Biết hết cách, đành phải lấy bối cảnh ra để kiếm về một mạng thôi, hắn cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy có gì là không được, kiểu như ta có bối cảnh ta dùng, ngươi không có thì đừng trách trời oán đất a.
Bạch Hổ đang chơi đùa ở một nơi không ai để ý, chợt đồng tử híp lại, bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, muốn một chụp đánh chết kẻ ngu này.
Nó biết, Dạ Ảnh ghét nhất chính là bị uy hϊếp, dù là ai uy hϊếp, chỉ cần là uy hϊếp qua, bởi vì trước đây Dạ Ảnh từng bị thân nhân của mình phản bội qua, dám lấy người bên cạnh hắn uy hϊếp hắn, cái này đã làm thức tỉnh con ác ma sâu tận bên trong hắn, để hắn từ một Đế Thần, trở thành Ma Đế của Cửu U Tinh Vực... huyết tảy Thiên Địa!
Mà một khi Dạ Ảnh đã như thế, thì chỉ có một kết quả, tất cả những người nơi này... chết!
Nó cũng không quan tâm sống chết của lũ phàm nhân ngu ngốc này, mà là nó sợ, sợ Dạ Ảnh mất khống chế, sẽ đem cái Thiên Địa này phá hủy.
Tại thời khắc này ánh mắt Dạ Ảnh càng lạnh xuống, sát khí lạnh lẽo điên cuồng mà ra, bóng đen che khuất mặt trời, lạnh lẽo nói:
- Ngươi có thể chết!
Chậm rãi đưa tay lên, bàn tay dính máu hướng tới ngay đầu Lục Cơ Hàn, không chút lực lượng, không chút khoa trương, cứ thể mà cách xa trăm trượng, từ từ bóp chặt tay.
- Aa!
Một tiếng hét kinh thiên vang lên, nhưng ngay sau đó liền im bặt, cuối cùng là một cột máu phun trào thẳng lên cao, bắn tỏa ra tám hướng.
Chỉ đơn giản là đưa tay lên, bóp chặt lại, chỉ như thế, một Thiên Hoàng cứ thế bị bóp nát đầu mà chết, không day dưa gì nhiều. Đối với hắn, bóp Thiên Hoàng so với bóp chết con kiến không khác gì nhiều.
Lục Cơ Hàn không biết tại sao lại chết, càng không nghĩ ra chính mình đã thức tỉnh một đầu ác ma sâu bên trong Dạ Ảnh.
- Ác ma, kẻ này chính là ác ma!
Một tu sĩ hoảng sợ kinh hô lên một tiếng.
Tại lúc này mọi người đã như chết lặng, bị một tiếng này đánh thức, có nhiều người vẫn còn sợ hãi, nhưng vì nơi này quả thật đông người, để bọn hắn không quá sợ hãi.
- Ác ma khốn kiếp, dám gϊếŧ người tàn bạo như thế.
- Đúng vậy, phải đem ác ma này gϊếŧ chết, nếu không để hắn ra ngoài hại người, khiến sinh linh đồ thán.
- Phải, gϊếŧ!
- Gϊếŧ!
Liền theo đó bắt đầu có nhiều người gào thét lên, tỏ vẻ rất bất mãn, cứ như trước mắt sự tình là của mình một dạng.
Nhưng đối với những người bên dưới gào thét kia, Dạ Ảnh ngược lại nhếch lên nụ cười, lạnh lùng nhìn xuống. Ngay lập tức, cả đám bị dọa chết khϊếp, sát khí trên cao kia, quá ngưng thực, tại sát khí bên trên, bọn hắn như thấy được một tôn hung thần đang cầm lấy sinh mệnh của tất cả bọn hắn.
- Đã các ngươi muốn cùng chết, vậy thì cũng coi như thành toàn các ngươi...!
Dạ Ảnh lạnh lùng một tiếng, âm thanh tựa như ma thần từ cửu u quanh quẫn vào tai những kẻ trước còn hò hét kia, nhất thời cả đám mặt mày trắng bệch.
Nói rồi, sát khí lần nữa điên cuồng gào thét đi ra, sát khí phô thiên cái địa, âm dương đảo lộn, trời đất đảo điên.
Tại ngay thời điểm bọn hắn còn đang sợ hãi, Dạ Ảnh đã nở nụ cười lạnh, hai mắt cháy rực lên ma diễm, thân ảnh lóe vài cái đã ở bên dưới đám người tàn sát.
“Oanh —“ một tiếng, Dạ Ảnh một chưởng chứa đầy ma khí đánh ra, liền thấy một bãi huyết nhục bay tứ tung.
Một quyền rồi một chưởng, đem từng tu sĩ trước đó còn miệng đầy hạo nhiên chính khí đánh chết. Ma khí dày đặc phủ xuống cổ chiến trường, bầu trời còn đang sáng cũng tối đen như mực, bị che khuất bởi ma khí cùng sát khí.
- Đừng, đừng gϊếŧ chúng ta...
Cả đám người chịu đựng không nổi sự tuyệt vọng này, cả đám quỳ rạp xuống đất, hô hấp đều gấp đến cực hạn, mồ hôi đã như mưa làm ướt người bọn hắn, khí tức lạnh lẽo truyền đến tận xương tủy, để bọn hắn đứng cũng không đứng nổi.
Dù Thiên Mộng Bạch cũng cảm thấy lạnh người, sát khí này thật sự để hắn không kịp thích ứng, một cỗ sợ hãi vô lực làm hắn kinh dị, hắn lần đầu tiên thấy được một loại sát khí mạnh mẽ như vậy.
Tử Huyền núp ở một bên cũng hoảng sợ không thôi, đây không phải là sát khí mà con người có thể phóng thích ra, đây rõ là một ác quỷ, một ma đế!
Tuyết Lăng Thiên Nữ mắt hiện tinh quang, khi nhìn vào bên trong, vậy mà giống như ngược dòng tìm hiểu, nàng bên trong nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng trước ngàn vạn sinh linh không đầu, thi thể của cả ức vạn nằm dưới chân, máu liền là từng dải hồng hà, kéo dài vô tận trên không, như một đại dương mênh mông vô tận ở hư không. Nhưng là bóng người đó vẫn không chút cảm xúc, lãnh khốc hướng đến xung quanh tất cả tinh không, tinh vực tàn sát.
Bóng người này, đã đem Thiên Địa huyết tảy!
Rùng mình một cái, Tuyết Lăng Thiên Nữ mới dứt ra được cảnh tượng này, nhưng mồ hôi đã chảy dài, nàng lần thứ nhất cảm thấy một cỗ lạnh lẽo như vậy. Nhưng cũng làm nàng hơi mừng đó là, nàng vậy mà có thể ngược dòng tìm hiểu loại sát khí này, có thể từ trong sát khí nhìn thấy được ít thứ.
Trước đó nàng nhìn không thấu thực lực Dạ Ảnh chân chính, nhưng lần này lại có thể nhìn thấy được một vài điều từ trong sát khí kia, nói rõ, nàng Thanh Thiên Nhãn không phải là quá yếu, mà là Dạ Ảnh quá sâu, nàng không nhìn ra được mà thôi.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, thanh niên này rốt cuộc là ai, một kẻ có thân phận, thực lực siêu việt nàng tưởng tượng, lại như thế nào ở Vũ Huyền Đại Lục?
Nàng cảm thấy rất tò mò, kẻ này là ai a.
Dạ Ảnh cả người giống như to lớn hơn, tựa như ngàn vạn đại sơn cự nhạc đang đè lên người những kẻ ở dưới, ánh mắt lạnh băng cực hạn nhìn đến những sâu kiến bên dưới, khẽ cười lên đầy quỷ dị.
“Oanh —“ một tiếng, chợt Dạ Ảnh thân ảnh biến mất, ma khí khủng khϊếp tản ra, nương theo một tiếng này, tinh không nhu run lên, vô số tinh thần trên bầu trời như bị ma khí che đi, lộ ra một màu hắc ám.
Trên bầu trời, sát khí đã ngưng thành một cự hung thần, tay cầm thần mâu, cùng với ác ma gặt hái sinh mệnh mọi người.
Trong lúc này, chỉ có Tuyết Lăng Thiên Nữ, Thiên Mộng Bạch thì dùng tu vi của mình cưỡng ép ngăn lại uy áp. Tử Huyền thì lại không có thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết nhờ cái gì mà chống đỡ đi qua.
Bạch Hổ đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không dám nhúc nhích, bởi nó không muốn vì ngăn cản Dạ Ảnh mà khiến Dạ Ảnh “ghi hận” luôn nó, chỉ có thể chờ kết thúc mà thôi.
Cùng với hai người phía sau Trần Cổ Phong là chịu được, đến cả Trần Cổ Phong cũng muốn quỳ xuống, nhưng được hai người áo đen che mặt bên cạnh kia nâng đỡ, cưỡng ép dùng thực lực bá tuyệt nâng lên, muốn hướng bên ngoài Cổ chiến trường chạy đi.
Dạ Ảnh cũng không còn để tâm kẻ này, hắn đang điên cuồng tại bên trong đám người tàn sát, một người lại một người bị đánh nát vụn, máu me bê bết, đầu bị đánh nát, tứ chi gãy hết cũng là bình thường nhất lúc này.
- Aaa!
Nhất thời tiếng gào thét thảm thiết vang lên, từng thi thể cứ thế mà rơi xuống, có những thi thể không lành lặn, đầu óc đều bị đánh nát.
Có nhiều người liều mạng chạy trốn cũng bị một chỉ đâm thủng cơ thể, tim phổi cũng bị đâm nát, chết không nhắm mắt, chết một cách đau đớn như vậy.
Dạ Ảnh dâng trào ra ma khí, uy áp khủng bố phủ xuống tự nhiên là khiến nhiều người sinh lòng muốn chết, không cách nào chống cự.
Đôi đồng tử của ác ma hiện hữu trong mắt hắn, cả người nổi lên từng đám khói đen, ma khí như điên cuồng phóng xuất mà ra, ma khí đem thiên địa nổi giận, trên bầu trời đánh xuống từng đạo tử lôi.
Dạ Ảnh gầm lên một tiếng của thú dữ, phẫn nộ hướng lên tử lôi mà đánh.
“Oanh” một tiếng, ma khí cùng sát khí khoáy nát thiên địa, tinh thần vỡ nát, đại đạo pháp tắc cứ thế mà bị diệt, một cỗ uy hϊếp thương thiên khí tức tản ra, làm thiên địa như phục xuống, tử lôi bị một quyền đánh nát, cứ như vậy mà hoảng sợ không dám đánh xuống nữa.
Đám người còn lại bên dưới cũng bị dọa chết khϊếp, Tử Lôi đối với bọn hắn chính là tử thần, chỉ cần một đạo tử lôi đánh xuống, cho dù là Thánh Hoàng cũng không dám nói ngăn cản được, chỉ mong có thể sống sót, như thế cũng đủ để khiến người ta sợ hãi mà than rồi.
Thế mà ác ma này lại đem tử lôi dọa sợ, đủ để kẻ khác phải lăn mình ra chết vì khϊếp sợ a.
Bất quá, Dạ Ảnh cũng lười để ý đến bọn hắn khϊếp sợ, lại điên cuồng hướng xuống bên dưới tàn sát, máu chảy thành sông, thây chất thành đống, phảng phất là luyện ngục đồng dạng.
Dạ Ảnh càng tàn sát, tâm tình ngược lại càng không tốt, hắn tựa như trở thành Ma Đế của trước đây, đem ức ức sinh linh đồ diệt, vạn giới run rẩy, thiên địa nhuộm máu.
...
Ps: Có Np quăng vào ủng hộ tác nào!!