Chương 271

"Hả?! Tại sao trên tường thành lại xuất hiện ấn ký của tôn thượng?"

Sau khi màn sương đen cảm nhận được vị trí ấn ký của tôn thượng thì vô cùng kinh ngạc.

Sau khi hết thấy bỡ ngỡ, màn sương đen thuận thế leo lên một góc tối của bờ tường. Giây phút này sự tập trung của mọi người đang dồn vào thú triều, căn bản không ai để ý tới nó. Đừng nói là lúc này không để ý, kể cả lúc thường cũng khó ai chú ý tới một cái bóng.

Sau đó màn sương đen này bò tới vị trí được đánh dấu trên đất, nhìn trái rồi lại nhìn phải……

Nó đang xem tôn thượng đâu rồi?

Ở đây ngoài loài người ra thì hình như không thấy tôn thượng ở đâu cả. Khi nó ở trong trạng thái trứng yêu thú, không có cách nào cất vào nhẫn trữ vật được. Cho nên nó mới cố gắng đánh dấu mọi thứ.

Sau đó lên kế hoạch ‘phục thù yêu thú’ và ‘ăn cắp trứng Hỗn Thuỷ Mặc Ngư’. Kế hoạch nghe có vẻ hoàn hảo nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.

Tôn thượng, ngài ở đâu? Sau khi tìm kiếm một vòng, làn sương đen này lại đứng nhìn chằm chằm loài người.

Ký hiệu tôn thượng để lại sao có trên người nhân loài. Sao lại vậy, thế thì nói không chừng bọn họ lại biết tung tích của tôn thượng ấy nhỉ.

Nghĩ như vậy làn sương đen không chút do dự. Vừa hay gần đó không có người, cho nên nó vội vã đột nhập vào mộng giới, khi tiến vào mộng giới của một người.

Dù gì cũng chỉ là một con tép tu vi Luân Hải cảnh tầng 5, có chết cũng không ai để ý đâu.

“Nhập mộng!!”

Làn sương đen âm thầm nói. Sau đó nó từ từ thâm nhật vào thức hải của vị tu sĩ Luân Hải cảnh tầng 5 có chút kỳ quái này.

Vô thanh vô thức, không ai phát hiện.

Lâm Tiêu đang tu luyện chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người như được một vầng sáng bao quanh. Đâu là thế giới huyền huyễn nên mọi cảm giác có chút không chân thật.

Sau khi cảm nhận được tình hình xung quanh, Lâm Tiêu xác định hình như mình đang ở trong mộng cảnh, hoặc là có thể gọi nó là thế giới tinh thần. Bản thân hắn đang tu luyện sao tự nhiên lại chuyển thành ngủ thế này.

“Nói cho ta, ngươi có nhìn thấy một quả trứng yêu thú to màu đỏ không?” Một âm thanh như truyền từ hư vô đến.

“Hả? ngươi là cái thứ gì?” Đột nhìn có âm thanh truyền tới làm cho Lâm Tiêu giật mình.

“Ta là người quản lý mộng cảnh, ta cần ngươi trả lời câu hỏi.” m thanh lại truyền tới.

Lâm Tiêu cau mày, quản lý mộng cảnh là cái khỉ gì, mộng cảnh của hắn thì hắn tự quản lý chứ.

“Cút ra đây!” Lâm Tiêu quát.

“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi không nên đắc tội với người quản lý mộng cảnh, nếu không trả lời đoàng hoàng ta sẽ cho ngươi mất nhận thức.” m thanh lại truyền đến cùng với lời uy hϊếp.

Câu này làm cho mặt của Lâm Tiêu tối sầm lại. Trong giấc mơ của hắn mà dám uy hϊếp hắn.

Hắn hơi nhắm mắt lại, trong lòng động một cái.

“Hehehe, không cần phản kháng vô ích thế đâu, ta là……” m thanh vô cùng tự mãn và vênh váo.

Nhưng còn chưa nói hết đã bị tiếng hừ lạnh của Lâm Tiêu cắt ngang.

“Cút ra đây!”