Mặc dù chưởng quầy nói rất trịnh trọng, nhưng mà Trần Hồng Sinh vẫn không thể kiềm chế được sự bồn chồn trong lòng.
Thân kiếm quanh quẩn sát khí màu đỏ đậm đứng lơ lửng trên không giống như là vua của các loại kiếm.
Người sáng suốt đều có thể thấy được thanh kiếm này mạnh hơn Linh Ngư Kinh Nhạn nhiều, thậm chí còn rất khập. khiễng khi đi so sánh hai bên.
"Ta muốn thanh kiếm này!" Trần Hồng Sinh mừng rỡ nói.
Nếu có thanh kiếm này thì thực lực của Trần Thiên Lang sẽ tăng ít nhất ba phần!
"Aizz!" Thấy bộ dáng kích động của Trần Hồng Sinh, chưởng quầy thở dài, rồi không ngăn cản nữa.
Ông ấy chỉ là một thương nhân, nói cũng đã nói hết lời, nên không tiếp tục khuyên thêm.
Trần Hồng Sinh mặt mày đầy vẻ tự tin đi vào trong Kiếm Trủng.
Nhưng mà không đợi ông ta đi vào phạm vi trắm mét của kiếm Thiên Tùng Vân, một cơn gió cực kỳ mạnh mẽ từ sâu trong đại sảnh đột nhiên thổi lại đây.
Ầm!
Sát khí màu đỏ tươi dạt dào như là dòng nước lũ lan tràn từ bên trong kiếm bùng phát ra bên ngoài.
Thanh thế to lớn như một con mãnh thú Hồng Hoang.
Trần Hồng Sinh trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một loại lực lượng kh ủng bố từ trước mặt ập đến, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, nện trên vách tường sau lưng.
"Phụt!"
Lực lượng đáng sợ làm cho Trần Hồng Sinh lập tức phun ra một ngụm máu, vẻ mặt cũng trở nên cực kì sợ hãi.
Ông ta chính là cao thủ cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín đấy!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông chủ, ông dùng cơ quan gì hả?"
Trần Hồng Sinh âm trầm quát lớn.
"Không liên quan đến ta, là do thanh kiếm này, chưa bước vào cảnh giới Hóa Tượng, đừng nói là lấy kiếm, ngay cả tới gần kiếm cũng không có tư cách!" Chưởng quầy bất đắc dĩ nói.
Giữa sân, phần lớn khách hàng đều nổi lên vẻ khϊếp sợ.
Dưới tình huống không có người sử dụng, mà thanh kiếm này vẫn có thể đánh bại võ giả dưới cảnh giới Hóa Tượng?
Rốt cuộc đây là cái loại yêu kiếm đáng sợ gì vậy?
Lúc này, ngay cả Khương Âm kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy giật mình, nhìn về phía yêu kiếm bằng vẻ nghiêm túc.
Chỉ với một đòn cũng đã làm cho một cao thủ cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín bị thương nặng!
Đừng nói là tại Viêm Thành, cho dù là toàn bộ Ninh Quốc, chắc đều không có loại yêu kiếm quỷ dị cỡ này.
"Các ngươi vẫn nên chọn ba thanh kiếm kia đi. Các ngươi không lấy được thanh kiếm này đâu."
Chưởng quầy cười khổ nhìn về phía Trần Mộc.
Ông ấy có thể thấy được cảnh giới của thiếu niên còn thấp hơn, chỉ mới có cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất mà thôi.
Loại thực lực này đi lên lấy kiếm chẳng khác gì tự mình tìm đánh!
Các khách hàng khác trong cửa hàng đều lộ ra vẻ tiếc nuối. Bọn họ cũng muốn có thanh kiếm này, nhưng mà ngay cả cao thủ cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín cũng bị kiếm áp đánh bay, thì bọn họ đi lên chỉ là tự chuốc lấy đau khổ.
Lúc chưởng quầy đang định đóng cửa phòng bí mật thì Trần Mộc lên tiếng.
"Đợi đã, ta muốn thanh kiếm này!"
Sau đó, hẳn đi vào trong đại sảnh, từng bước một đến gần Thiên Tùng Vân.
"Ngươi..." Chưởng quầy sửng sốt.
"Tên này điên thật rồi, đi lên tìm chết sao?" Trong mắt nhiều người đều hiện lên vẻ khϊếp sợ.
Ngay cả cao thủ võ đạo cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín đều rơi vào cảnh thê thảm như vậy, mà tên này mới có cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất, lại dám đi tiếp cận thanh kiếm.
"Thiếu gia, cẩn thận!" Bảo Nhi khẩn trương siết chặt tay, lo lăng nói.
Ngay cả vẻ mặt của Khương Âm cũng trở nên nghiêm túc. Nàng thật sự không thể hiểu được hành vi của Trần Mộc, trước đó Trần Hồng Sinh đã gặp kết cục thê thảm, vậy mà tên này còn dám đi qua.
"Hừ, tự cho mình là đúng!" Xa xa, Trần Hồng Sinh cười lạnh.
Ông ta đã rơi vào cảnh thê thảm thế này, Trần Mộc đi ngang qua, cho dù không bị luồng sát khí kia đánh chết ngay tại chỗ, thì chäc cũng chỉ còn nửa cái mạng sống.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, Trần Mộc đi từng bước một vào trong phạm vỉ trăm mét.
OanhI
Quả nhiên, kiếm Thiên Tùng Vân lại lần nữa bùng lên một luồng huyết sát kinh người, ầm ầm như sóng to biển rộng giận dữ lao ra ngoài.
Không gian dường như rung chuyển dữ dội, một luồng lực lượng không thể ngăn cản đập thẳng vào người Trần Mộc.
Mặt đất nứt toạt ra, kiếm áp đáng sợ chấn động lòng người.
Trần Mộc biết đây chỉ là uy áp của kiếm linh, chứ không phải là linh lực thật sự.
Lúc này, trong cơ thể Trần Mộc đang vận chuyển "Cửu Long Diệt Thần quyết", kim long chín đầu năm móng giấu sâu trong Linh Hải tại đan điền dường như mở mắt trong vô thức.
Rống!
Trong chớp mắt, tiếng rồng ngâm chấn động đất trời vang vọng khắp nơi, đồng thời còn có một luồng uy áp vô hình như thủy triều mạnh mẽ lao ra.
Bùm!