Cảm giác quen thuộc lại tới! một đoạn ký ức hiện lên trong đầu hắn.
Cuộc sống của Lục Minh Nguyệt như tua nhanh trong đầu hắn. Cảm thấy sự hiểu biết về kiếm pháp Thiên Minh lại càng thêm rõ.
Đây cũng được hả?
Lâm Tiêu hơi chút sửng sốt.
Hắn vốn tưởng bản thân chỉ có thể tiếp thu của những người đã chết, lại không nghĩ rằng còn hiệu quả đối với người sống.
“Tiểu tử, đừng trách ta, trách thì trách ngươi kém may mắn! haha!” Hai đại hán thấy Lâm Tiêu không để ý bọn hắn, ánh mắt có chút âm hiểm.
Hắn giơ tay lại đánh ra một chưởng, chưởng thứ hai này còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Lâm Tiêu thấy vậy liền vung kiếm lên, gần một trăm đạo kiếm khí lập tức bùng lên. Dưới sự trợ giúp của linh kiếm trong tay, kiếm khí càng mạnh hơn, như một dòng sông cuồn cuộn lao đi.
Hai bàn tay khổng lồ không thể đánh lại dòng kiếm khí cuồn cuộn. Sau khi chạm vào kiếm khí liền tiêu tan, cứ như bị nuốt chửng bởi kiếm khí,
Mới đầu vẻ mặt của hai đại hán có vẻ kinh ngạc, sau thì triệt để đổi sắc.
Làm sao có thể! Kẻ này rõ ràng chỉ là tầng ba Tụ Linh cảnh, làm sao chống đỡ được đòn công kích của mình.
Lục Minh Nguyệt đứng đằng sau Lâm Tiêu cũng há hốc mồm. Nàng ta vốn tưởng vị sư đệ này sẽ dùng kế hạ sách gì để đối phó công kích. Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, vị sư đệ này làm gì có kế hạ sách nào, chỉ là thuật tay đánh ra kiếm pháp mà thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng, nhưng sao hắn lại có thể đánh ra nhiều kiếm khí tới vậy, hơn nữa mỗi kiếm khí đều có uy lực gần như bằng toàn bộ sức lực của nàng. Cái này cũng quá là không đáng tin đi.
“Hả? Cường giả Luân Hải sao chả có chút thực lực gì vậy? nhìn xem, là mình đánh giá quá cao rồi!” Lâm Tiêu nghi ngờ.
Lời này là lời thật lòng của hắn.
Mấy con quái vật ở cảnh giới Luân Hải hôm nay hắn gặp được còn mạnh hơn hai tên này.
“Ngươi! Muốn chết! ông cho ngươi chết!” Hai tên đại hán hét lên.
Bị một tên Tự Linh cảnh chế giễu là điều hắn không thể chấp nhận được. Hai tên đại hán bạo ra một luồng linh lực cuồng nộ, lại một lần nữa tập trung ở trên không. Hắn thét một tiếng đánh tới Lâm Tiêu, uy áp lớn vô cùng.
Không khí xung quanh như bị nén lại, mặt Lục Minh Nguyệt cũng tái mét.
Tiêu rồi!
Lần này thì chặn không nổi nữa rồi.
Đối diện với thực tại trước mắt, cứ cho là sư đệ có đánh ra nhiều kiếm khí thế nào cũng hoàn toàn vô ích. Lại quay qua nhìn Lâm Tiêu, lúc này mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn biết, đối mặt với chưởng công kích này, bản thân không thể che giấu nữa. Vậy thì chứ chém thôi!
Lâm Tiêu từ từ đưa linh kiếm trong tay lên, một luồng khí đáng sợ dần tụ lại. Cả hai người đàn ông và Lục Minh Nguyệt đều đột nhiên cảm giác bị uy hϊếp như kiếm đang kề lên cổ.
Chuyện gì vậy?
Chuyện gì phát sinh vậy?
“Trảm!” Lâm Tiêu nhẹ nhàng thở ra một chữ.
Một đạo kiếm khí trắng tựa như giả ngân hà giáng xuống trần gian, trong nháy mắt đem theo một luồng linh lực khổng lồ.
Bang bang!
Kiếm quang cường đại không chút do dự trút xuống, trong chốc lát phá tan uy áp của đối phương thành hư vô.
Hai đại hán trợn to mắt.
“Đây là kiếm—”
m thanh đột nhiên im bặt, còn chưa nói hết đâu đã bị kiếm quang cắt ra làm hai, sinh mệnh tiêu tan.
Tĩnh lặng hoàn toàn, không có bất cứ một âm thanh nào.
Lục Minh Nguyệt đứng chết lặng, nàng ta nhìn thấy cái gì thế này?
Một sư đệ tầng ba Tụ Linh cảnh, vậy mà dùng kiếm chém chết hai cường giả Luân Hải Cảnh. Có phải nàng ta đang nằm mơ không. Sao có thể như vậy được.