Lúc này trong cơ thể vang lên một âm thanh kỳ quái, linh hải vốn tràn đầy linh lực bỗng giảm bớt vài phần, linh thức và giác quan đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, mọi thứ cách xa trăm mét, Trần Mộc đều có thể cảm nhận được.
"Là Vạn Pháp Cảnh tầng thứ tư."
Trần Mộc kinh ngạc, mấy loại quả này không kém gì linh đan kỳ dược.
Hơn nữa, hẳn có thể cảm nhận được những linh lực này rất thuần khiết và mạnh mẽ, giống như những linh lực mà chính hắn đã tu luyện, không hề có cảm
giác khó chịu nào.
Trần Mộc lại hái một quả khác, vừa định ăn thì bỗng có một tiếng cười lanh lảnh vang lên.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta khuyên ngươi không nên ăn quá nhiều trái cây ở đây."
Trần Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ lúc trước đang ngồi trên thân cây xanh bên trái.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng đạo giáo cổ xưa, đôi mắt huyền bí và sâu thảm như biển sao rộng lớn, bình thản nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, trên môi nở một nụ cười nhạt.
"Cửu Lê Thú!" Trần Mộc nói theo bản năng.
Thanh niên mặc đạo bào có chút kinh ngạc trước sự hiểu biết của Trần Mộc, cười nói: "Không ngờ một tên nhóc nhân loại như ngươi lại có thể nhận ra thân phận của ta."
Hắn ta nhảy xuống khỏi thân cây, nửa người chìm trong hồ, nhưng điều vô cùng ngạc nhiên là áo choàng của hắn ta không hề bị dính nước. Dòng suối sinh mệnh trong hồ chảy rất đều đặn nhưng dường như lại có suy nghĩ, biết tránh chiếc áo đạo giáo của hắn ta ra.
Hắn ta chậm rãi đi về phía Trần Mộc, trên môi vẫn là nụ cười nhạt, nửa cười nửa không.
Trần Mộc cầm trong tay một quả màu hồng, nghiêm túc nhìn hắn ta.
Cửu Lê Thú!
Một con quái vật vô song tồn tại trong truyền thuyết, là một sinh vật đáng sợ đứng trên đỉnh của chuỗi các chủng tộc khi loài người đang suy tàn hàng triệu năm trước.
Người ta nói rằng hắn ta năm giữ quy luật thời gian và có thể tăng tốc độ lão hóa của bất kỳ ai hoặc bất cứ thứ gì hắn ta tiếp xúc, trong dân gian còn được gọi là quái thú thời gian.
Loại quái vật này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói nó có thể sánh ngang với cấp độ của một vị đại thánh, nhưng không ngờ nó lại xuất hiện trong
thánh mộ này.
"Ngươi chính là người có trình độ thấp nhất ta từng thấy có thể sống sót lên tới đỉnh núi đấy." Thanh niên mặc đạo bào cười nói.
Trần Mộc cười khổ nói: "Ta có thể hiểu đây là một lời chế nhạo không?"
Tuy nhiên, Trần Mộc cũng nhận được một số thông tin bất ngờ từ trong đó.
Hắn không phải là người duy nhất đến được đây.
Hơn nữa, phần lớn cường giả Hoàng Cảnh của sáu thế lực lớn, bao gồm Vũ Hóa Thần Môn, Nam Lĩnh Thần Cung và nhà họ Quý đều đã lên đến đỉnh núi.
"Không, ta đang khen ngợi ngươi đó chứ, ngươi là người đầu tiên có thể dùng sức mạnh của Vạn Pháp Cảnh chạm vào ta, lại còn muốn bóp ch ết ta nữa." Thanh niên mặc đạo bào nở nụ cười.
Nói xong, hắn liếc nhìn quả màu hồng trong tay Trần Mộc, cười nói: "Xem như
phần thưởng, ta có lòng nhắc nhở ngươi, quả ở đây tên là Cực Lạc Mộng Quả, ăn một ít thì không sao. Nếu ăn quá nhiều... E là dạ dày của ngươi sẽ không tiêu hóa
nổi. " Cực Lạc Mộng Quả?" Trần Mộc nhìn quả hồng trong tay, cái tên này thật sự rất kỳ quái. Tuy nhiên, Trần Mộc cũng không ăn nữa.
"Chỉ có một mình ngươi ở đây thôi sao? Những người khác đâu?" Trần Mộc hỏi.
Tất nhiên là Trần Mộc đang ám chỉ đến những người đến từ sáu thế lực lớn như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung.
Nếu hắn cũng có thể lên đến đỉnh núi thánh thì dựa vào sức mạnh của các cường giả Hoàng Cảnh của Vũ Hóa Thần Môn, Nam Lĩnh Thần Cung, lại có sự trợ giúp của linh khí vương đạo, lên được đến đây không phải là điều khó khăn.
"Cũng giống như ngươi, ngủ rồi." Thanh niên mặc đạo bào cười nói.
"Trần Mộc cảnh giác nhìn hắn ta, đây là Cửu Lê thú với vô số thủ đoạn quái dị, Trần Mộc vẫn có chút cảnh giác.
Thanh niên mặc đạo bào xòe tay, vô tội nói: "Yên tâm, ta không cầu tài không cầu sắc, cũng không hại mạng người."