- Ta không có phái người ám sát ngươi!
Tạ Quảng Bình phủ nhận, lại nói:
- Ngươi có bất mãn gì?
Hứa Vô Chu ghé mắt nhìn thoáng qua Tần Khuynh Mâu, lông mi của nàng thật dài, rất đẹp, đồng tử thanh tịnh sáng tỏ, lúc này cũng đang nhìn hắn.
- Tần Khuynh Mâu là Lâm An Thành đệ nhất mỹ nhân, danh xứng với thực, từ xưa mỹ nhân phối với anh hùng, nàng có thể gả cho ta, điều này nói rõ Lâm An Thành đệ nhất công tử nên là của ta, như vậy mới xứng đôi. Nhưng ngươi dựa vào cái gì được vinh danh đệ nhất công tử? Người không biết chẳng phải sẽ hiểu lầm sao.
Hứa Vô Chu phẫn nộ trừng Tạ Quảng Bình.
Rất nhiều người đều muốn ói lên mặt Hứa Vô Chu: vì cái gì Tần Khuynh Mâu lại gả cho ngươi, trong lòng ngươi còn không biết sao? Chỉ bằng việc này liền nhận định mình là anh hùng, muốn làm đệ nhất công tử, ngươi có còn liêm sỉ hay không!
Tần Khuynh Mâu cũng dở khóc dở cười, gia hỏa này lại luôn nhớ nhung chuyện kia, hắn ngay cả chuyện này cũng ăn dấm?
- Danh xưng đệ nhất công tử là do mọi người nâng đỡ, không phải ta tự phong.
Ánh mắt của Tạ Quảng Bình có chút nóng rực nhìn Tần Khuynh Mâu, mông tròn ngực cao, đường cong thướt tha, khuôn mặt kiều diễm, mỗi khi gió nhẹ thổi vào làn váy, tơ lụa dán sát vào hạ thể, lộ ra khu vực thần bí vung cao, để người hít thở không thông… đây là nữ nhân hắn vẫn luôn muốn chiếm hữu.
- Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi thay cái danh xưng đi. Ta cảm thấy danh xưng đệ nhất vịt hoang rất thích hợp với ngươi.
Hứa Vô Chu nói.
Vịt hoang có nghĩa gì Tạ Quảng Bình không biết, nhưng hắn khẳng định đây là dùng mắng chửi người. Hắn âm trầm nói:
- Còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân với ta. Lâm An Thành đệ nhất công tử, cho dù như thế nào cũng không tới phiên ngươi.
- Ta không quan tâm danh xưng đệ nhất công tử, chủ yếu là không thoải mái ngươi. Nếu ngươi không nguyện ý đổi danh xưng, vậy thì gϊếŧ ngươi, để ta xem còn ai dám xưng Lâm An Thành đệ nhất công tử.
Hứa Vô Chu cười nói.
- Khẩu khí của ngươi càng lúc càng lớn.
Tạ Quảng Bình nhìn Hứa Vô Chu nói.
Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Thạch Thịnh ở sau lưng Tạ Quảng Bình, nói:
- Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh trăng sáng tỏ, đúng là ngày tốt để gϊếŧ người, vừa mới gϊếŧ ba người, bây giờ còn chưa đã ghiền nha. Thế nào? Dù sao ngươi cũng muốn gϊếŧ ta, ta cũng muốn gϊếŧ các ngươi, như thế nào? So tài một chút xem kiếm ai nhanh hơn?
Tạ Quảng Bình nhíu mày nhìn Hứa Vô Chu đứng ở đó vẻ mặt tươi cười, nội tâm của hắn càng cảnh giác: Gia hỏa này không có sợ hãi, đến cùng là dựa vào cái gì? Dám ở Thạch gia gϊếŧ người, sau khi ta xuất hiện lại muốn khích tướng ta chém gϊếŧ với hắn.
Chắc chắn có bẫy! Gia hỏa này khẳng định ẩn giấu thực lực, hắn có khả năng thật đã đạt đến Hậu Thiên đỉnh phong.
Tuyệt đối là như vậy, hắn chịu nhục lâu như vậy, khẳng định là cảm thấy mình đủ mạnh mới dám lộ ra phong mang.
Mặc dù hắn cũng là Hậu Thiên đỉnh phong. Nhưng hắn không muốn mạo hiểm liều chết một trận với Hứa Vô Chu. Trừ khi... hắn có thể tu thành bộ võ kỹ kia, như vậy trong Hậu Thiên cảnh sẽ không cần sợ ai.
- Thế nào? Nếu ngươi muốn bảo vệ Thạch Thịnh, vậy liền chiến một trận đi?
Hứa Vô Chu vẫn cười tủm tỉm nhìn Tạ Quảng Bình.
- Ta không giống ngươi, làm xằng làm bậy ở trên địa bàn người khác, coi như muốn chiến cũng không phải giờ khắc này.
Trong lòng Tạ Quảng Bình cười lạnh, ta lại không phải người ngu, ngươi không sợ hãi như vậy còn cùng ngươi chiến sao, ngươi ẩn giấu thực lực cho rằng ta không nhìn ra được sao? Trang bức giả tạo như thế, coi người khác đều là ngu xuẩn sao?
Trên mặt Hứa Vô Chu vẫn mang theo dáng tươi cười, hắn thật đúng là sợ Tạ Quảng Bình đáp ứng. Hắn gϊếŧ tới Thạch gia, không nghĩ tới bọn người Tạ Quảng Bình cũng ở đây.
Lấy thực lực của hắn, đối mặt với Thạch gia không sợ. Nhưng tăng thêm Tạ Quảng Bình thì thực lực Hứa Vô Chu liền không đủ. Trọng yếu nhất là hắn còn phải bảo vệ Tần Khuynh Mâu, đó mới là điều hắn lo lắng nhất. Người muốn gϊếŧ hắn, hắn sẽ không buông tha. Để bọn hắn lại nhảy nhót mấy ngày, chờ ta từ trong tay của các ngưoi kiếm một chút bạc và kim loại, lại đến thu thập.
- Ngươi không muốn chiến, vậy cút sang một bên.
Hứa Vô Chu vẫn cường thế không gì sánh được, đối xử lạnh nhạt nói với Tạ Quảng Bình, sát ý nghiêm nghị ép về phía Thạch Thịnh.
Cho dù Tạ Quảng Bình cố kỵ Hứa Vô Chu, cũng không thể ngồi yên bỏ mặc cho Thạch Thịnh bị gϊếŧ. Thạch Thịnh là thuộc hạ đáng tin của Tạ gia hắn, nếu hắn mặc kệ không hỏi, sẽ để cho các thế lực phụ thuộc khác mất lòng tin.
- Hứa Vô Chu, đừng tưởng ta sợ ngươi. Ngươi muốn chiến vậy liền chiến. Một tuần sau ở đài thi đấu, ngươi ta chiến một trận. Nếu ngươi có thể thắng, vậy cho ngươi bàn giao. Nếu ngươi thua, vậy ngươi cũng cần phải trả giá đắt.
Tạ Quảng Bình hừ lạnh nói, một tuần sau hẳn là đủ để hắn tu thành võ kỹ kia, khi đó ở trong Hậu Thiên cảnh, hắn coi như vô địch.
Hứa Vô Chu nhìn Tạ Quảng Bình, nở nụ cười:
- Làm sao? Kéo tới một tuần sau, ngươi còn muốn chuẩn bị gì sao? Cũng được. Bất quá ta là người thành thật, nhắc nhở ngươi một câu, hiện tại ngươi và ta chiến còn có ưu thế, một tuần sau ta sẽ chỉ càng mạnh hơn mà thôi.
Tạ Quảng Bình cười nhạo, ngươi có thể hảo tâm nhắc nhở ta như vậy, một tuần sau ngươi có thể mạnh đến mức nào? Hù dọa ai đây. Ngược lại mình, mượn bảo vật có thể tu thành võ kỹ kia, đến lúc đó là tử kỳ của ngươi.
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Lâm An Thành đệ nhất phế vật cùng đệ nhất công tử ước chiến, Hứa Vô Chu thật muốn cướp danh xưng đệ nhất công tử sao, hắn từ đâu tới lòng tin! Tạ Quảng Bình ở trong thế hệ trẻ tuổi một mực vô địch, cho dù ở toàn bộ Lâm An Thành cũng là cường giả xếp hạng 20 vị trí đầu.
- Một tuần sau ngươi ta chiến một trận. Bất quá hiện tại mời ngươi rời khỏi Thạch gia.
Tạ Quảng Bình nói.
- Không vội!
Hứa Vô Chu nói.
- Vẫn là nói trước sau khi ngươi thua, sẽ bàn giao cái gì rõ ràng đi, tránh cho các ngươi quỵt nợ.
- Ngươi muốn cái gì?
Thạch Thịnh biệt khuất không gì sánh được, nhưng Hứa Vô Chu cường đại để hắn mạnh mẽ nhịn xuống.
Hứa Vô Chu quan sát trạch viện của Thạch gia một chút, bức tường màu trắng được cây liễu tô điểm đúng là một căn nhà xinh đẹp, hắn cũng đang muốn ở bên ngoài tìm một chỗ cư trú nha.
- Như vậy lấy toà nhà u tĩnh thanh nhã này đi, rất thích hợp loại quân tử tao nhã như ta. Ta làm người từ trước đến nay rất rộng lượng, giao tòa nhà này cho ta xem như bồi thường, sẽ không so đo những chuyện các ngươi đã làm.
Lời này để từ trên xuống dưới Thạch gia trợn mắt nhìn. Hứa Vô Chu khinh người quá đáng, đây là muốn đuổi bọn hắn ra khỏi nhà.