Không hề do dự, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên và nuốt Hồi Nguyên Đan xuống bụng.
Ngay lập tức, Hồi Nguyên Đan hoá thành một luồng lực lượng thuần khiết và cuộn trào, xuyên qua tứ chi, nhanh chóng bồi bổ toàn thân hắn.
Lâm Tiêu ngồi xuống vận chuyển công pháp để ổn định cảnh giới hiện tại.
Chỉ mất một đêm, Lâm Tiêu đã hoàn toàn ổn định ở tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất. Hiệu quả cao này thực sự đáng ghen tị.
Trời đã gần sáng, Lâm Tiêu đã ra ngoài.
Kỳ thực, bây giờ trong lòng hắn có một sự nghi ngờ.
Đêm qua khi Cảnh lão đánh giá hắn, ông ta nói rằng ý định kiếm của hắn còn có phần thiếu sót, vậy là có ý gì?
Lẽ nào kiếm ý được ngưng luyện bằng hàng ngàn đạo kiếm khí mà là kiếm ý còn có khuyết điểm sao?
Vậy khuyết điểm là gì? Làm thế nào để hoàn chỉnh?
Hắn xem qua hàng ngàn kí ứ nhưng những người đó đều là đệ tử bình thường của Kiếm Ma tông, không có người nào lĩnh ngộ đến trình độ kiếm ý. Vì vậy, Lâm Tiêu hoàn toàn không hiểu gì về kiếm ý này.
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi kiểm tra ngoại môn đến tìm Cảnh lão để hỏi một chút.
Lâm Tiêu duỗi người ra và chạy thật nhanh.
Tốc độ trăm mét/một nhịp thở hàng khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Đây vẫn là không phải là đang tu luyện bất kỳ công pháp tốc độ nào.
Nếu tìm được loại công pháp tốc độ phù hợp, nhất định sẽ nhanh hơn gấp mấy lần.
Tránh ra khỏi đám đông, Lâm Tiêu chạm vào trường kiếm trên mộ kiếm đầu tiên sau khi đột phá.
Khi chạm vào trường kiếm, xem ký ức, ngộ kiếm pháp và lấy kiếm khí, một loạt hành động vô cùng thuần thục.
Sau khi tu vi đạt đến Tụ Linh cảnh, tốc độ của những động tác này cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng một giây sau, sắc mặt Lâm Tiêu hơi thay đổi.
Hắn phát hiện có gì đó không ổn.
Sau khi đạo kiếm khí này đi vào cơ thể hắn, nó đã bị kiếm khí bá đạo đó của bản thân hút đi và hấp thụ mất.
Hả? Còn có thể như vậy nữa à?
Đạo kiếm ý này muốn làm gì? Hình như nó rất khát khao kiếm khí.
Lâm Tiêu nghi ngờ, sau đó hắn chạm vào mộ kiếm tiếp theo, hấp thụ kiếm khí.
Không có bất ngờ.
kiếm khí này lại một lần nữa bị kiếm ý hấp thụ.
Mắt Lâm Tiêu hơi nheo mắt. Hình như... luồng kiếm ý này mạnh hơn một chút.
Nếu đã như vậy thì để nó hút cho đến khi đủ thì thôi. Lâm Tiêu muốn xem xem nó có thể hút được bao nhiêu đạo kiếm khí.
Chính là như vậy.
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Tiêu không ngừng chạm vào và lấy kiếm khí bên ngoài mộ kiếm.
Mười đạo.
Năm mươi đạo.
Một trăm đạo.
Hai trăm đạo.
...
Kiếm này đã hấp thụ năm trăm đạo kiếm khí thì mới gần như đạt đến sự bão hoà.
Lý do bão hoà không phải vì bản thân kiếm ý không thể hấp thụ nữa.
Đó là bởi vì sự cảm ngộ của Lâm Tiêu đối với kiếm pháp quá ít, khiến cho kiếm ý không thể tiếp tục nâng cao.
Tiếp tục ở đây hấp thụ kiếm khí chỉ có thể gia tăng lượng kiếm khí, nhưng không thể nâng cao chất của kiếm ý.
Suy cho cùng xung quanh mộ kiếm đều là những đệ tử nội ngoại môn bình thường của Kiếm Ma Tông nên cảm ngộ có giới hạn.
Cường giả kiếm mộ thực sự sẽ không ở ngoài phạm vi Phạm Thiên mộ kiếm mà hiện giờ hắn cũng không thể tiếp cận gần hơn với bên trong.
Xem ra, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.
Sau khi Lâm Tiêu hiểu ra điều này, hắn tiếp tục đi vào giữa các mộ kiếm, dọn dẹp từng mộ kiếm một.
Con số trên lệnh bài của người gác mộ bắt đầu tăng lên.
Sau khi quét sạch hơn mười mộ kiếm, nhiệm vụ gác mộ tháng này cũng đã hoàn thành rồi.
Bước tiếp theo là bổ sung đầy lượng kiếm khí vào trong cơ thể, sau đó xin cơ hội ra ngoài.
Năm ngày sau, cơ thể của Lâm Tiêu bổ sung đầy một luồng kiếm ý và chín trăm đạo kiếm khí, không thể chứa thêm được nữa.
Kiếm ý của bản thân chiếm vị trí của gần một trăm đạo kiếm khí.