Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 54: Lời thề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Thiên Mệnh lên kế hoạch:

- Xe ngựa của Lý Viêm Phong có chút cấp bậc, đáng giá ít tiền, chúng ta bán xe ngựa trước, ít ra có thể ở một tháng khách điếm trong Diễm Đô. Chờ nhi vào Viêm Hoàng học cung rồi tìm cách tiếp.

Chắc chắn Tuyết Lam sẽ xếp chỗ ở cho hai mẫu tử, chuyện này quá dễ dàng với nàng ta. Nhưng Vệ Tịnh sẽ không đến Thần Diệu khách điếm.

Tỷ muội này không còn đáng để nhắc tới nữa.

Khi người ta khốn khổ cùng đường đi tới thành trì to như vậy dễ thấy hoang mang, con đường tương lai rất khó đi, nhưng Lý Thiên Mệnh sẽ không đánh mất niềm tin.

Diễm Đô như vòng xoáy lửa lớn, mọi người vùng vẫy trong đó.

Lý Thiên Mệnh thầm thề rằng cuộc đời sau này tuyệt đối không để bất cứ ai có cơ hội tổn thương mẫu thân nữa, bắt đầu từ giây phút này!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mẫu thân, đã đến lúc nói cho nhi biết về Thiên Phủ, cái gì là Tiểu Mệnh Kiếp? Phủ chủ là ai?

Vệ Tịnh vén rèm, giả vờ thoải mái cười nói:

- Ngươi còn quá nhỏ, biết những chuyện này không tốt cho ngươi, lần này có thể quay về Diễm Đô nhìn xem đã làm ta thỏa mãn rồi.

Lý Thiên Mệnh quay đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt và mái tóc bạc của mẫu thân:

- Cho nên mẫu thân hoàn toàn không trông chờ vào nhi tử, muốn bị người lãng quên, âm thầm rời khỏi thế giới này phải không?

Vệ Tịnh vẫn mỉm cười, có lẽ đây là suy nghĩ của nàng.

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng, thốt ra mỗi chữ là lời thề dành cho mẫu thân:

- Mẫu thân, xin hãy nghe đây, nhi sẽ vào Thiên Phủ, sẽ chữa khỏi bệnh cho người, dù khó khăn bao nhiêu thì nhi thề nhất định sẽ làm được!

Vệ Tịnh lắc đầu nói:

- Khó lắm, vào Thiên Phủ rất khó, muốn trị bệnh càng khó hơn, khó bằng lên trời.

- Nhi biết rất khó nhưng mẫu thân phải tin tưởng vào nhi, nhi cũng tin rằng mẫu thân không phải người yếu đuối cúi đầu trước vận mệnh, không phải phế vật biết khó mà lui! Chắc chắn mẫu thân không cam lòng cuộc đời này, nên dù nhi phải trả giá tất cả cũng phải làm được những gì đã nói ra!

Lâu rồi Lý Thiên Mệnh không kích động như vậy, hắn nắm chặt tay mẫu thân, nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, ánh mắt của hắn kiên định hơn bất cứ ai.

Vệ Tịnh mờ mịt:

- Thiên Mệnh . . .

Lý Thiên Mệnh đã nói trúng nhiều điều giấu trong tim Vệ Tịnh, nhưng số phận tàn khốc như núi Thái đè, làm sao có thể không cúi đầu?

Lý Thiên Mệnh cực kỳ nghiêm túc không nói đùa:

- Mẫu thân, là người ban cho nhi mạng sống, nếu người chết thì nhi sẽ chết theo. Nhi sẽ không để người cô đơn trên đường Suối Vàng.

- Hài tử, đừng như vậy, ngươi còn tương lai tươi sáng thênh thang.

- Không có mẫu thân thì phong quang đến đâu, con đường phía trước rộng lớn cỡ nào đều mất ý nghĩa. Không phải nhi nhận thua, nhi chỉ muốn cho mẫu thân hiểu rằng nhi sẽ hết sức chống cự khi đối mặt cái gọi là số phận, tử chiến đến cùng! Nên xin mẫu thân đừng bao giờ bỏ cuộc!

Những đạo lý này là mẫu thân dạy cho hắn, nếu không có mẫu thân khích lệ thì hắn làm sao chống chọi vượt qua ba năm thung lũng?

Vệ Tịnh vực dậy niềm tin, không còn suy sút nữa:

- Được, ta hứa với ngươi, chờ khi ngươi vào Thiên Phủ thì ta sẽ nói hết tất cả cho nghe!

Nhưng khóe mắt Vệ Tịnh chảy giọt lệ, nhìn mẫu thân như vậy càng làm Lý Thiên Mệnh đau lòng hơn.

Lý Thiên Mệnh lau nước mắt cho mẫu thân, mỉm cười nói:

- Được rồi, xin người đừng khóc, ngoéo tay nào.

- Ừ, ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi.

Vệ Tịnh có chút tính trẻ con, giọt lệ lúc này là nước mắt hạnh phúc.

Hai người giống như hồi Lý Thiên Mệnh còn bé, ngón tay móc vào nhau, giữ lời thề tương lai anh dũng chiến đấu đến cùng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mẫu thân, nhi nói thật, chúng ta đừng nhận rùa đen đáng ghét Tuyết Lam ban ơn làm gì. Có ngày nhi tử sẽ mua nhà to nhất cho người, đẹp còn hơn Thính Vũ các, để mẫu thân sống thật thoải mái, cho đám nha hoàn hầu hạ người!

Vệ Tịnh bị chọc cười, cười híp mắt, vô tư như đứa trẻ tám mươi tuổi:

- Không cần, không cần đâu, miễn trông thấy ngươi, nhìn ngươi vui vẻ thì nhà nhỏ xíu vẫn hạnh phúc.

Diễm Đô rất lớn, một chiếc xe ngựa chạy qua phố không gây chú ý với ai.

Mọi người vội vàng đi qua, bận rộn việc của mình, chỉ có thi vào điện Viêm Hoàng học cung vào ba ngày sau là hấp dẫn mong đợi.

Lý Thiên Mệnh không biết rằng trong khi hai mẫu tử nói chuyện thì một nam nhân đứng trong bóng ma góc đường. Mắt nam nhân sâu thẳm nhìn hai mẫu tử lướt qua, đi theo sau một lúc rồi từ từ dừng bước, khóe môi cong lên nụ cười phức tạp.

Nam nhân lắc đầu, tiếp tục theo dõi:

- Đời người . . .

. . .

Lý Thiên Mệnh bán xe ngựa, đổi lại ba mươi viên ngọc báu thiên văn màu cam, có đủ hỏa ngọc, phong ngọc, kim ngọc và lôi ngọc.

Vì ba con ngựa tốt kéo xe đều là đẳng cấp mãnh thú mới bán giá như vậy, xe ngựa tầm thường chưa chắc đổi được một viên ngọc báu thiên văn màu đỏ.

Tiểu Hoàng Kê phát thèm ngọc báu nhưng biết bây giờ chưa thể ăn.

Ba mươi viên ngọc báu cần dùng cho hai mẫu tử sinh hoạt một thời gian rất dài, đặc biệt là mẫu thân cần có chỗ ở, dưỡng thân thể, vô cùng tốn tiền.

Ba ngày sau Lý Thiên Mệnh còn phải đi thi vào điện, nên hắn tìm một khách điếm tiêu chuẩn trung bình, đặt một gian phòng, thanh toán trước một tháng tiền phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, đương nhiên để cho mẫu thân nằm, hắn chỉ cần ngồi một chỗ tu luyện.

Sau khi có được Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể, thể chất của Lý Thiên Mệnh trở nên siêu mạnh, vũ dũng mạnh mẽ, không ngủ nghỉ mấy ngày mấy đêm đều được.

Dàn xếp ổn thỏa rồi Lý Thiên Mệnh nấu Thanh Linh Thảo thành thuốc cho Vệ Tịnh uống. Chốc lát sau, Vệ Tịnh thϊếp ngủ, Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng nhau tu hành.

Cấm thú bản mệnh của người thường đi lang thang trên đường Diễm Đô, nên lúc này Lý Thiên Mệnh mới cho Tiểu Hoàng Kê ra khỏi không gian bản mệnh. Vì một số thú bản mệnh hình thể rất to, đi lang thang sẽ phá hoại đường phố.

Vì Vệ Tịnh đang ngủ, Tiểu Hoàng Kê ra ngoài rồi rất ngoan, không líu ríu như mọi khi.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không có tiền là khó khăn lớn nhất trên đời. May mắn cướp Xiềng Xích Lôi Hỏa của Liễu Thiên Dương, nếu kẹt quá thì bán nó đi cũng đủ tiền mua một chỗ ở trong Diễm Đô.

Tiểu Hoàng Kê ghét bỏ nói:

- Đời trước ta đã tạo nghiệt gì mà đi theo đứa nghèo rớt mồng tơi như ngươi.

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:

- Mợ nó, lúc có nạn cùng chịu mà ngươi nói phũ phàng như vậy, có còn là huynh đệ không?

Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:

- Không có tiền thì huynh đệ cái quái gì, đồ ngây thơ. Bụng rỗng thì ta cóc cần tình cảm huynh đệ!

Lý Thiên Mệnh khinh miệt nói:

- Rác rưởi.

Cả hai đang tán dóc thì Lý Thiên Mệnh bỗng nổi da gà, hắn vụt ngoái đầu lại.

Một nam nhân đứng sau lưng hắn.

Nam nhân mặc áo đen rộng thùng thình nhưng không thể che lấp đôi mắt sáng ngời. Y nhìn Lý Thiên Mệnh chăm chú, lặng lẽ xuất hiện ở đây.

May mắn nam nhân không có ác ý, khi Lý Thiên Mệnh phát hiện ra y thì y nhỏ giọng nói với ngữ điệu mềm nhẹ:

- Suỵt, đừng làm ồn đến nàng!

Lý Thiên Mệnh bởi vậy thả lỏng cảnh giác, nhưng hắn đoán người này cực kỳ mạnh.

Nam nhân lặng lẽ xuất hiện trong phòng, ít nhất về mặt thực lực áp chế Lý Thiên Mệnh vô số lần.

Xem cử chỉ vô hình toát ra khí thế thì biết đây là tồn tại mà Lý Thiên Mệnh khó thể tưởng tượng.

Lý Thiên Mệnh thu lại địch ý, hỏi:

- Các hạ là vị nào?

Hắn biết loại tồn tại này không cần đối phó với hắn, vì hắn không có tư cách nhận đãi ngộ đó.

Nam nhân đánh giá hắn:

- Không quan trọng.

Lý Thiên Mệnh lại hỏi:

- Vậy tiền bối có gì sai bảo?

Mắt nam nhân chứa ý cười:

- Lý Thiên Mệnh, ta biết ngươi.

- Ta nên cảm thấy vinh hạnh sao?

- Ngươi biết tại sao ta biết đến ngươi không?

- Mời tiền bối nói.

Nam nhân chỉ lộ ra đôi mắt nhưng tia mắt cực kỳ sắc bén:

- Bởi vì ta biết ngươi có được chiến hồn Thánh Thú nhưng thành áo cưới cho Lâm Tiêu Đình. Ba năm trước ngươi là bèo không rễ trong Diễm Đô nên mới gặp kết cục bi thảm. Nhưng phải công nhận người đầu tiên lấy được chiến hồn Thánh Thú là ngươi, chiến hồn Thánh Thú chỉ thừa nhận ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »