Chương 3: Võ Đường

Hứa Vô Chu chân thành trả lời, có vấn đề thì phải giải quyết nha.

- Đùng!

Tần Lập không nhịn được nữa bỗng nhiên đứng lên vỗ bàn một cái

- Hỗn trướng, ngươi còn dám trả lời kiểu đó, thật cho rằng ta hỏi ngươi ra đáp án sao? Còn dám thương lượng, có tin hôm nay ta đánh chết ngươi hay không.

Tần Lập giận dữ trừng Hứa Vô Chu, nghĩ đến nghĩa huynh nên cố gắng đè ép suy nghĩ đánh chết đối phương.

- Tần Vân Kiệt, dẫn hắn đi Võ Đường gia tộc, sau đó canh chừng hắn cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép hắn rời khỏi Võ Đường

- Không phải là không chịu được cực khổ sao, không phải không thích tu hành sao? Từ nay ép hắn vào khuôn khổ cho ta, không được cũng phải được!

Tần Lập tức giận nói, hắn quyết định phải trừng phạt hung ác với Hứa Vô Chu, tuyệt đối không thể để cho hắn giống như trước.

- Được rồi Tần thúc, ta sẽ cố gắng.

Tần thúc đúng là người tốt, hôm qua hắn dành cả một buổi tối để hiểu biết về thế giới này, biết muốn sống sót ở thế giới xa lạ này chỉ có thể trở thành võ giả, có lực lượng cường đại mới được. Cho nên tối hôm qua hắn định ra một cái mục tiêu nhỏ là phải trở thành võ giả.

Thật không nghĩ tới, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Tần thúc phúc hậu nha!

- ....

Tần Vân Kiệt nhìn bộ mặt cảm động của Hứa Vô Chu, hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ tiểu tử này hôm qua bị mình đánh cho thành ngu xuẩn rồi? Hắn tưởng đây là phụ thân mình đang động viên hắn?

Thấy Hứa Vô Chu bị Tần Vân Kiệt dẫn đi, Tần Lập cười khổ ngồi tại chỗ.

- Ta vốn cho rằng nhân vật như Hứa huynh, con trai của hắn cũng sẽ không kém bao nhiêu, nhưng không nghĩ đến hắn lại là người như vậy.

Nói đến đây, Tần Lập nhìn Tần Khuynh Mâu có chút áy náy, hắn quá thất vọng với Hứa Vô Chu

- Phụ thân không nên ép con, con thấy sao?

- Tối hôm qua đã bái đường thành thân. Mặc kệ con suy nghĩ như nào thì sự thật là hắn đã trở thành trượng phu của con, chẳng lẽ còn có thể trừng phạt trượng phu của mình sao?

Gương mặt Tần Khuynh Mâu bình tĩnh nói xong cũng quay người rời đi.

- Nhìn xem ngươi làm ra chuyện tốt gì.

Lâm Tú Tĩnh phẫn nộ trừng mắt với trượng phu.



- Ta biết ngươi và Hứa đại ca có sinh tử chi giao, nhưng cũng không cần thiết đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa chứ. Khuynh Mâu có hi vọng lấy văn nhập đạo, nếu nàng có thể nhập đạo, đó chính là một bước lên trời. Coi như không thể nhập đạo, thiên phú tu hành của nàng cũng không kém, nên có một con đườg càng rộng lớn, nhưng bây giờ... Đây là cái dạng trượng phu gì hả? Ô ô....

Nhìn thấy phu nhân của mình khóc đến đau lòng, Tần Lập ngượng ngùng, lửa giận trong lòng càng tăng lên.

- Ai! Sự tình đã như vậy rồi. Khuynh Mâu còn cần nàng quan tâm an ủi một chút, hiện tại sản nghiệp của gia tộc cũng xảy ra chút vấn đề làm cho ta sứt đầu mẻ trán.

Tần Lập nói với thê tử.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lâm Tú Tĩnh đau lòng nhìn trượng phu hỏi.

- Sản nghiệp của Tần gia chúng ta chủ yếu là binh khí, mặc dù các nhà khác cũng làm, nhưng phẩm chất đều không bằng chúng ta. Tần gia chúng ta cũng là nhờ sản nghiệp này chèo chống trở thành một trong lục đại thế gia ở Lâm An.

Lâm Tú Tĩnh khẽ gật đầu, lục đại thế gia đều có sản nghiệp quan trọng, Tần gia chiếm ưu thế về sản xuất binh khí, các nhà khác thì lấy sản nghiệp khác chiếm ưu thế.

- Thế nhưng gần đây hai nhà Mao Lý không biết từ đâu tìm được cường giả có kiếm ý. Bọn hắn rèn đúc binh khí dùng kiếm ý tẩm bổ, làm phẩm chất tăng vọt. Kể từ đó, sinh ý của Tần gia chúng ta giảm mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là sẽ dao động tới căn cơ gia tộc, sản nghiệp của Tần gia cũng bị người khác thế chỗ.

Tần Lập lo lắng.

Lâm Tú Tĩnh giật mình, nàng rất rõ ràng tầm quan trọng của sản nghiệp này đối với Tần gia. Nếu như nó bị người khác thay vào, như vậy Tần gia sẽ xuống dốc.

Tần gia xuống dốc sẽ gặp phải đả kích không nhỏ, lão hổ không có răng sẽ bị đàn sói cắn xé.

Những năm này Tần gia cũng đắc tội không ít người.

- Chuyện trong nhà nàng để ý một chút.

Nói đến đây Tần Lập dừng một chút lại nói tiếp.

- Hứa Vô Chu... Được rồi, không nhắc tới nghiệt chướng kia nữa.

Tần Lập đã cho Hứa Vô Chu quá nhiều cơ hội, hiện tại cũng tuyệt vọng rồi, đây chính là một đống bùn nhão đỡ không được tường.

Võ đường Tần gia

Tần Vân Kiệt mang theo Hứa Vô Chu đứng ở cửa vào, hắn rất muốn đánh chết Hứa Vô Chu. Hứa Vô Chu khinh người quá đáng, ngay đêm đại hôn với tỷ tỷ lại dám làm ra chuyện như vậy, làm đệ đệ như hắn sao có thể chịu đựng?

Chỉ là hắn hiểu suy nghĩ của phụ thân, không có khả năng đánh chết nhi tử của huynh đệ kết nghĩa.

Tần Vân Kiệt rất hối hận, hôm qua ngay lúc bắt gian hoặc không đánh, đã đánh thì phải đánh hắn đến chết là được rồi.



Nhìn Tần Vân Kiệt trợn mắt nhìn mình, Hứa Vô Chu làm như không thấy. Em trai bảo vệ tỷ tỷ, hận hắn cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì to tát.

Trong võ đường Tần gia có không ít đệ tử. Tần gia sản nghiệp to lớn, mặc dù trực hệ chỉ có nhất mạch của Tần Lập. Nhưng chi thứ lại đông đúc, tăng thêm họ hàng và bộ hạ của Tần gia, số lượng rất nhiều.

Hứa Vô Chu đến làm các đệ tử Tần gia đều nghiêng mắt nhìn sang, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ chán ghét.

Sự tình cầm thú hôm qua của Hứa Vô Chu đã truyền khắp Lâm An Thành, Tần gia trở thành trò cười. Bọn hắn đối với Tần gia có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, mọi người đều rất tức giận!

Huống chi gia hoả này lại là một con sâu mọt làm cho mọi người chán ghét.

- Cũng không biết sao hắn lại có mặt mũi làm ra sự tình cầm thú như thế.

- Đúng vậy, một tên phế vật ở rể tới Tần gia chúng ta, ăn nhờ ở đậu mà còn không biết lấy nướ© ŧıểυ soi lại mặt mình?

- Một con sâu mọt, còn học theo tiểu thư đọc sách, nghiên cứu thi từ ca phú cầm kỳ thư hoạ, muốn lấy văn nhập đạo.

- Cũng không nhìn lại mình xem là thứ gì, cũng có thể hiểu thi từ ca phú?

- Thứ ngu xuẩn ham mê sắc dục, sao gia chủ còn không đánh chết hắn.

- ...

Tiếng nghị luận không ngừng truyền đến trong tai Hứa Vô Chu, hắn tỏ vẻ như không nghe thấy, lập tức đi đến hàng thứ nhất ngồi xuống, gương mặt lạnh nhạt bình tĩnh, chút nói xấu này tính là gì, trước kia lăn lộn thường xuyên bị người mắng cặn bã đây này.

Nhưng bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi này của hắn càng làm cho đám người lòng đầy căm phẫn, không ngừng chửi rủa.

- Không biết xấu hổ, nếu như ta là ngươi, đã sớm không còn mặt mũi nào sống trên đời.

Có người đúng lên chỉ Hứa Vô Chu mắng.

- Nhìn bộ dáng ngươi xấu như thế vẫn còn chưa đủ làm ngươi xấu hổ, ngươi vẫn còn mặt mũi sống thì ta có cái gì phải ngượng ngùng?

Vẻ mặt Hứa Vô Chu nghi hoặc nhìn nam tử tướng mạo xấu xí kia nói.

- Ngươi...

Nam tử mặt khỉ tức giận đứng lên, muốn xông tới trước mặt Hứa Vô Chu. Đúng lúc này, trên đài giảng, một âm thanh nhu mì vang lên.

- Nếu không muốn nghe ta giảng bài, vậy thì mời rời đi.

Một câu, bốn phía bỗng an tĩnh lại.

Hứa Vô Chu nhìn về phía đài giảng, trên đài có một thiếu nữ tướng mạo thanh thuần, nhưng trong lúc quan sát xung quanh, đôi mắt đẹp như biết cười, mị ý dập dờn, yêu mị đến cực điểm.