Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Cổ Ma Thần

Chương 70: Điên cuồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu để ngoại giới biết trong cơ thể Dạ Ảnh thế nhưng là tự thành thế giới, càng là có tuyệt thế thần vật ở trong, sẽ như thế nào điên cuồng ý nghĩ đây a.

Bất quá lúc này đã không còn nhiều suy nghĩ như thế, tại đan điền hình thành một thế giới bên trong cơ thể Dạ Ảnh, lúc này, thế giới lại giống như muốn nổ tung, tại ở giữa Tam Thiên Thế Giới, một cỗ tà ác mạnh mẽ không ngừng tản ra làm thế giới chấn động.

“Oanh —“ hỗn độn cuồng phong nổi lên, điên cuồng phá hủy thế giới, Tứ Đại Thần Vật cũng đang tản ra khí tức khủng bố, muốn đem tà ác khí tức đánh tan, nhưng là hai cỗ lực lượng cực hạn khủng bố này khiến thế giới đan điền không cách nào chống đỡ mà muốn sụp đổ.

“Oanh —“ một tiếng, bên trong đan điền vậy mà đã muốn sập đổ, thế giới hỗn độn bị tà ác khí tức không ngừng đánh sập đổ, ầm ầm muốn đổ xuống.

- Phong!

Dạ Ảnh sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, một cỗ đau đớn không cách nào chịu nổi khiến hắn vặn vẹo, nhưng là hắn vẫn cắn răng chịu đựng, nổi đau này, cho dù là Chúa Tể, Vô Thượng cự đầu gì đó, cũng không dám nói mình có thể chịu được mà không rên một tiếng.

Đúng lúc tại một tiếng quát này, Tứ Đại Thần Vật mạnh mẽ dâng trào ra lực lượng vô địch, tại dưới lực lượng này, cho dù là Tiên Đế cũng phải bị chấn chết tươi, mỗi cỗ lực lượng tựa như khai thiên tích địa, đem cỗ khí tức tà ác kia đánh tới, khóa chặt nó lại.

- Hỗn Độn Sơ Khai Thể - Nghịch Chuyển Càn Khôn!

Cả người Dạ Ảnh chớp lóe lên từng đạo quang mang, một cỗ hỗn độn tràn ra thiên địa, khiến nơi hắn đứng mọi thứ, vạn pháp cứ thế mà bị hỗn độn đảo ngược, trở lại nơi bắt đầu, từng đạo tử sắc như bụi phấn rải khắp thiên địa.

Thời không bị nghịch chuyển, đại đạo pháp tắc bị đạo ngược, tất cả vạn vật, cứ thế mà bị hòa tan thành tử sắc, tựa như bụi phấn lấp lánh, che kín một khoảng trời lớn.

Cơ thể Dạ Ảnh được bao phủ trong hỗn độn thải quang, vết thương khủng khϊếp kéo từ hông đến ngực đã được hỗn độn quang mang chữa trị, trở thành như lúc đầu, liền giúp hắn chống đỡ đau đớn kia.

Cũng tại lúc này, trong cơ thể hắn, Tứ Đại Thần Vật đã đem tất cả lực lượng khóa chặt lấy nơi tà ác khí tức tản ra, từng đạo cổ văn như sóng nước lưu động, không ngừng khuếch tán.

Cổ văn không ngừng mà tổ hợp, lực lượng của những bảo vật kia không ngừng mà phát ra từng đạo tựa như cầu vồng bảy màu, hào quang lóe sáng, hình thành một cái tuyệt thế trận pháp, trận pháp này chính là vô song lấy Tứ Đại Thần Vật làm mắt trận, đem tà ác khí tức phong lại, khiến nó không cách nào thẩm thấu ra được.

Chợt hắn ngừng hét, hai tay ôm đầu cũng như bị gãy, thả xuống cái bịch, một đôi ma đồng theo đó biến trở lại thành bình thường, cả người ma khí cũng không còn, cả người hắn teo lại, sinh cơ giống như bị thứ gì rút sạch, hắn hô hô thở gấp, đến cả bộ dạng cũng trở thành bộ dạng của chính hắn.

Mặc dù nhìn Dạ Ảnh đang không ngừng teo rút, nhưng Bạch Hổ lại không động đậy, bởi hắn cũng từng gặp qua tình trạng này trước đây, gặp qua nhiều rồi nên thành ra quen.

Giờ chỉ còn chờ đợi Dạ Ảnh nhanh chóng bị “hút sạch”, lại đi phát tiết một hồi, chắc chắn cũng sẽ xong.

Nghĩ tới đây, Bạch Hổ bỗng nhìn Tuyết Lăng Thiên Nữ đang ngất ở kia, vội lẩm bẩm:

- Ngươi là nha hoàn, vì vậy việc còn lại đều là của ngươi, giúp công tử chính là chuyện của nha hoàn ngươi, đừng trách đừng trách a...!

Cũng tại lúc này, Dạ Ảnh im bặt lại, cả người hắn thế nhưng là như đã bị rút sạch hết thịt, chỉ còn lại một lớp da bọc xương, nhìn qua vô cùng tàn tệ, nào còn là Ma Đế khiến cả vạn giới run rẩy nữa.

Nhưng lúc này hắn không quan tâm cái đó nữa, tại thời điểm này, Dạ Ảnh hai mắt bỗng nổi lên từng tia lửa rực, hắn nhìn đến Tuyết Lăng Thiên Nữ ở đó, cuối cùng nhếch miệng.

“Xẹt —“ một tiếng y phục bị xé rách thanh âm vang lên, Dạ Ảnh hai mắt lửa nhiệt không giảm, ngược lại càng lúc càng tăng.

Hơi thở gấp gáp, hắn chậm rãi xé nát y phục trên người Tuyết Lăng Thiên Nữ, tất cả ngăn cản trong nhất thời được xé bỏ, liền ngay sau đó, một đôi thỏ ngọc thoát ra khỏi sự che chắn của miếng vải đáng ghét, thẳng thắn mà đưa mắt nhìn đến nam tử kia đầy khıêυ khí©h.

Nam nhân đem bên dưới cũng xé rách đi, khi nữ tử bên dưới đã không còn gì che thân, hắn hít một hơi thật sâu, theo đó hắc bào cũng từ từ biến mất.

Tia thần trí cuối cùng cũng theo đó mà biến mất, hắn chẳng còn để tâm thứ gì nữa, giờ phút này, chỉ còn lại trời xanh là chứng kiến hết thảy bên dưới.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, bầu trời sau trận chiến đã được khôi phục, nhật quang ấm áp rọi xuống.

Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, hai người không một mảnh che thân, cứ như thế quấn lấy nhau.

- Ân... ư...hư...

Từng tiếng tiêu hồn vang lên, tại dưới mỗi tiếng này vang lên, xuân quang nhất thời che phủ mọi thứ, đưa con người trở lại thời nguyên thủy nhất của loài người.

- Aa!

Nữ tử bên dưới đau đớn hét một tiếng, phòng tuyến cuối cùng của nàng rốt cuộc cũng bị khai phá, tại một tiếng hét này giống như là lời tạm biệt tấm thân xử nữ của nàng.

Nam nhân điên cuồng phát tiết, từng cơn kɧoáı ©ảʍ truyền đến khiến hắn không muốn dừng lại giây phút nào.

Có thể hắn từng là Chúa Tể, là Ma Đế khiến vạn giới run rẩy, Thiên Địa kiêng dè, nhưng không có nghĩa là hắn không có thất tình lục dục, không có cảm xúc.

Tuyết Lăng Thiên Nữ lúc này đã ngất đi không biết gì, nhưng mà cảm giác này lại đi thẳng vào tâm trí nàng, đánh thức cảm xúc nguyên thủy nhất của nàng, dù nàng muốn đem nó che dấu trước mắt thế nhân, nhưng cuối cùng vẫn là lừa mình dối người.

Tại chân chính kɧoáı ©ảʍ bên trong, nàng vẫn rất phối hợp mà theo nam nhân, trong cơn mơ hồ, nàng vẫn không nhịn được mà rêи ɾỉ từng tiếng tiêu hồn.

Bạch Hổ đã không biết đi nơi nào, có thể là nó không muốn ở lại đây gây cản trở cho hành động cao cả nhất của nhân loại này.

Đến khi nó trở lại thì trận chiến đã ngừng lại, Bạch Hổ cười hắc hắc nhìn đến phía trước, miệng thì vội mặc niệm mà lẩm bẩm:

- Ta không thấy gì, không thấy gì...

...

Trời gian một khắc trôi qua, tại cổ chiến trường lúc này, từng cỗ thi thể, từng bãi huyết nhục cứ thể mà bốc lên mùi tanh, một cỗ mùi tanh theo gió tản ra vạn dặm.

Nếu như có ai ở đây lúc này, nhìn thấy cảnh tượng này không biết sẽ như thế nào, có thể là nôn mửa cả ngày cũng nên a.

- Ư...

Ngay lúc này, một tiếng rên khẽ vang lên, tại một nơi cách nơi máu tanh kia không xa, một nữ tử đang từ từ mở mắt ra.

Bóng đen từ từ biến mất, thay vào đó là ánh sáng mặt trời rọi vào, một cỗ ấm áp áp sát vào mặt nàng, trong nhất thời để nàng thoải mái mà kêu khẽ.

Uể oải đưa tay, muốn chà chà đôi mắt một chút, thế nhưng là vừa mới đưa tay lên, lại cảm thấy cánh tay có chút đau đớn, vừa muốn chạm vào mắt, thế nhưng là nàng nhìn thấy nơi ngón tay có dính máu.

Trong chớp mắt, thời gian dường như ngừng lại, nữ tử bỗng nhiên giật mình, nàng run rẩy đưa mắt nhìn xuống cơ thể, liền một cỗ lạnh lẽo truyền từ dưới chân lên thấu đỉnh đầu.

- Aa!

Trong nháy mắt đó, một tiếng hét kinh thiên vang vọng trời đất, theo tiếng hét đó, một cỗ khí tức lạnh lùng mà mang theo sự hủy diệt bạo phát ra, để trời đất chấn động.

Thánh Hoàng khí tức lập tức phủ xuống, thời không chấn động vỡ nát, lúc này không khí tựa như lạnh xuống, trên bầu trời từng đạo bông tuyết bay bay mà xuống, xuyên thủng thời không, vượt qua vạn đạo, khi rơi xuống, liền cắm sâu vào trong đại địa.

Nàng rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện gì xảy ra.

- Mới tỉnh lại, ồn ào cái gì.

Ngay tại lúc này, một thiếu niên từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm lấy một bộ y phục nữ tử, ném đến cho nàng, lại nhìn Tuyết Lăng Thiên Nữ như đang nổi điên, nhàn nhạt nói.

Tuyết Lăng Thiên Nữ cả hô hấp dường như đình trệ, nhìn tới thiếu niên này, hai mắt bỗng nhiên phát lạnh, không nói một lời, mà điên cuồng hướng đến hắn đánh tới.

“Oanh —” một tiếng, khi Dạ Ảnh vừa nói xong lời nói, đã thấy Tuyết Lăng Thiên Nữ một chưởng đánh lên ngực hắn, một cỗ lạnh lẽo khí tức thấu vào linh hồn đánh lên.

“Phanh —” một tiếng vang lớn, chỉ gặp Dạ Ảnh bị một chưởng đánh bay lui cả trăm trượng, đυ.ng vào đại địa bên dưới, bụi bặm bay đầy mặt hắn, trên ngực in một dấu đỏ lớn.

Dạ Ảnh khụ khụ vài tiếng, ngồi trở dậy, hướng nàng cười khổ một tiếng.

Hắn vì phải phong ấn cái tà ác khí tức kia mà thực lực còn sót lại cũng đem hết vào phong ấn, cả người không còn sót lại cái gì, giờ phút này hắn xem như là trở thành một phàm nhân chân chính, nếu không phải do da hắn dày chỉ sợ cũng bị một chưởng này đánh chết a.

...
« Chương TrướcChương Tiếp »