắm, gọi điện đến văn phòng thì anh

luôn không có ở đấy, nhà còn thừa một điện thoại di động, bảo anh cầm

lấy mà dùng. Hồ Bằng miệng nói không nhưng bụng lại rất muốn, người cũng chưa muốn bước khỏi cửa, chị Hai liền lấy cái ghế đặt bên cái tủ, đứng

lên, lấy điện thoại từ trong tủ ra.

Chị Hai đứng lên ghế, kiễng

chân để lộ khoang bụng trắng lôm lốp tạo thành một hình cung. Cơ thể chị đầy đặn, giống như trái đào chín mọng, cộng với mùi nước hoa khiến Hồ

Bằng ngất ngây. Hồ Bằng đỡ chị từ trên ghế xuống, cảm giác tay chị ấm áp mềm mại lạ.

Cái máy điện thoại thoạt nhìn thì thấy cũ nhưng thật ra không cũ, còn đến tám mươi phần trăm, nhãn hiệu Philips, có cả bao

đựng. Chị Hai tìm cái khăn tay lau sạch bụi vỏ ngoài, đưa cho Hồ Bằng:

“Cậu cầm lấy”. Thấy Hồ Bằng ngần ngại, xấu hổ, chị nói thật thoải mái:

“Sau này cậu có cái tốt hơn, cậu vứt nó hộ chị”.

Chị ta nói vậy

Hồ Bằng đành nhận. Về đến nhà tay cầm điện thoại, cảm thấy chị Hai thật

rộng rãi. Anh nghĩ, chị Hai cho điện thoại cũng không bàn bạc gì với Văn Hòa, nếu Văn Hòa thấy thì nói thế nào? Nếu bạn bè biết anh dùng cái

điện thoại cũ của phụ nữ cho, thật xấu hổ.

Hồ Bằng sực nhớ, ông

anh rể cũng dùng cái điện thoại di động giống như thế này, sẽ tìm ông

anh rể để đổi. Quan hệ giữa anh ta và ông anh rể là quan hệ cá lớn nuốt

cá bé, nói là được ngay.

***

Hồ Bằng da ngăm đen, không

thư sinh, nhưng có thể nói là đẹp trai. Người cao ráo, vai rộng, rất

phong độ, khí khái. Quanh năm mặc quần bò, sơ mi thêm áo jarket hoặc áo

phông. Quần áo tuy bẩn nhưng rất đúng mốt, không phải là thứ thấy ngoài

chợ. Anh có đôi chân dài mạnh khỏe và cặp mông nở, tấm lưng hình chữ V

khiến đàn bà con gái phải mê. Có những chị đi qua trước mặt anh rồi phải ngoái lại để nhìn theo. Anh có bồ bịch, nhưng không nhiều, vì kinh tế

và thời gian eo hẹp. Anh cảm thấy mất tiền bao gái không bằng đi tìm các em, vừa nhanh lại vừa không phiền hà, giống như một bữa ăn.

Trong con mắt Vân Tài, Hồ Bằng là tấm chồng giẻ rách, một con người không có

tương lai, tiền đồ. Trước mặt người khác, chị hay nói xấu chồng, thậm

chí chị nói với chị em bạn bè nếu ai thích chị sẽ cho. Sở dĩ chị có thái độ ấy là vì trước khi lấy chồng chị rất đẹp, con trai theo từng đàn.

Lấy chồng, có con rồi chị vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí chị không dùng

mĩ phẩm, dị ứng với thời trang, tự tin đến mức cố chấp. Là một phụ nữ

chủ gia đình, chị để nhà cửa bừa bộn, Hồ Bằng không dám mời bạn bè về

nhà, những ai đã đến nhà anh đều bảo đúng như một cửa hiệu tạp hóa. Tâm

tư Vân Tài để cả ở bàn mạt chược, không mấy ngày không đánh. Theo mẹ Hồ

Bằng nói lại, nàng dâu này chỉ biết cờ bạc, dù gia đình có người chết

hoặc cháy nhà chị cũng mặc.

Hồ Bằng không dám nói chuyện mình chơi mạt chược với chị Hai, anh khổ sở về cái miệng cằn nhằn của vợ, sợ phải cãi nhau.

Từ hôm chị Hai giao hẹn với Hồ Bằng sẽ “đánh điện báo”, Hồ Bằng lặng lẽ ra bài cho chị. Chị Hai dùng chân nhấn ba cái, anh theo đó phán đoán ra

quân tam tố hoặc quân tam vạn. Mới đầu Hồ Bằng rất căng thẳng, phải cố

tập trung để đếm, gặp những số lớn anh rất hay nhầm, lâu dần hai bên

phối hợp ăn ý, cảm thấy lý thú.

Chân chị Hai dưới gậm bàn để lên

chân Hồ Bằng, hoặc nhấn, hoặc bấm, hoặc gõ, hoặc sờ…, có lúc như chuồn

chuồn đạp nước, có lúc lại mơn man lả lướt như dương liễu. Hồ Bằng không trông thấy chân chị Hai chỉ trông thấy khuôn mặt tròn xinh, đôi cánh

tay nõn nà của chị, tưởng tượng tấm thân sinh động của chị đang chuyển

động ra sao. Một hôm anh kéo gấu quần chị Hai, chị duỗi chân đυ.ng vào

chân anh, bỗng giật mình, không tránh khỏi phản ứng trên khuôn mặt. Hai

người phụ nữ cùng chơi lấy làm lạ về biểu hiện của chị, chị bảo bị muỗi

cắn. Hai chị kia càng kì lạ hơn, mới vào xuân làm gì đã có muỗi? Chị Hai ấp úng, mặt ửng đỏ.

Hồ Bằng tâm trí để đâu đâu, bài đánh lung

tung, không tránh khỏi bị thua. Mặc dù thua nhiều, trong lòng vẫn rất

thoải mái, anh nói với chị Hai: “Chị cứ làm em, lần sau em làm chị, chị

cũng ra bài cho em nhé”. Chị Hai nói: “Được, cho cậu làm chị, chị đâu có cấm?”. Vừa dứt lời chị cảm thấy lời nói của mình có ý khác, đôi má đỏ

bừng.

Lần sau chơi bài, chân Hồ Bằng không đi tất, dù sao thì

trời cũng đã nóng, anh cũng có lý do. Một trai một gái chân trần cứ cọ

xát vào nhau, gắn bó như keo như sơn.

Tan cuộc chơi, chị Hai gọi

điện thoại cho Hồ Bằng đang trên đường về, bảo chân anh bẩn lắm, làm cho chân chị rất khó chịu. Hồ Bằng nói: “Chị khó chịu một lần, còn em khó

chịu nhiều lần”. Chị Hai mắng: “Đồ nhỏ nhen”. Hồ Bằng cợt nhả: “Đồ không nhỏ, đã hơn ba chục năm rồi”.

Chị Hai lớn hơn Hồ Bằng bảy tuổi,

đã hơn bốn mươi nhưng vì giữ gìn, nhìn khuôn mặt không thể biết được

tuổi chị. Cơ thể đầy đặn, không để lộ vẻ thiếu phụ, có cái hương vị say

lòng của người phụ nữ tuổi trung niên, rất gợϊ ȶìиᏂ.

Nghe xong

điện thoại, Hồ Bằng nghĩ, điện thoại đúng là thứ tuyệt vời, nó có thể để con người nói ra những câu vô liêm sỉ mà mặt không biến sắc.

Buổi tối gió xuân nồng nàn, Hồ Bằng quyết định tấn công tấm thân chị Hai,

anh đưa ra mấy phương án, phương án nào cũng cảm thấy sớm muộn gì rồi

cũng hạ gục chị Hai.

Sau đấy Hồ Bằng đến chỗ Hữu Ngư xem họ đánh

bài, hút thuốc Trung Hoa của chồng chị Hai đưa, nói chuyện thân mật với

anh ta, đúng là sởi lởi trước mặt, hạ độc sau lưng.

***

Chị Hai nặng mặt nói với Hồ Bằng: “Cậu cứ gọi tôi là chị Hai, không được gọi tên đấy nhé”.

Hồ Bằng bắt đầu gọi chị Hai bằng tên chị Oánh, về sau gọi chị Hai, sau

nữa, trên bàn mạt chược một chị gọi chị ta là Oánh Oánh, theo đó anh

cũng gọi Oánh, ngay lập tức chị Hai lừ mắt với anh.

Chị Hai bảo

thái độ của Hồ Bằng từ nay về sau phải thế nào? Trước mặt mọi người anh

không gọi Oánh Oánh nữa, lúc vắng người anh vẫn dày mặt gọi một vài câu.

Rõ ràng chị Hai muốn kéo xa Hồ Bằng, lạnh nhạt với anh. Lúc chơi bài, chân dưới gậm bàn vẫn giẫm vào nhau nhưng không còn tình ý gì. Anh cảm thấy

chân chị Hai lạnh như băng, chị có tâm tư gì đó, là tâm tư gì? Không

phải vì gọi Oánh Oánh chứ? Chắc chắn không phải.

Một tối, chị Hai gọi điện cho Hồ Bằng, hỏi bên cạnh anh lúc này có ai không. Hồ Bằng bảo đang ở nhà, vợ đi đánh mạt chược rồi. Chị gọi vào máy cố định của nhà

anh.

“Cậu có biết chị gần đây có tâm tư gì không?”

“Không biết”.

“Cậu không quan tâm gì đến chị. Mà cũng không muốn biết”.

“Tất nhiên là em muốn biết, muốn quan tâm đến chị”.

“Vậy chị nói với cậu về anh Hòa. Anh ấy rất tốt với chị, phải nói rằng rất tốt”.

“Em biết, mà cũng nghe người khác nói vậy”.

“Đàn ông đối với phụ nữ không nên quá tốt, quá tốt không có ý nghĩa gì đâu.

Nếu cậu muốn rất tốt với một người, cậu phải gánh một gánh nặng. Sợ lắm. Bản chất của anh Hòa không phải như vậy, tính hai mặt của anh ấy còn

biểu hiện cả với lãnh đạo, trước mặt lãnh đạo anh ấy như con như cháu,

thấy mà tởm lợm. Trước cấp dưới hoặc những người có việc cần nhờ vả anh

ấy lại có bộ mặt khác hẳn. Thật ra đàn ông có làm quan hay không, không

quan trọng, quan trọng phải ra là một người đàn ông. Có lần chị cùng anh ấy đến nhà Giám đốc ngân hàng, anh ấy vào bếp giúp vợ ông Giám đốc bóc

tỏi, bóc từng nhánh một, về đến nhà thở ngắn than dài, rằng để đạt được

mục đích của mình thật không dễ dàng, phải chịu nhục nhã. Cậu bảo có bực mình hay không? Nói đến anh ấy, phải nói rằng việc anh ấy làm đều vì

chị, anh ấy có làm việc gì xấu, có gặp tai họa gì cũng liên lụy đến chị, để chị cùng gánh với anh ấy. Đàn ông tại sao lại có đức tính ấy? Cậu

bảo với chị, cậu có phải là loại người ấy không?”

“Tất nhiên em không như thế rồi. Nếu như thế thì em đã ngồi ở ghế Chánh văn phòng thậm chí là Phó giám đốc từ lâu rồi”.

“Không như thế thì tốt, bằng không, chị xem thường cậu. Anh Hòa đánh bạc chị

biết, anh ấy được cũng đưa tiền cho chị. Nhưng chị không muốn anh ấy

chơi, người ta thua cũng là cố ý, là nịnh anh ấy, là một cách đưa tiền

cho anh ấy. Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, dưới mặt đất có giếng

sâu. Chịu ơn người ta sẽ bị người ta dắt mũi, làm con làm cháu người ta. Bực nhất là bây giờ đàn ông có anh nào không chơi bời, không chơi trò

này cũng chơi trò khác. Cái gáo trong thùng nước chìm đầu này phải nổi

đầu kia. Không để anh ấy chơi, suốt ngày anh ấy quẩn quanh trước mặt

cũng bực lắm”.

Hồ Bằng thở dài, coi như biểu thị thái độ của mình.

“Cậu bảo với chị, cậu đã từng cùng anh ấy làm việc xấu gì chưa, đã chơi gái chưa? Chị biết đám anh Ngư không từ bất cứ việc gì”.

“Em chỉ lĩnh ba đồng tiền lương chết đói nuôi gia đình, làm gì có điều kiện làm những việc ấy? Em nghĩ anh Hòa cũng không đâu. Họ nói anh ấy kém

lắm, có bệnh ấy”.

“Kém thế nào? Anh ấy có gì mà chị chẳng biết? Thật ra, chuyện này chị cũng không rõ lắm”.

“Chị có thể tìm hiểu, chuyện này không đơn giản…”

“Cậu quá lắm!”, chị Hai lớn tiếng rồi cúp ngay máy.

Hồ Bằng rất lạ cho thái độ của chị ta, chị đúng là bình nước nóng cho vào

tủ lạnh. Hồ Bằng cho rằng, phải thừa gió bẻ măng, nhân cơ hội ấy anh sẽ

hạ gục chị Hai, nhưng sau cú điện thoại ấy anh cảm thấy hết vở, chị sẽ

không gọi anh chơi mạt chược nữa.