Chương 8

Điều này khiến những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Bình thường đệ tử Kiếm Ma tông mất khoảng ba đến năm ngày để thăng hạng.

Người này đã mất chín ngày, có thể thấy tư chất cũng ở mức bình thường.

Tuy nhiên, không để cho sự ghen tỵ của những người này dừng lại ở đó.

Trưa hôm sau, bọn họ đã nghe được một tin động trời. Trong số bọn họ có một thanh niên tên là Lâm Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm của tháng này trong một buổi sáng.

"Mẹ kiếp, tên Lâm Tiêu này là ai vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này?"

"Chính là hiệp khách đi một mình đó, người không hợp với đám đông nhất đó, hình như tên hắn là Lâm Tiêu."

"Là hắn, nhất định hắn đã thăng hạng sớm hai ngày so với Triệu lão đại,cho nên mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy."

"Nghe nói người này đã xin được cơ hội đi ra ngoài và ra ngoài rồi."

"Không phải Lâm Tiêu này muốn chạy trốn đó chứ."

"Không thể nào, cường giả của Kiếm Ma Tông nhiều như vậy, nói không chừng ngươi còn chưa đi được mấy bước đã bị gϊếŧ tại chỗ rồi."

Trong khi mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu xám của đệ tử chạy việc vặt và rời khỏi Phần Thiên mộ kiếm.

Hắn không đi lung tung mà đi thẳng xuống núi đến xung quanh khu vực của rừng yêu thú ở gần đó.

Đương nhiên là Lâm Tiêu không có ý định chạy trốn mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.

Sau bao nhiêu ngày kìm nén, cuối cùng cũng có thể mặc sức tu luyện rồi.

Ôi~~~ Ai bảo hắn có tư chất thiên tài chứ.

Sau khi vào đó nửa canh giờ và xác nhận xung quanh không có ai, Lâm Tiêu tìm một cái cây lớn để ẩn nấp, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển bản Dưỡng Khí quyết của cá nhân mình một cách hết công suất.

Trong chốc lát, linh lực xung quanh giống như tìm được một chỗ giải toả nhanh chóng tập trung về phía cơ thể hắn.

Tốc độ càng ngày càng nhanh.

Lâm Tiêu đang nhắm mắt dường như "nhìn thấy" những linh khí thiên địa tự do đang ở quanh mình, không thể để đếm xuể.

Lâm Tiêu vô thức kéo chúng vào cơ thể mình, một cách từ từ, dần dần.

Một cơn lốc xoáy linh khí lớn hơn nhiều lần so với trước đó được hình thành và vẫn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.

Chỉ nửa giờ sau, cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên, Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.

Một giờ sau, Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.

...

Lâm Tiêu cảm thấy linh lực và kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển và tăng lên.

Ngộ tính mãn cấp đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại trở ngại giữa tiểu cảnh giới.

Từng sợi dây gắn kết giữa các tiểu cảnh giới lần lượt bị Lâm Tiêu phá vỡ.

Với một người tu luyện không có trật tự như hắn vẫn không biết rằng những cơn lốc linh khí như vậy thường chỉ xuất hiện trong hai tình huống.

Một là tu luyện giả đột phá cảnh giới, cơn lốc xoáy linh khí sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn.Trường hợp còn lại là thiên tài địa bảo xuất hiện.

Mà cơn lốc xoáy linh khí trên đỉnh đầu hắn hồi lâu không tiêu tan, hơn nữa tu vi bản thân lại thấp cho nên cũng không có sinh ra bất kỳ uy áp nào.

Tình huống này cực kỳ giống với cơn lốc khí khi thiên tài địa bảo xuất hiện.

Sau khi Lâm Tiêu tu luyện được hơn một giờ thì có một con trăn khổng lồ màu xanh từ từ tiến đến gần Lâm Tiêu.

Nó nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt lạnh băng, thèm muốn và có chút nghi ngờ.

Sao đây có thể là con người chứ? Đó chẳng phải là thiên tài địa bảo hay sao?

Cùng lúc này, dường như Lâm Tiêu cũng cảm nhận được điều gì đó.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn sang, đồng tử co lại.

Thanh Yêu Mãng- yêu thú trung cấp, thực lực tương đương với tu sĩ nhân loại của Tụ Linh cảnh trên Luyện Khí cảnh hơn nữa còn ở trình độ Tụ Linh cảnh trung kỳ.

Nó có kịch độc và lực công kích vô cùng mạnh mẽ.

Loại Thanh Yêu Mãng này, cho dù là đối mặt với vài tu sĩ nhân loại cùng cấp cũng sẽ thắng áp đảo chứ đừng nói đến tu sĩ Luyện Khí cảnh.

Những người đó trước mặt nó hoàn toàn chỉ là con mồi, đồ ăn!

Thanh Yêu Mãng nói bằng ngôn ngữ của loài rắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Không quan tâm hắn là người hay là thiên tài địa bảo, chỉ cần ăn vào bụng là xong.

Điều làm cho Thanh Yêu Mãng hoang mang chính là người trước mặt ở Luyện Khí cảnh trung kỳ, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó đã thực sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường. Hơn nữa còn lộ ra dáng vẻ nóng lòng muốn thử xem sao.

Thanh Yêu Mãng: "? ? ?"

Có phải người này sợ hãi đến mức ngu ngốc rồi không?

Mặc kệ.

Bắt đầu bữa ăn thôi!

Thanh Yêu Mãng gầm lên một tiếng, há to miệng lao thẳng về phía Lâm Tiêu.

Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ là hai mét.

"Chém!"

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai ngón của tay phải vung lên.

Xoạt!

Một đạo kiếm khí mỏng, nhỏ và dài 3 tấc được vung ra. Đạo kiếm khí này trông cực kỳ nhỏ. Nhưng khoảnh khắc Thanh Yêu Mãng nhìn thấy kiếm khí này, trong mắt nó lộ ra vẻ kinh hãi.

Bản năng của nó nói với nó rằng, lực của kiếm khí này ... là bất khả chiến bại.

Không hề do dự, nó lập tức quay đầu lại điên cuồng muốn bỏ chạy.

Nhưng đạo kiếm khí đó quá nhanh. Ngay khi nó vừa nảy ra ý định rút lui, kiếm khí đã ập đến.

Bùm! !

Cơ thể của Thanh Yêu Mãng bị đông cứng lại. Một đường máu kéo dài từ đầu đến đuôi, trong nháy mắt khoảnh khắc sống sót đã tiêu tan.

Rầm một tiếng, xác nó vỡ thành hai nửa và rơi xuống đất.

"Uy lực không tồi!" Lâm Tiêu mỉm cười rồi lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể mình mà uy lực lại kinh người như vậy.

Vốn dĩ trong cơ thể có một trăm đạo kiếm khí nhưng bây giờ vẫn còn chín mươi chín.

Có điều, Lâm Tiêu không hề cảm thấy đáng tiếc, kiếm khí ở mộ kiếm gần như là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dùng một đạo kiếm khí thì có là gì, cho dù khi đã dùng hết một trăm đạo kiếm khí thì quay về lấy để bù lại.

Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong xác của Thanh Yêu Mãng, hắn lại ngồi xuống và tiếp tục tu luyện.