Chương 47

Trăm luồng kiếm khí màu đỏ đồng loạt tiến vào lò luyện đan.

Bắt đầu một quá trình luyện đan mới.

Lâm Tiêu lại một lần nữa ném hết toàn bộ nguyên liệu vào trong lò luyện đan.

Linh trí của Kiều trưởng lão đã dõi theo sát sao.

Ông lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy những nguyên liệu đó sau khi vào lò luyện đan, bị hàng trăm kiếm khí màu đỏ bao phủ, cắt nhỏ, lại cắt nhỏ, rồi lại cắt nhỏ.....

Sau khi bị băm thành bụi phấn không rõ nhỏ cỡ nào, lại bị kiếm khí cắn nuốt vào trong.

Hử?

Đây chính là phương thức trích xuất và tinh luyện....

Kiều trưởng lão ngạc nhiên. Ông có thể cảm nhận được, những kiếm khí cắt nhỏ nguyên liệu này, không hề cắt bừa và không có mục đích.

Mà là một phương thức đặc biệt có quy luật.

Không hề làm tổn hại tới bản chất của nguyên liệu.

Sh——

Trong lòng Kiều trưởng lão kinh hãi không thôi.

Khống chế hàng trăm kiếm khí, thực hiện những thao tác tỉ mỉ mà chuẩn xác đến như vậy, chỉ với bước này thôi, ông ấy đã không thể làm được rồi.

Đừng nói là ông ấy, bất cứ luyện đan sư nào chỉ e cũng khó mà làm tới được bước này.

Bảo bọn họ khống chế lửa thì được, nhưng bảo bọn họ khống chế kiếm khí, còn phải đạt tới trình độ này, hiển nhiên là không thể nào làm được.

Đặc biệt là sau khi Lâm Tiêu thi triển ra kiếm khí. Kiều trưởng lão càng kinh ngạc hơn. Kiếm ý vừa xuất ra, những kiếm khí đang hoạt động liền trở nên ngoan ngoãn, nghe lời trong nháy mắt.

Mỗi một luồng kiếm khí đều bắt đầu phân công công việc, vô cùng tuần tự.

Dung hợp, ngưng đan, tụ đan, thành đan.

Chỉ sau một canh giờ.

Lô luyện đan mới của Lâm Tiêu đã cho ra lò rồi.

Mở lò luyện đan ra, một mùi hương của đan dược xông ra, còn nồng đậm hơn lô trước.

Kiều trưởng lão chấn động và sững sờ đứng tại chỗ.

Ông không cần tới nhìn, chỉ cần ngửi thôi cũng biết, lô này nhất định là tỉ lệ thành đan lại đạt 100% rồi.

Đáng sợ!

Tên nhóc này thực sự đáng sợ mà!!!

“Ủa? Đây là gì? Sư tôn, bên trong có một viên Đằng Nguyên Đan, bên trên hình như có cái gì đó.” Lục Minh Nguyệt sau khi trải qua cơn chấn động, phát hiện ra một điểm nghi vấn.

Kiều trưởng lão nghe vậy mới bước tới gần để nhìn.

Thấy một viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm trong đó, trên bề mặt xuất hiện một tầng sương mù.

Chỉ nhìn lướt qua một lần. Kiều trưởng lão dường như nhìn thấy quỷ, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, tròng mắt trợn trừng.

“Nhất khí sương đan!” Kiều trưởng lão lần nữa có biểu cảm mất kiểm soát.

Ông cảm thấy toàn bộ sự kinh ngạc của cả đời này đã dùng hết trong ngày hôm nay rồi.

“Nhất khí sương đan? Sư tôn, đó là gì vậy?” Lục Minh Nguyệt tò mò hỏi.

“Phẩm chất của đan dược có thể chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Mà trên cực phẩm, có một cấp còn cao hơn.”

“Luyện ra nhất khí sương đan, có thể tăng hiệu quả ban đầu của đan dược lên hai phần, đồng thời loại bỏ toàn bộ tác dụng phụ.”

Kiều trưởng lão nhìn chằm chằm viên Đằng Nguyên Đan đang tỏa ra sương đan, lẩm bẩm giải thích.

“Sư tôn, vậy trên nhất khí sương đan thì sao? Có phải là nhị khí sương đan không ạ?”

Lục Minh Nguyệt đôi mắt sáng rỡ, vô cùng có hứng thú với tri thức mà mình chưa biết.

“Cái con bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì. Nhất khí sương đan đó đều là chuyện mà chỉ có luyện đan sư bát phẩm mới có thể làm ra được.” Kiều trưởng lão không khách khí, lườm đồ đệ nhà mình một cái.

Luyện đan sư bát phẩm!!!

Lục Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc mình trở nên mông lung.

Cả cái vương triều Đại Ngụy này đều không có luyện đan sư bát phẩm mà.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thế há chẳng phải, từ một góc độ nào đó mà nói, Lâm Tiêu sư đệ đã đạt tới luyện đan sư bát phẩm sao?

“Ngươi tên là Lâm Tiêu phải không?”

Kiều trưởng lão ánh mắt sáng rực, nhiệt tình, nhìn Lâm Tiêu mà hỏi.

“À, vâng, đúng vậy.” Lâm Tiêu bị nhìn với ánh mắt ấy, không nhịn được mà lui về sau một bước.

“Ta thu ngươi làm đệ tử chân truyền, được không!”

Lời Kiều trưởng lão nói ra khiến người ta kinh ngạc, ông không đợi Lâm Tiêu phản ứng, tiếp tục nói.

“Ngươi đừng vội cự tuyệt.”

Tuy thiên phú luyện đan của ngươi, ta lần đầu gặp trong đời, nhưng trên con đường luyện đan này, không có người trước dẫn dắt, thật sự rất khó, phải nói là mỗi bước đi đều khó khăn.”

“Luyện đan không giống tu kiếm, nó gần như đều là nhất mạch truyền thừa, chỉ giấu những kinh nghiệm quý báu cho bản thân, đây cũng là một điều đáng trách của luyện đan sư...”

“Dù gì thì lão Mục kia cũng không thu ngươi làm đồ đệ, chi bằng mấy ngày này ngươi cứ ở chỗ của ta. Nguyên liệu ở Đan Thanh Phong ta nhiều lắm, ngươi chỉ cần tập trung luyện đan, có thắc mắc gì cứ tới hỏi ta.”